- Phong —— Phong sư huynh, đây —— đây không phải là tên cao thủ Cương Khí Cảnh thất trọng thiên kia chứ?
Đôi môi đỏ như son của Lạc Tiểu Thanh hơi nhếch lên, lắp bắp nói, hai tròng mắt gần như muốn rớt xuống.Tuy rằng ngoài miệng hỏi, nhưng trong lòng
kỳ thật đã xác định không thể nghi ngờ.
- Tên cao thủ Cương Khí Cảnh kia đã chết? Điều này —— điều này sao có thể?
Diệp Trì cũng đầy mặt hoảng sợ, tuy hắn cực kỳ tin tưởng Phong Liệt, nhưng
vẫn rất khó tiếp nhận điều này.Phong Liệt thế nhưng có thể hủy diệt một
gã cao thủ Cương Khí Cảnh thất trọng thiên a.
Nhưng là, sự thật trước mắt lại làm Diệp Trì không thể không tin tưởng.
Dần dần, ánh mắt Diệp Trì và Lạc Tiểu Thanh nhìn về phía Phong Liệt đã như
nhìn quái vật, trong khiếp sợ mang theo nồng đậm hiếu kỳ, giống như hận
không thể lập tức đem Phong Liệt lột sạch, nhìn xem phía sau quần áocó
phải đang cất dấu một cái ngàn năm lão yêu hay không.
Nhìn vẻ khiếp sợ của hai người, Phong Liệt không khỏi bật cười, hắn cười khẽ giải thích nói:
- Đây đúng là thi thể của tên Lý trưởng lão kia, bất quá, hắn cũng không
chết trên tay ta, mà là bị một con Tam giai Độc Long Viên giết chết,
không liên quan đến ta.
- A? Phù! Thì ra là thế a! Hù chết người ta rồi!
Sau một lúc sửng sốt, Lạc Tiểu Thanh nhất thời giật mình, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình một cách đáng yêu.
Nàng đã đủ giật mình về việc Phong Liệt dùng tu vi Nguyên Khí Cảnh giết chết Chân Khí Cảnh rồi, nếu ngay cả cao thủ Cương Khí Cảnh mà Phong Liệt
cũng có thể giết chết, vậy có còn để cho người ta sống hay không?
Mà ánh mắt Diệp Trì lại vẫn nghi hoặc không chừng, không nói gì thêm về giải thích của Phong Liệt.
Bởi vì hắn rõ ràng phát hiệnvết máu hình thoi trên ngực Lý trưởng lão, tuy
rằng gần như đã hư thối, nhưng cũng có thể nhìn ra rõ ràng đó là do
thương tạo nên, hay là con Độc Long Viênkia cũng là dùng thương?
Bất quá, nghi hoặc là nghi hoặc, Diệp Trì vẫn rất biết điều ngậm miệng
không nói, nhưng sựhoảng sợ trong lòng lại thật lâu không dừng.
Theo lời Phong Liệt, ba người lại vội vàng đi lên Lưu Tinh Phi Chu, rất
nhanh liền biến thành một cái điểm nhỏ, biến mất ở phía chân trời.
- Phong sư huynh, chúng ta về Thanh Thạch Sơn sao?
- Không! Đi Thanh Phong Hạp! Món nợ này phải thanh toán cho sòng phẳng!
- A? Còn muốn tính sổ với ai a?
- Ha ha, một kẻ không phải ta chết thì chính là hắn chết.
- À...
...
Trên Phi Chu có Phong Liệt tồn tại, Diệp Trì và Lạc Tiểu Thanh dần dần kinh
ngạc phát hiện, tuy ven đường gặp phải một ít ác điểu mạnh mẽ vô cùng,
nhưng bất kể là Nhị giai hau là Tam giai, hết thảy đều đi đường vòng
tránh qua Phi Chu, hơn nữa đềulà sợ hãi chạy mất dép. Điều này quả thực
làm hai người Diệp, Lạc trăm rất khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể quy hết
lên đầu Phong Liệt.
Dưới tốc độ nhanh chóng của Phi Chu, đoạn đường mấy trăm dặm chỉ một loáng đã tới.
Phong Liệt tiếp tục đi tới trên bầu trời Thanh Phong Hạp, đôi mắt sắc bén như chim ưng tinh tế quét mắt qua khe sâu, sưu tầm tung tích của Sở Huyền.
Nhưng kế tiếp, điều làm Phong Liệt kinh ngạc là lúc này trong Thanh Phong Hạp đã chẳng còn tăm tích của đệ tử Ma Khí viện.
Trong hạp cốc trống rỗng, nơi nơi đều là đồ vật bị vứt lung tung, hết thảy
lều trại quân nhu, công sự phòng ngựđều đã bịđốt cháy, chính đang bốc
khói nghi ngút lên bầu trời.
Tất cả những điều này đã nói lên, các đệ tử của Ma Vũ viện đã di chuyển đi rồi, hơn nữa đã hoàn thành xong lần rèn luyện này.
Phong Liệt không khỏi thất vọng, xem ra kế hoạch tiêu diệt Sở Huyền đã thất bại lần nữa.
- Chết tiệt! Lại bỏ lỡ một cơ hội tốt! Sở Huyền, lần này có lẽ là ngươi tốt số! Hừ hừ!
Ánh mắt Phong Liệt hơi lóe lên, sau một lúc trầm ngâm, hắn phân phó Diệp Trì thao túng Phi Chu bay về phía Thanh Thạch Sơn.
Trên mặt đất, ánh nắng đã nhiễm đỏ cả nửa bầu trời.
Ánh nắng mặt trời quen thuộc chiếu lên người, làm cho hàng ngàn đệ tửđã tạm biệt bóng tối vô tận của hạp cốc đều cảm thấy tinh thần và thể xác trở
nên thư thái, thích ý vô cùng.
Tuy Ma Long vũ giả hấp thu lực
lượng từ hắc ám, am hiểu tác chiến trong đêm, nhưng bọn họ vẫn là người, cũng đều thích ánh nắng ấm áp.
Giờ phút này, cửa đại hạp cốc
đang có vô số đệ tử lục tục đi ra, trên người họ mặc trang phục của các
viện phái khác nhau. Hoặc là túm năm tụm ba, hoặc là mấy trăm người một
đội, rộn ràng đi ra khỏi cửa vào.
Những đệ tửđi ra hầu hết đều quần áo tả tơi, trên người đều là vết máu, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự sắc bén và hung tính.
- A —— rốt cục lão tử cũng ra được rồi —— cái hạp cốc tối tăm chết tiệt! Cảđời này lão tử cũng không muốn đến lần nữa! Ô ô ~~~~
- Ha ha, ha ha ha ha! Không ngờđược bản công tử lại còn sống đi ra! Đại
nạn không chết tất có hậu phúc, bản công tử quyết định phải đi Túy Xuân
lâu tìm mười cô nương ăn mừng ba ngày! Oa ha ha ha ha!
- Rốt cuộc cũng xong rồi, đáng tiếc Trương sư huynh, Lý sư huynh, Liêu sư tỷ, bọn họ đều chết ở trong đó, ài…
…
Chúng đệ tử nhìn mặt trời quen thuộc đã ba tháng không thấy, trong lòng có
cảm giác như đã qua cả thế kỷ, đã thoát thai hoán cốt một lần. Thậm chí
rất nhiều người đều nhịn không được mà hoan hô ra tiếng, vui mừng mà
khóc.
Bọn họ có thể còn sống đi ra khỏi Dạ Mạc đại hạp cốc, bất
kể trải qua bao nhiêu hung hiểm, bất kể trên người để lại bao nhiêu vết
thương thì vẫn đáng giá để ăn mừng. Còn những đệ tửđã hoàn toàn chôn
xương bên trong hạp cốc thì như phù dung sớm nở chóng tàn, mất đi sinh
mạng trẻ tuổi.
Lúc này, bên ngoài đại hạp cốc đã có mười mấy tên
chấp sự Chân Khí Cảnh của mười tám viện phái đứng chờ các đệ tử trở về.
Trong đó, Trần Ứng của Ám Vũ Viện rõ ràng cũng có mặt.
Đại đa số chấp sự tuy nhìn như lạnh nhạt, nhưng thật ra ánh mắt nhìn về phía cửa vào đều mơ hồ mang theo vẻ khẩn trương.
Trong lòng họ đều bức thiết muốn biết lần rèn luyện này đệ tử của viện phái
mình tổn thất ra sao, nhất là đệ tử hạch tâm, đó đều là hi vọng tương
lai của mỗi viện phái, chết một người đều là tổn thất không nhỏ.
Theo đệ tửđi ra càng lúc càng nhiều, đệ tử mỗi viện phái đều tự tụ tập đến
một chỗ. Dần dần khiến cho nơi này hình thành mười tám khu vực cực kỳ rõ ràng.
Hàng ngàn hàng vạn đệ tửđang chờđợi, tất cảđều mặt mày hớn hở trò chuyện với nhau, đặc biệt khi nói về hung hiểm và kỳ ngộ trong
hạp cốc thì tất cảđều có vẻ hưng phấn.
Nghe tiếng nói chuyện của
các đệ tử xung quanh, các chấp sự của viện phái cũng rất nhanh đã nắm
được một số việc phát sinh trong hạp cốc. Biểu tình của cảđám dần trở
nên phong phú, có thoải mái, có chấn kinh, có khiếp sợ, có phẫn nộ, có
hâm mộ… Nói chung rất là phấn khích.
Nhất là, trong những cuộc
nói chuyện này, đại danh của Phong Liệt dần bị mọi người biết rõ.Mỗi sự
việc động trời đều hoặc nhiều hoặc ít có bóng dáng của hắn.