Ma Băng sợ hãi vô cùng, bà từ từ tuyệt vọng phát hiện ra linh hồn và
thân thể của mình càng lúc suy yếu càng nhanh, chẳng mấy chốc đã hạ
xuống cường độ cương khí cảnh.
Mắt nhìn thấy mình sắp toi đời, Ma Băng Lão Tổ trong lòng tức giận, cưỡng ép trừ bỏ phần linh hồn bị lây
độc kia, dùng chiêu tiêu tán hồn cho vào đầu Lý U Nguyệt, trốn vào trong đó.
Một lát sau, sau khí linh hồn của Ma Băng Lão Tổ trốn vào trong đầu Lý U Nguyệt thì không khỏi nhạc nhiên.
Thật kinh hoàng, bà ta sớm đã quên mất Lý U Nguyệt đã lên mức chân khí cảnh, linh hồn của thân thể sớm đã thành hình.
Thực tế khiến cho bà khiếp sợ là linh hồn của Lý U Nguyệt cũng không kém mình chút nào.
Phong Liệt dẫn theo Lan Tiếu, lao nhanh về phía Truyền Tống Trận, hắn đã
chờđợi ở Vô quang Bí Cảnh hơn mười ngày rồi, cũng muốn biết xem tình
hình ở bên ngoài như thế nào.
Tính toán thời gian, trong giáo
chắc cũng thi đấu được một thời gian, không biết Ám võ viện thắng hay
bại, Yên Lục, Triệu Trụ, Đại Tài bọn họ có giành được thành tích gì
không.
Với thực lực hiện tại của Phong Liệt, mặc dù mặc dù không
là gì trong giáo, nhưng nếu như là Ám võ viện thành tích kém cỏi, hắn là Đại sư huynh khó tránh khỏi bị mấy lão gia hỏa trong viện nói này nói
kia.
Nhưng đột nhiên vào lúc chỉ cách Truyền Tống Trận vào dặm, thân thể của hắn trở nên trì trệ, đồng tử không khỏi co rút lại.
- Ối.
Chỉ nhìn thấy tòa liên thông “ Long huyết giới” của Truyền Tống Trận có
chút lập lòe lập lòe, mấy đạo nhân ảnh lập tức xuất hiện xung quanh
Truyền Tống Trận.
Từ xa nhìn lại, những người kia theo thứ tự là
một cao thủ Thần thông cảnh, ba cao thủ Cương khí cảnh và một nữ tử Chân khí cảnh.
Điều khiến cho Phong Liệt vô cùng kinh ngạc là, nữ tử duy nhất kia chính là Lý U Nguyệt mà ngày đêm hắn mong nhớ trong lòng.
Lúc này Lý U Nguyệt mặc bộ quần áo màu đen không có hoa văn trang trí gì,
dáng người thướt tha, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết kia
lại hiện ra một vẻ bàng hoàng sầu khổ, khiến cho người ta đau lòng.
- U Nguyệt? Sao nàng lại tới đây? Ồ? Chân khí cảnh tam trọng thiên? Chuyện này sao có thể!
Phong Liệt nhìn Lý U Nguyệt, cảm xúc thoáng cuộn trào lên không thôi.
Hắn dựa vào nhãn lực trên người có thể nhìn thấy ba người phía sau lưng U
Nguyệt có Ma long hư ảnh, cái này nghiễm nhiên cho thấy Lý U Nguyệt là
một cao thủ chân khí cảnh tam trọng thiên.
Phong Liệt vẫn không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng hắn nhớ rất rõ, lần trước khi chia tay Lý U Nguyệt ở Đại hạp cốc, lúc
này Lý U Nguyệt chỉ là một để tử Nguyên khí cảnh ngũ trọng thiên, vậy mà không tới thời gian ba tháng, nàng ấy đã tăng lên Chân khí cảnh tam
trọng thiên, thật sự là dọa người!
Nếu không có Phong Liệt đã sớm ghi nhớ rõ hình ảnh Lý U Nguyệt ở trong đầu thì thật sự tưởng rằng mình đã nhìn lầm người.
Phong Liệt nhìn Lý U Nguyệt, lúc này Lý U Nguyệt cũng phát hiện ra hắn, đôi
mắt trong sáng kia cũng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức chuyển thành vui mừng, sau đó lại trở nên lo lắng.
Phong Liệt sau đó muốn
tiến lên gặp gỡ giai nhân, chợt phát hiện bốn gã cao thủ đang lặng lẽ
quan sát bên cạnh Lý U Nguyệt, cho hắn một tín hiệu rằng không nên tới
gần, điều này khiến cho Phong Liệt rùng mình, đột nhiên ngừng bước chân
lại.
Hắn cũng không phải người lỗ mãng, hơn nữa trong lòng hắn
cũng hiểu biết rất rõ, biết Lý U Nguyệt là người có suy nghĩ thông minh, tinh tế, nếu như nàng làm như thế thì chắc hẳn là có đạo lý của nàng.
Sự thật là như thế, Lý U Nguyệt sau khí bị ép nuốt đám tàn hồn của Ma Băng Lão Tổ, chẳng những kế thừa hầu hết võ cảm ngộ học của Ma Băng Lão Tổ,
hơn nữa nàng cũng đã biết được những chuyện của mình từ trí nhớ của Ma
Băng Lão Tổ.
Nàng biết rõ gia chủ sở dĩ giúp nàng tăng tu vi lên, thực sự không phải là tình cảm bồi dưỡng gì hết, chỉ là để nàng có đủ
thực lực tiến vào Vô quang Bí Cảnh đệ nhị trọng.
Để nàng tiến vào Vô quang Bí Cảnh đệ nhị trọng là đã hoàn thành cuộc giao dịch này, chỉ
cần nàng dùng Cửu phẩm huyết mạch của Cổ giới Lan gia đổi lấy tấm lệnh
bài.
Nhưng mặc dù biết đầu đuôi câu chuyện là như thế, nàng cũng
không có cách nào giải quyết, nàng biết rõ rằng, tu vi Chân khí cảnh tam trọng thiên của mình hôm nay không thay đổi được vận mệnh đang chờđợi
mình.
Suy nghĩ hồi lâu trong động phủ của Ma Băng Lão Tổ, nàng
dứt khoát nuốt tàn hồn ba thành nguyên lực của Ma Băng Lão Tổ, giả bộ
giống như bộ dạng hàng ngày nhưng thực sự trong lòng đang suy nghĩ
vềđường thoát thân.
Trên suốt chặng đường, nàng không lúc nào là
không tìm đường chạy trốn, nhưng tới giờ khắc này kế hoạch chạy trốn vẫn không khả thi, trong lòng nàng lo lắng như lửa đốt.
Lúc này nàng lơ đãng nhìn thấy Phong Liệt, sau một hồi vui mừng, nàng đã lo lắng ngăn cản Phong Liệt bước lên phía trước.
Nàng đã từng nghe qua đồn đại Phong Liệt từng đánh bại một cao thủ Cương khí cảnh, nhưng cũng không muốn Phong Liệt bị cuốn vào vòng xoáy này.
Dù sao lần này bốn người đi theo, ngoại trừ ba người là cao thủ Cương khí
cảnh của Lý gia, còn có tam thúc Lý Thiên Hổ, người này là cao thủ Thần
thông cảnh ngũ trọng thiên.
Nếu như Phong Liệt mạo hiểm tiến lên, nói không chừng sẽ bị tam thúc giết chết, đây không phải là điều mà nàng muốn chứng kiến.
- Ấy, U Nguyệt, ngươi quen hắn hả? Hắn ta là ai?
Ánh mắt tà ác của Lý Thiên Hổ thăm dò, lạnh lùng nói.
Lúc trước Lý U Nguyệt có ánh mắt khác thường đã lọt vào tầm ngắm của Lý Thiên Hổ, khiến ông ta hoài nghi.
- Không!
Lý U Nguyệt trả lời lạnh lùng, bộ dạng như không thèm đếm xỉa đến.
Lúc này, một tên gia nô trẻ tuổi tiến lên nịnh nọt:
- Tam thiếu gia, hay là thuộc hạ giết tên tiểu tử kia diệt khẩu!
Tên gia nô này tên là Lý Khoáng, thiên tư xuất chúng, được Lý gia xem trọng bồi dưỡng, lần này tùy tùng theo tam thiếu gia đi thi hành nhiệm vụ,
hắn cố ý thể hiện một lần cho nên đi theo làm tùy tùng đã thể hiện năng
lực.
Lý U Nguyệt trong lòng giật mình, đang định tiến lên khuyên can thì nghe Lý Thiên Hổ giọng điệu khinh thường nói:
- Thôi được rồi, chỉ là thứ tạp chủng mà thôi, đi làm việc của chúng ta đã! Đi, đi tới nhị trọng!
Lý U Nguyệt nghe Lý Thiên Hổ nói xong, trong lòng giống như trút được tảng đá nặng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Nhưng nghĩ tới vận mệnh tiếp theo của mình, nàng lại vô cùng thất vọng.
Dưới sự thúc giục của Lý Thiên Hổ, nàng phải bước vào Truyền Tống Trận của Bí Cảnh đệ nhị trọng.
Ngay trước khi biến mất, nàng lưu luyến nhìn Phong Liệt, trong ánh mắt đẹp
kia tràn đầy sự lưu luyến, tràn đầy sự u oán của sinh ly tử biệt.
Đúng vậy, cái này chính là sinh ly tử biệt.
Chuyến đi này nàng không biết có khả năng trở về hay không, biết đời này kiếp này có còn được gặp lại Phong Liệt hay không.
- Tạm biệt phu quân, kiếp này chúng ta vô duyên, vậy để kiếp sau U Nguyệt vĩnh viễn là U Nguyệt của chàng.
Một giọt nước mắt lặng yên lăn trên má, rồi lại lập tức biến mất vô hình,
nàng không dám để cho bọn người Lý Thiên Hổ nhìn thấy được.
Giọt nước mắt xa xa từ trong bóng tối ấy khiến cho cơ thể của Phong Liệt ầm ầm chấn động.
- U Nguyệt gặp nguy hiểm!
Trong nháy mắt, Phong Liệt cảm nhận thấy được sựđau đớn vô cùng, đó là ánh mắt gì? Đó là ánh mắt của sự sinh li tử biệt.