Lý Phong, Lý gia có Phong Thần thể thuộc Ma Long giáo tục truyền trong
người chảy một nửa huyết mạch viễn cổ hoang thú thiên phong thần điêu,
trời sinh tốc độ kinh người. Thể chất như vậy sau khi đại thành thậm chí có thể dung nhập vào gió mạnh, hóa thành hư vô, chớp mắt ngàn vạn dặm.
Giờ phút này đối diện Lý Phong nhanh chóng ập đến gần như không thể thấy rõ bóng dáng gã, Thủy Vô Khuyết không hề kinh sợ, gã thậm chí nhắm mắt
lại.
Ngay sau đó, chỉ thấy hai tay gã vòng quanh, mười ba đóa
ngân liên lại dâng lên vòng quanh cạnh gã, tỏa ra ánh sáng bạc lóng
lánh, làm nổi bật gã phiêu dật như tiên, tuấn lãng phi phàm.
- Liên khai thịnh thế trấn vạn tà!
Thủy Vô Khuyết quát khẽ, chỉ thấy mười ba đóa ngân liên dần nở rộ ra.cùng lúc đó, khí thế hùng hồn tràn ngập trong trời đat.
*Xèo- *
Một tiếng xé gió nhỏ xíu cơ hồ không nghe thấy được vang lên, một vệt đen
xẹt qua không trung, cách cổ Thủy Vô Khuyết ngày càng gần, tốc độ nhanh
như tia chớp.
Chính lúc này, ngân liên quanh người Thủy Vô Khuyết bỗng cùng run lên, bao gồm không gian này run theo.
*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*
Một chuỗi mười ba tiếng nổ.
Tiếp theo xảy ra hình ảnh kinh người, chỉ thấy bóng đen kia đột nhiên bị
chấn ra hư không, vô ngực ngã xuống đất, liên tục hộc máu, không phải Lý Phong thì là ai?
Tốc độ của Lý Phong xứng đáng là đệ nhất trong
thế hệ trẻ nhưng lực phòng ngự thì chỉ nhờ vào trên người mặc nhất phẩm
huyền bảo chiến giáp, xem như là điểm yếu nhất của gã.
Nếu đối
mặt kẻ địch bình thường thì cũng không có gì đáng trách, nhưng giờ phút
này gã đối diện là thành chi cảnh thiên cấp chiến kỹ của Thủy Vô Khuyết. Dù có chiến giáp hộ thể nhưng gã gã vẫn bị chấn trọng thương, toàn thân xương cốt vỡ ra, ngất xỉu.
*Xì xầm!*
Người bên dưới ồn ào, biến sắc mặt. Ngay cả Lý Phong cũng thua! Điều này khiến người khó tin.
Thần kinh mọi người căng thẳng như dya đàn.
Từ khi Lý Phong xuất hiện trong tàm mắt đám đệ tử thì danh tiếng Phong
Thần thể dần vượt qua Phong Liệt, nếu không phải cuộc chiến ở Tử Dương
Sơn gã thua hắn thì danh hiệu đứng nhất Ma Long giáo đã thuộc về gã.
Nhưng giờ phút này, Lý Phong lại thua, thua hoàn toàn!
Đám đệ tử chấn kinh một chốc rồi căng thẳng đặt niềm tin và Long Khuynh
Vân. Bây giờ trên đài có thể đấu với Thủy Vô Khuyết chỉ còn lại một mình Long Khuynh Vân.
Còn Triệu Đống, huynh đệ Lữ Tranh, Lữ Vanh thì
bị mọi người bỏ qua, ba người ucngã biết điều đứng một góc không dám
tiến lên, mắt chớp lóe.
Ba người tính toán rất đúng, hiện tại
trong mười tám viện phái, trừ ma khí viện của họ ra thì trên đài chỉ còn sót lại Lý Phong của thiên võ viện, Long Khuynh Vân của kiên võ viện.
Đợi Long Khuynh Vân, Lý Phong thắng thì còn được, nếu thất bại thì họ có
thể dễ dàng chiếm lợi ích, ma khí viện sẽ leo cao thứ bậc. Dù cuối cùng
họ không địch lại Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm nhưng vẫn sẽ thành công thần
của ma khí viện.
Tính toán như vậy đúng là không tệ, nhưng mà, người tính không bằng trời định.
Ngay sau đó, một nhân vật không thể tưởng tượng nổi nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, khiến tính toán của ba người chết trong bụng.
Khi bên dưới ngàn vạn đệ tử bởi vì Lý Phong thất bại mà tràn đầy tức giận,
ồn ào náo động chấn thiên thì đột nhiên một thiếu niên tuấn tú, vóc dáng cao ráo, khí chất trác tuyệt nhảy lên lôi đài, chậm rãi bước vò sân.
Tiếng ồn ào ngừng bặt, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn.
Chỉ thấy thiếu niên mặc trường bào đệ tử trung tâm ám võ viện, diện mạo
tuấn tú, biểu tình bình thản, bước đi trên đài thong dong như đi bộ.
Đặc biệt đáng chú ý chính là bên hông thiếu niên có treo một chưởng ngự lệnh bài tỏa ánh sáng bạc chói mắt.
Thoáng chốc, một cái tên trong một năm nay ln truyền sục sôi khí thế ngsat
trời, mũi nhọn đầu sống trong toàn Ma Long giáo được thốt ra!
Phong Liệt!
Cho đến ngày nay, nguyên Ma Long giáo không có nhiều đệ tử không biết tiếng Phong Liệt, bình thường ai nhắc đến cái tên Phong Liệt là xung quanh sẽ có hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường, hận thù.
Đương nhiên, cũng có
không ít nhiệt huyết thiếu niên và thiếu phụ mộng mơ sùng bái Phong Liệt như thần tượng, tình nhân trong mộng, tìm hiểu hết chuyện về hứn, thừ
phụng như là thàn tiên.
Tóm lại bây giờ dù có ai không biết Phong Liệt cũng không dám ra tiếng thừa nhận, nếu không thì sẽ bị người xung
quanh phỉ nhổ xem thường, rồi rất khinh thường ném cho một câu: xì! Cái
thứ nhà quê kém kiến thức!
- Phong Liệt! Đó là Phong Liệt! Trời ạ! Không phải tu vi của hắn đã phế rồi sao?
- Chân khí cảnh tứ tầng? Điều này sao có thể? Phong Liệt chẳng những không mất tu vi mà còn đạt đến chân khí cảnh tứ tầng!
- Hừ! Các ngươi là đồ ngốc! Tu vi bị phế thì không thể hồi phục sao?
Thiên tài chính là thiên tài! Cùng là tu vi bị phế nhưng Triệu Thanh Lâm không được chết tốt, cái chết quá uất ức. Phong Liệt thì có thể trong
khoảng thời gian ngắn lại lần nữa trỗi dậy, đúng là kỳ diệu! Không uổng
là thần tượng của bổn công tử!
- A? Phong sư huynh! Hắn không mất đi tu vi sao? Tốt quá! Từ khi người ta nghe nói Phong sư huynh bị
thương thì đã lo lắng hơn mười ngày ăn không ngon! A a a! Giờ thì có thể ăn cơm rồi ! Đột nhiên cảm giác thật đói...
- Tốt lắm! Bây giờ
có Phong Liệt thì chắc chắn có thể đánh tơi bời Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm! Hừ! Hai tạp chủng kia dám khi dễ tới nhà của gia, cho rằng Ma Long giáo không có ai sao!
- Hừ hừ! Chưa chắc à! Thủy Vô Khuyết cũngl ợi
hại lắm đó! Dễ dàng đánh bại Lý Phong, Phong Liệt đi lên chắc cũng không làm nên chuyện gì đâu!
- Ngươi biết thì cái gì! Lý Phong sao có
thể đánh đồng với Phong sư huynh được? Mấy tháng trước trên Tử Dương Sơn Phong sư huynh một chiêu thôi đã đánh bại gã, lão tử chính mắt thấy đó
nhé!
- Phong Liệt! Phong Liệt!
- …
Bên dưới ngàn
vạn đệ tử ngơ ngác một chốc rồi điên cuồng kêu lên, ồn ào náo động thanh thế như sóng biển tuôn trào, thật lâu không ngừng.
Dù là ngày
thường một ít người ghét Phong Liệt nhưng bây giờ đối diện ngoại địch
thì đều thấy Phong Liệt thuận mắt rất nhiều. Dù sao so sánh với Phong
Liệt thì Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm càng đáng ghét hơn.
Đối với việc Phong Liệt tham gia, trên lôi đài đám Lý Thiên Ký, Hồng Phi Dương, Long Khuynh Vân, Triệu Đống cực kỳ kinh ngạc. Ngay cả Thủy Vô Khuyết, Thi
Lâm thấy chưởng ngự lệnh bài bên hông Phong Liệt thì con ngươi co rút,
lòng thầm kinh ngạc, tăng phần cảnh giác với hắn.
- Phong Liệt? Tu vi của ngươi không bị phế ư? Sao có thể chứ?
Thấy Phong Liệt lướt qua mình, Triệu Đống ngơ ngác rồi kinh kêu ra tiếng, trong mắt chất chứa đầy oán hận.
Phong Liệt khựng lại, quay đùa liếc Triệu Đống, cười khẽ nói:
- Ha ha, ngại quá, đã khiến các ngươi thất vọng rồi !
Nói rồi ánh mắt hắn liếc qua đám Lữ Tranh, Lữ Vanh, Tần Trọng, lộ rõ sự khinh thường.
- Ngươi...!
Triệu Đống kiềm không được tức giận quát:
- Hừ! Dù cho ngươi không mất đi tu vi thì cũng không có tư cách xuất hiện xuất hiện trên lôi đài này! Còn không mau đi xuống!
Tần Trọng ánh mắt lạnh lùng hét lên:
- Đúng vậy! Ngươi không hề tham gia cuộc chiến lôi đài tự do, không có tư cách bước lên lôi đài này!
Nói rồi gã chắp tay với Lý Thiên Ký trên trời, lời lẽ chính nghĩa hét:
- Lý tiền bối! Quy tắc của Ma Long giáo ta mấy chục năm qua không thể bị
phế được, xin mau chóng đuổi Phong Liệt xuống lôi đài! Để tránh cho
người này quấy rối trật tự đại tái!