Nếu dựa vào tác phong xử sự trước giờ của Ám Vũ Viện, nếu Phong
Liệt phếđi nhiều hạch tâm đệ tử của Ma Vũ Viện, chỉ sợ vận mệnh của hắn
sẽ cực kỳ bi thảm.
Giờ phút này, các đệ tử bình thường bàn tán ở
bên ngoài, mà trong Ám Vũ đại điện trên đỉnh Ám Vũ Phong lại giương cung bạt kiếm, náo nhiệt dị thường.
- Hừ, tên tiểu bối Phong Liệt của Ám Vũ Viện các ngươi lấy mạnh nạt yếu, giết hại đồng môn, bất kể thế
nào cũng phải cho Ma Vũ Viện chúng ta một lời giải thích! Nếu không,
chúng ta sẽ đi tìm giáo chủ, nhờ lão nhân gia phân giải thị phi!
Bên dưới đại điện, một lão giả uy áp kinh người, nộ khí trùng thiên quát lớn với Viện chủ Ám Vũ Viện – Hồ Kiếm Trung.
Lão giả này tên là Triệu Sùng Lâm, đảm nhiệm Thanh Đồng hộ pháp ở Ma Vũ
Viện, là một cường giả Thần Thông Cảnh tam trọng thiên, đồng thời cũng
là người Triệu gia.
Lúc này, phía sau hắn có ba cái Ma Long hư
ảnh lớn chừng mười trượng, uy thế mênh mông làm cho cảđám cao thủ Ám Vũ
Viện đều cảm thấy khó chịu, nhưng tất cả lại giận mà không dám nói gì.
- Đúng vậy! Tên tiểu tạp chủng Phong Liệt kia vậy mà dám vô pháp vô thiên như vậy, nhất định phải hủy bỏ tu vi rồi nhốt vào khô lao trên Bàn Long Phong! Để cho hắn cảm nhận nỗi thống khổ của ám phệ thần cốt! Nếu không Ma Vũ Viện chúng ta quyết không bỏ qua!
...
...
Phía sau Triệu Sùng Lâm còn có vài lão giả mặc trang phục của Ma Vũ Viện,
tất cảđều là cao thủ Thần Thông Cảnh, phân biệt đến từ Nhạc gia, Lữ gia. Cảđám dều vô cùng kiêu ngạo, gào thét muốn xử lý Phong Liệt.
Phía trên đại điện, trong đôi mắt già nua của Hồ Kiếm Trung lóe lên tinh mang, hắn mỉm cười nói với mấy người:
- Triệu hộ pháp không cần tức giận, hãy cứđợi bản tọa điều tra rõ chân
tướng đã, nếu Phong Liệt thật sự làm những việc như các vị nói, bản tọa
tất sẽ cho các vị một lời giải thích! Chỉ là hiện giờ Phong Liệt còn
đang bế quan, đợi sau đó...
- Hừ, một tên đệ tử Nguyên Khí Cảnh
nhỏ nhoi mà thôi, bế quan thì đã sao? Hắn đang bế quan ở đâu? Để lão phu đích thân ra tay bắt hắn! Lão phu cũng rất muốn xem hắn có mấy lá gan
mà dám đụng đến Triệu gia, khụ khụ... Dám giết hại đồng môn, coi thường
giáo quy!
Triệu Sùng Lâm không chút khách khí, quát lớn cắt đứt lời nói của Hồ Kiếm Trung.
Mấy người phía sau cũng đều phụ họa them, không xem Hồ Kiếm Trung và các cao thủ Ám Vũ Viện xung quanh ra gì.
Tuy tu vi của Triệu Sùng Lâm thấp hơn Hồ Kiếm Trung rất nhiều, nhưng hắn
lại không hề sợ hãi, bởi vì sau hắn còn một Triệu gia vô cùng cường thế.
Hiện giờ, thực lực về mảng chính trị của Triệu gia tại Thiên Long thần triều chính đang cường thịnh mạnh mẽ, thực lực tổng hợp lại thậm chí không
kém bất cứ viện phái nào trong mười tám viện phái của Ma Long giáo. Hơn
nữa, Triệu gia còn rất có quyền nói chuyện ở Ma Vũ Viện, đích xác có vốn liếng để mà kiêu ngạo.
Lúc này thấy Triệu Sùng Lâm không kiêng nể gì như vậy, tất cả người của Ám Vũ Viện đều không khỏi giận dữ ra mặt.
Bất quá, khi bọn họ nhìn về phía Hồ Kiếm Trung đang bình thản ngồi phía
trên thì đều thở dài một tiếng, cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng.Chỉ là ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm Hồ Kiếm Trung, xem hắn định xử lý
Phong Liệt thế nào.
Ám Vũ Viện suy nhược đã lâu, tất cảđiều này
cũng không phải không có nguyên nhân.Về phần mấu chốt, tất cả mọi người ở đây nhiều ít đều biết vài phần.
Ma Long giáo phân ra mười tám
viện, mỗi viện lại chiếm một ngọn núi.Mà Ám Vũ Viện lại ở chỗ ngoài cùng của Ma Long giáo, cũng chính là đạo phòng tuyến đầu tiên.
Tục
truyền, ở thời kỳ Thương Cổ Long Chiến, khi Ám Vũ Viện còn cường thịnh,
từng đã xuất hiện hơn trăm vị cường giả Thần Thông Cảnh, hơn nữa mỗi
người đều mang Thiên cấp chiến kỹ của Ám Vũ Viện. Bọn họ như một nhóm Ám Dạ quân vương, đi vô ảnh, đến vô tung, làm cho các thế lực đối địch với Ma Long giáo nghe tin đã sợ mất mật. Vào thời điểm đó, Ám Vũ Viện có
địa vị không thế ở Ma Long giáo, đó là vinh quang bậc nào!
Nhưng
không biết vì sao, qua mấy trăm năm, cao thủ Thần Thông Cảnh của Ám Vũ
Viện chỉ giảm không tăng, tốc độ giảm sút cực kỳ kinh người.Hiện giờ
cộng tất cả số cao thủ Thần Thông Cảnh lại thì còn chưa đến hai mươi
người.
Hơn nữa, gần như không có ai lĩnh ngộ Thiên cấp chiến kỹ của Ám Vũ Viện.
Mà khi Hồ Trung Kiếm đến chấp chưởng Ám Vũ Viện, qua hai trăm năm này,
chẳng những cao thủ Thần Thông Cảnh điêu linh, mà ngay cả trong các đệ
tử Cương Khí Cảnh, Chân Khí Cảnh cũng chẳng có mấy ai xuất chúng.
Cho dù có ngẫu nhiên xuất hiện mấy nhân vật thiên tài thì cũng sẽ chết yểu, kết cục rất đáng buồn.Đám bọn họ, hoặc là chết khi ra ngoài lịch lãm,
hoặc là bị xử lý vì vi phạm giáo quy, đây giống như một lời nguyền rủa
không thể phá vỡ vậy.
Không thứ gì nghiêm trọng bằng mất đi ý chí.
Những năm gần đây, nhìn từng thiếu niên tiền đồ vô lượng chết yểu trước mắt
mình, mỗi cao thủ tiền bối của Ám Vũ Viện đều dần dần quen với sự bất
đắc dĩ và trầm mặc.Cho dù là Phó Viện chủ Lãnh Phi Hồng cũng vậy, hắn đã nhiều năm không để ý đến công việc trong Ám Vũ Viện rồi.
Lãnh
Phi Hồng chấp chưởng Thiết Huyết đường, những năm gần đây chưa từng chọn lựa một nhân tài nào từ Ám Vũ Viện.Tất cả máu mới đều trực tiếp đưa từ
bên ngoài vào thẳng nội đường, lúc này khó khăn lắm mới duy trì được
chiến lực của Thiết Huyết đường không giảm sút.Có thể thấy được việc hắn thất vọng về Ám Vũ Viện đến thế nào.
Bất quá, hôm nay lại thấy
một hậu bối tuyệt thế thiên tài, tiềm lực vô hạn như Phong Liệt gặp phải tình cảnh như vậy. Trong Ám Vũ Viện, gần như tất cả mọi người đều cảm
thấy cực kỳ phẫn nộ và không cam lòng.
Giờ phút này, ngay cả Phó
Viện chủ Lãnh Phi Hồng luôn trầm mặc không nói cũng nhìn về phía Hồ Kiếm Trung, trong mắt đầy vẻ lãnh lệ.
- Hừ!
Đúng lúc này, một
gã đại hán mặt đỏ khôi ngô phía dưới điện bỗng bước lên vài biết, khí
thế của Thần Thông Cảnh lục trọng thiên còn cường hoành hơn Triệu Sùng
Lâm rất nhiều. Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm
đám người Triệu Sùng Lâm.
- Triệu Sùng Lâm, Ma Vũ Viện các ngươi
đừng quá kiêu ngạo! Thí luyện ở Dạ Mạc đại hạp cốc vốn chính là sinh tử
do trời, đây là quy định vô số vạn năm qua của Ma Long giáo chúng ta!
Cho đệ tử quan trọng của gia tộc các ngươi mang theo hộ vệ Chân Khí Cảnh đã là trường hợp đặc biệt rồi, nhưng bọn chúng vẫn rơi vào kết cục như
vậy thì có thể trách được ai? Muốn nói giết hại đồng môn? Ta nhổ vào!
Triệu gia các ngươi đã giết bao nhiêu đệ tử Ma Long giáo rồi?
Triệu Sùng Lâm lạnh lùng nhìn đại hán này một cái, lập tức âm trầm nói:
- Trịnh Thông, hình như việc này chẳng liên quan đến ngươi thì phải?
Ngươi cũng đừng quên, vài cái mỏ quặng của Trịnh gia các ngươi rất gần
với địa bàn Triệu gia chúng ta, hừ hừ...
- Ngươi...
Đối mặt với câu uy hiếp trần trụi này của Triệu Sùng Lâm, sắc mặt Trịnh Thông không khỏi bị kiềm hãm.
Trịnh gia hắn xuất thân chính là một gia tộc tầm trung trong Thiên Long thần
triều, tất nhiên không thể so sánh với một Triệu gia vô cùng khổng lồ.
Sau một hồi, hắn hừ mạnh một tiếng, lập tức phất tay áo đi khỏi đại
điện, chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ.