Thấy Trịnh Thông bị Triệu Sùng lâm ép đi, một số người cũng định đứng ra nói mấy câu cho Phong Liệt cũng đều biết điều ngậm miệng lại. Tuy họ
không muốn thấy một thiên tài như Phong Liệt chết non, nhưng lại càng
không muốn trêu vào một cường địch như Triệu gia.
Trong đại điện thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được vài tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, một tiếng nói to tràn đầy phẫn nộ, cũng tràn đầy “chính nghĩa” vang lên tại đằng sau, làm mọi người đều giật mình.
- Viện chủ! Thuộc hạ cũng thấy phải nghiêm trị tên Phong Liệt này, mặc dù hắn có vài phần thiên phú, nhưng kiêu ngạo thành tính, vô pháp vô
thiên, tùy ý giết hại đồng môn, cực kỳ ảnh hưởng đến các đệ tử của Ám Vũ Viện chúng ta. Nếu không nghiêm trị loại tặc tử lòng lang dạ sói này,
chỉ sợ không thể bình ổn sự giận dữ của vạn ngàn đệ tử a!
Mọi
người sửng sốt, nhất tề nhìn lại theo phía giọng nói phát ra. Chỉ thấy
người nói là một tên hộ pháp của Ám Vũ Viện, tên là Nhạc Lập Trung.
Mọi người ở đây đều thầm giật mình, trên mặt lộ ra vẻ coi thường.
Cháu gái Nhạc Sắc Vi của tên Nhạc Lập Trung này bị Phong Liệt giết trong khi lịch lãm, hắn đứng ra lên án Phong Liệt cũng là bình thường, nhưng lời
nói thì không khỏi quá bịa đặt.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên mặt Hồ Kiếm Trung, đợi quyết định cuối cùng của hắn.
Hồ Kiếm Trung lạnh nhạt quét mắt nhìn mọi người bên dưới một cái, trong
đôi mắt già nua lóe lên tinh mang bức người, nhưng khuôn mặt lại cố nặn
ra vẻ khó xử.
Thật ra, trong lòng hắn sớm đã có quyết định, thậm
chí có thể nói, ngay giây phút hắn đi lên cái ngai Viện chủ này thì đã
có quyết định.
Tuy hắn thân là cao thủ Thần Thông Cảnh cửu trọng
thiên, nhưng ngồi trên cái vị trí Viện chủ này cũng chỉ là một quân cờ
nho nhỏ mà thôi. Vận mệnh của quân cờ luôn luôn là không thể tự quyết
định, bởi vì hắn không thể thoát ra khỏi bàn cờ này.
Ngay sau đó, chỉ thấy hắn hắng hắng giọng, uy nghiêm mười phần quát lên:
- Việc đến nước này, chân tướng đã được xác minh! Mười tám viện phái
chúng ta luôn luôn đồng khí liên chi, đều là đồng môn. Mà trong lần thí
luyện ở Dạ Mạđại hạp cốc lần này, Phong Liệt hãm hại chín tên đệ tử của
Ma Vũ Viện, thậm chí giết chết đệ tử hạch tâm Nhạc Sắc Vi của Ám Vũ Viện ta. Kẻ này coi thường giáo quy, đáng giết!
- Bởi vậy, bản tọa
tuyên bố, lập tức xóa bỏ toàn bộ đặc quyền đệ tử hạch tâm của Phong
Liệt, ba ngày sau sẽ xử tử trên Đoạn Long đài, lấy đó làm răn đe! Nhạc
hộ pháp, ngươi đi bắt Phong Liệt tới đây, tạm giam hắn trong Ám lao, chờ ba ngày sau hành hình công khai.
Thanh âm mênh mông cuồn cuộn
chớp mắt đã truyền khắp Ám Vũ Phong. Từ cao tầng của Ám Vũ Viện đang
đứng trong điện, cho tới vô số đệ tử Nguyên Khí Cảnh đều nghe rất rõ lời tuyên án này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ vì phán quyết này.
Bọn họ nghĩ tới Phong Liệt sẽ bị phế tu vi, trục xuất sư môn, hoặc là tiến
vào tử quan của viện phái để xử phạt, nhưng không ngờ rằng dĩ nhiên lại
là trực tiếp xử tử!
Tiếng nói của Hồ Kiếm Trung vừa dứt,
gần trăm tên cao thủ Cương Khí Cảnh, Thần Thông cảnh của Ám Vũ Viện nhất thời loạn thành một mảnh. Tuy họ không quá bất ngờ với phán quyết,
nhưng đại đa số người vẫn lộ ra vẻ bất phẫn, trên mặt giận dữ vô cùng.
Mà đám hộ pháp Ma Vũ Viện do Triệu Sùng Lâm cầm đầu thì đều cười dài nhìn Hồ Kiếm Trung, trong mắt mơ hồ có vẻ khinh thường.
- Tuân mệnh!
Sau một lúc sửng sốt, Nhạc Lập Trung đắc ý lớn tiếng đáp một tiếng, ngẩng đầu hiên ngang bước ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt Phó Viện chủ Lãnh Phi Hồng chợt ngưng lại, hắn lạnh lùng nhìn Hồ Kiếm Trung nói:
- Viện chủ, ngươi đừng quên, Phong Liệt được vị tiền bối kia xem trọng!
Hồ Kiếm Trung hừ khẽ một tiếng, không chút nhượng bộ:
- Hừ! Bản tọa luôn làm việc theo lẽ công bằng, Phong Liệt phạm lỗi thì
nên chịu phạt. Nếu về sau đệ tử của Ám Vũ Viện chúng ta cũng không để ý
tới giáo quy, đồng môn tương tàn thì không phải là loạn sao? Yên tâm,
bản tọa biết mình đang làm gì!
Lãnh Phi Hồng không khỏi giận dữ,
nhưng vì chức trách khác nhau, hắn cũng chẳng thể trực tiếp can thiệp
vào quyết định của Hồ Kiếm Trung, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Mà lúc này, dưới lưng chừng núi, nơi đệ tử Nguyên Khí Cảnh cư ngụ, đám
người Tiểu Yên Tiểu Lục, Triệu Thung, Diệp Thiên Tử, Trương Đại Tài,
Diệp Trì lại nhìn đỉnh núi một cách không tin nổi, trên mặt ngơ ngẩn.
- Vì sao? Vì sao lại như vậy? Phong sư huynh đã làm sai ở đâu cơ chứ? Vì
sao Viện chủ lại muốn xử tử huynh ấy? Tiểu Yên, rốt cuộc là vì sao a?
Tiểu Lục thì thào tự nói, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, thất hồn lạc
phách. Mà Tiểu Yên sớm đã lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt ảm đạm
vô thần.
...
- Phong Liệt, chẳng lẽ ngươi sẽ chết sao? Không phải ngươi đã nói muốn tai họa ngàn năm sao? Xem ra ngươi còn chưa đủ xấu đâu...
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Diệp Thiên Tử hiện giờ rất phức tạp, đôi môi đỏ như
son lẩm bẩm nói. Chỉ là không biết vì sao, nàng bỗng thấy trong lòng mơ
hồ đau đớn.
- Ừm? Tại sao lại như vậy chứ?
...
-
Thiên đố anh tài a! Phong huynh! Không ngờ rằng thiên tài như ngươi lại
rơi vào kết cục như vậy! Chỉ hận Triệu Thung ta yếu ớt, lời nói không có sức nặng, chẳng thể giúp gì cho ngươi... Ài, Triệu Thung ta cảm thấy
không đáng giá thay ngươi a!
Triệu Thung cực kỳ bi ai nhìn lên bầu trời, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và tiếc hận.
- Phong sư huynh, ngươi đi thanh thản, một ngày nào đó Diệp Trì ta sẽ bằng thanh kiếm dính máu này, đòi lại công bằng cho ngươi!
Diệp Trì âm tàn nhìn lên đỉnh núi, từng giọt máu tươi chảy xuống từ trường kiếm trong tay.
- Hắc hắc, Phong Liệt, bản công tử sớm biết ngươi quá kiêu ngạo, mệnh sẽ
không dài. Quả nhiên là như vậy, hừ, vị trí Đại sư huynh của Ám Vũ Viện
này vẫn sẽ thuộc về bản công tử a! Ha ha ha!
Tần Trọng cầm chén rượu trong tay, ngửa mặt lên trời cười lớn mà không hề cố kị.
...
Hồ Kiếm Trung tuyên án, có nghĩa là một tuyệt thế thiên tài như Phong Liệt sắp rơi rụng, hơn nữa rơi rụng một cách cực kỳ không minh bạch, cực kỳ
uất ức.
Hắn quật khởi nhanh như một ngôi sao băng, sau khi phóng
ra quang mang không gì sánh được thì lại nhanh chóng lướt đến chân trời, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Trong lúc nhất
thời, trên dưới Ám Vũ Viện có thể nói là kẻ khóc người cười. Bất quá,
cho dù là ai thì đều cảm thấy không đáng, cảm thấy tiếc hận thay cho
Diệp Mặc.
Vụt!
Từ trong Ám Vũ đại điện, một đạo thân ảnh
bỗng vọt ra không trung, lướt về phía các đệ tử Nguyên Khí Cảnh cư ngụ.
Đây đúng là Nhạc Lập Trung phụng mệnh đi bắt Phong Liệt.
Nhạc Lập Trung thả người trên bầu trời, khuôn mặt mang theo vẻ âm trầm tàn nhẫn.
Vốn rằng, với thân phận đường đường là cao thủ Thần Thông Cảnh như hắn,
thật sự không tất yếu phải chấp nhặt với một đệ tử Nguyên Khí Cảnh như
Phong Liệt. Nhưng không ngờ rằng, Phong Liệt lại giết một vãn bối mà hắn rất kỳ vọng như Nhạc Sắc Vi. Vậy nên trong lòng hắn rất thích ý bỏ đá
xuống giếng một phen, dìm cho Phong Liệt chìm nghỉm.
Chẳng qua,
ngay khi hắn đang bay giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống thì một
bàn tay to màu đen bỗng xuất hiện, nháy mắt đã vỗ lên lưng hắn.