Ban đầu nhìn thấy Lý U Nguyệt đi cùng bốn cao thủ, hắn còn tưởng rằng
nàng đang cùng với cao thủ của Lý gia rèn luyện tu vi để tăng kinh
nghiệm.
Nhưng giờ phú này, ánh mắt đau khổ của Lý U Nguyệt đã giúp hắn hiểu rằng, không lâu sau đó sẽ có chuyện không hay đến với nàng.
Theo như lời của Lý Thiên Ký muốn đưa Lý U Nguyệt tiến vào trong cổ giới, trong lòng pk đã có những dự cảm không ổn.
Tuy hắn không xác định được sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không thể
không đề phong, nếu chẳng may tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt của mình xảy ra
chuyện gì thì mình có hối hận cũng không kịp rồi.
Truyền Tống Trận lóe sáng, bốn đạo nhân ảnh đều biến mất không thấy đâu.
- Hừ. Thần thông cảnh thì sao nào? Lý gia thì sao nào? Dám động tới người của ta thì chuẩn bị chịu đựng cơ thịnh nộ của ta!
Phong Liệt ánh mắt tức giận, hắn phất tay ném lt vào trong Long ngục sau đó tức tốc phi tới Truyền Tống Trận.
Nhìn thấy ký hiệu Nhị trọng của Truyền Tống Trận, ánh mắt Phong Liệt có chút do dự, nhưng rất nhanh đã kiên trì trở lại.
Đời người còn có quá nhiều điều không biết, một bước tiến vào, hoặc là nguy hiểm, hoặc là cơ hội, hoặc là chẳng phải cái gì, nhưng chỉ có cuộc sống như thế mới có thể sản sinh ra càng nhiều màu sắc kỳ diệu.
Ánh
mắt Phong Liệt nheo lại, đứng im lặng trước Truyền Tống Trận ba mươi
giây, xem xét khoảng cách Lý U Nguyệt cách xa Truyền Tống Trận một
khoảng, lúc này hắn mới dứt khoát bước vào Truyền Tống Trận, bỗng nhiên
biến mất.
Trong Long ngục không gian, Lan Tiếu bị ném xuống đất,
bên cạnh nàng là Lữ Tiêu Lưu còn chưa chết đang nằm như một chiếc lá khô quắt, thân thể tỏa ra một mùi thối nồng nặc.
Lúc này trấn Long thiên bi đã bị Phong Liệt biến thành một hạt bụi, ở lẫn trong đám bùn đất không dễ nhìn thấy.
Cùng với sự khôi phục của Trấn long thiên bi, Phong Liệt dần dần đã phát
hiện ra uy lực vô cùng mạnh mẽ này của Thiên bi càng sử dụng càng tuyệt.
Vừa bắt đầu, Phong Liệt còn không có cách nào để khống chế sựđiên cuồng hút lực của Thiên bi này, không có gì có thể so sánh kịp.
Nhưng hôm nay, đặc tính này của Thiên bi đã có thể phát tự nhiên tùy theo suy nghĩ của Phong Liệt.
Nếu không, giờ này lt chỉ sợ không thoát khỏi vận mệnh thê thảm bị Thiên bi hút hết nguyên lực.
Chỉ là điều mà Phong Liệt không nghĩ tới là, khả năng kháng đòn của lt vượt xa dự liệu của hắn.
Sau khi Phong Liệt hung hăng đánh một chưởng, ít nhất cho rằng lt phải hôn mê tới hai ba ngày.
Nhưng chưa đầy một phút đồng hồ, lt đã ôm đầu tỉnh dậy.
Chỉ có điều, nàng vừa tỉnh dậy đã thấy mùi thi thể thói xông vào mũi, khiến cho nàng thiếu chút nữa thì ngất lần nữa.
- Ọe, ọe – khốn nạn!
- Tên khốn kiếp đó! Dám đổi xử với bổn tiểu thư như vậy! Ngươi chết chắc
rồi! Ụa...bổn tiểu thư nhất định phải khiến ngươi nếm hết một trăm lẻ
tám độc chú! Ụa...!
Lan Tiếu Y cơ hồ ói ra hết đồ ăn trong ba tử, mạnh giẫm một cước vào xác Lữ Tiêu khiến bụi bay mù mịt, rồi mới vẻ mặt tức giận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Lữ Tiêu đường đường là
một hóa đan cảnh đại cao thủ sau khi hồn phi phách tán thì hôm nay rốt
cuộc rơi vào kết quả không còn mẩu xương, chắc chính gã cũng không bao
giờ ngờđược điều này.
Bên ngoài Phong Liệt phát hiện Lan Tiếu Y mau chóng tỉnh lại như vậy thì rất là kinh ngạc, bất giác nhíu chặt mày.
Nhưng lúc này hắn không để ý Lan Tiếu Y, mặc kệ nàng ở trong long ngục không gian quậy ngất trời.
Lúc này Phong Liệt nhìn xung quanh một khung trời kỳ lạ, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.
Vô quang bí cảnh đệ nhị tầng, so với đệ nhất tầng thì cũng là tối đen
không ánh sáng nhưng thêm vào hơi thở của vô tận sinh linh.
Phong Liệt ở trong nhất tầng bí cảnh hơn mười ngày, trừ mấy tên long võ giả
ra thì chỉ thấy một sinh linh duy nhất đó là hóa linh giao.
Nhưng trong nhị tầng bí cảnh này thì Phong Liệt phát hiện xung quanh tràn
ngập sức sống, mặt đất đen thui sinh trưởng rất nhiều hoa cỏ không biết
tên, cùng với phía xa rừng cây đen vô tận nhấp nhô cao thấp.
Xộc
vào mũi là mùi đất bùn tanh tưởi và hoa cỏ thơm ngát. Từng tiếng thú
rống cao vút cùng vứi tiếng ác điểu hú lảnh lót thỉnh thoảng vang vọng
trong mặt đất hắc ám bao la mênh mông.
Phong Liệt dần phát hiện vùng trời này như là màn đêm đen không có trời, trăng, sao bên ngoài.
Khi xác định xung quanh tạm thời không có nguy hiểm gì, Phong Liệt đuổi
theo hơi thở của đám Lý U Nguyệt bay hướng bóng tối phía xa, nhanh như
tia chớp.
Đám nhất tầng bí cảnh có lẽ vì Lý U Nguyệt nên tốc độ
tiến lên không quá nhanh, hơn nữa hình như thỉnh thoảng họ phải phân rõ
phương hướng, lúc đi lúc ngừng chẳng mấy chốc đã bị Phong Liệt đuổi kịp.
Nếu đổi lại là người khác thì dù có cùng là thần thông cảnh cao thủ muón bám theo Lý Thiên Hổ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bởi vì giống như Lý Thiên Hổ có tu vi thần thông cảnh cao sâu, phạm vi tinh thần lực phủ lên đạt đến hơn mười dặm, người khác chỉ cần bước vào phạm vi này thì tuyệt đối không thể che giấu.
Nhưng Phong Liệt là
ngoại lệ, bởi vì trong cơ thể hắn vừa đúng lúc mang Tử Long hộ pháp đưa
cho thất phẩm huyền bảo chập long châu.
Công hiệu của hạt châu này chỉ có hai, một là che giấu hơi thở của bản thân, hai là 'liễm hình'.
Lúc này Phong Liệt thầm vận chuyển chập long châu, phút chốc khí thể như mây như khói dần trải rộng khắp người hắn.
Một lát sau, hắn nhắm mắt lại thử dùng tinh thần lực quét một vòng thân thể mình, vui sướng phát hiện mình như là người trong suốt vậy, chỉ có thể
mơ hồ quét đến một lũ hơi nước chẳng có chút bắt mắt.
- Hắc hắc! Thứ này thật là không kém! Thất phẩm huyền bảo nha, chậc chậc!
Phong Liệt đắc ý tặc lưỡi, tuy rằng chập long châu này có hiệu quảđúng là
nghịch thiên nhưng một thất phẩm huyền bảo mà chỉ có bấy nhiêu công năng vẫn khiến hắn thấy hơi tiếc.
Thực nghiệm một phen xong Phong
Liệt rốt cuộc yên bụng to gan đi theo, di chuyển trong rừng cây, đá núi, từ xa bám sát đám Lý Thiên Hổ, cách nhau ngoài ngàn trượng.
Hiện giờ có chập long châu ẩn giấu thân hình, hắn chỉ cần không lộ ra dưới mi mắt Lý Thiên Hổ thì sẽ không bị phát hiện.
Hơn nữa, dù là bị phát hiện tung tích, hắn cũng có thể chưps mắt trốn vào
trong long ngục không gian. vậy nên Phong Liệt không có gì phải sợ cả.
Bám theo một lát sau, Phong Liệt bỗng cảm thấy đầu óc hơi choáng, dù không rõ ràng nhưng vẫn khiến hắn cảnh giác.
- A? Chuyện này là sao?
Phong Liệt vừa chú ý hành động của mấy người phía trước vừa cẩn thận cảm nhận biến đổi xung quanh.
Tiếp theo hắn dần phát hiện trong không khí tràn ngập khói xám như có như
không. Khói xám này có thể dễ dàng xuyên thấu thân thể của hắn, trực
tiếp vào thức hải.
Phong Liệt bị hù giật nảy mình, hắn nhanh
chóng vận chuyển nguyên lực tiến hành phong tỏa. Tuy rằng không biết
những sương khói này là cái gì nhưng Phong Liệt nào dám để chúng nó dính vào linh hồn mình được.
Tuy nhiên, mặc kệ hắn phong tỏa, khu trừ thế nà cũng không có chút hiệu quả, sương khói màu xám này như vô chất
vô hình cùng nguyên lực thông suốt.
May là Phong Liệt căng thẳng
một lúc rồi nhận ra sương khói này xâm nhập vào thức hải của hắn xong
trừ khiến hắn hơi chóng mặt ra thì không có cảm giác khó chịu gì cả, vậy nên hắn mới yên lòng chút.
Nhưng không lâu sau, Phong Liệt chú ý thấy sương khói xám này trải qua đan điền của mình thì lặng lẽ biến mất.
- Ủa? đây là...
Phong Liệt vì để tránh cho nguyên khí dao động quá lớn bị người phía trước
phát hiện tung tích, nên hắn sớm phong kín hết lỗ chân lông toàn thân để ngăn cản phong ma thần thương trong đan điền tựđộng nuốt nguyên khí
xung quanh.
Nhưng bây giờ Phong Liệt phát hiện phong ma thần thương có thể hấp thu hơi thở quái dị này, khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
Hắn thầm đặt quyết tâm, đợi làm xong việc rồi phải thử khiên phong ma thần
thương hút hết khí thể này, xem coi có đạt được hiệu quả nào không thể
tưởng tượng không.