Hắn đã sớm
biết, bên trong Ma Long giáo liền Ma Long giáo chủ, Sở Hóa Long, Già
Thiên ma vương thì cũng đều đứng về phía long chủ, có thể nói hiện tại ở trong Ma Long giáo đã có hơn một nửa là đãrơi vào trong tay của Long
chủ.
. . .
Ai! Cái tấm thân thể này thực sự là quá yếu ớt, chỉ thu thập có vài con vật ngu xuẩn thôi mà cũng tốn sức như vậy.
Long Nghịch bất mãn mà thở dài, sau đó hắn chậm rãi đi ra phía trước,
đem nội đan của hai đầu Cương thi vương thu vào bên trong trữ vật giới
chỉ.
Đáng lẽ, sau khi đạt được Tinh huyết của Long hoàng thì hắn định tìm
kiếm một chỗ an toàn mà luyện hóa tinh huyết, nhưng mà hắn rất bất đắc
dĩ mà phát hiện ra rằng, thân thể hiện nay của hắn thực sự quá mức nhỏ
yếu, căn bản là không thể nào chịu được uy năng khổng lồ của giọt tinh
huyết kia, mà dùng nội đan của Cương thi vương để rèn luyện thân thể thì lại là một con đường tắt, vì thế lúc này hắn mới xuất hiện trên Ma quỷ
đại bình nguyên mà tìm kiếm Cương Thi Vương để xuất thủ.
Hiện tại, hắn đã gom góp được trên trăm khối nội đan của Cương thi
vương, dùng chúng để đem cường độ thân thể của mình nâng lên đến cấp
bậcHóa Đan Cảnh thì cũng đã thừa, rồi sau đó hắn sẽ bắt tay vào luyện
hóa tinh huyết, lúc đó việc khôi phục được thân thể Long Hoàng cũng là
nằm trong tầm tay, nghĩ đến đó, thì nội tâm của Long Nghịch không khỏi
cảm thấy hết sức hưng phấn.
Sau khi đem vài đầu Cương thi vương trên mặt đất thu thập một cách thỏa đáng, Long Nghịch liền muốn ngự kiếm rời khỏi nơi này.
Nhưng mà vào lúc này, lông mày của hắn khẽ nhướng lên, tay phải của hắn
châm rãi đặt lên trên chuôi kiếm, rồi nhằm về một hướng ở phía trước mà
nói một cách lạnh lùng:
- Nếu như đã đến rồi, tại sao còn không chịu xuất hiện?
Trên bầu trời, khi Phong Liệt nghe thấy tiếng quát của Long Nghịch thì
không khỏi cảm thấy sững sờ Hả? Sao lại bị hắn phát hiện được?
Nhưng sau một khắc, Phong Liệt lại phát hiện ra rằng hóa ra là bản thân
hắn có tật nên giật mình, người mà Long Nghịch nhằm vào cũng không phải
là hắn.
Ngay khi Long Nghịch vừa dứt lời, thì địa phương cách hắn khoảng hơn
trăm trượng, có một đạo thân ảnh to cao đang dần dần hiển hóa ra, rất
nhanh đã ngưng tụ thành mộttên thiếu niên tuấn dật có khí chất không tầm thường.
Trên khuôn mặt của tên thiếu niên tuấn dật này hiện lên vẻ thong dong
trầm ổn, dưới chân hắn đang đạp lên trên một phiến liên thể tiểu sơn lờ
mờ. ( liên thể tiểu sơn : một dãy núi nhỏ)
- Là ngươi?
Ánh mắt của Long Nghịch lạnh lùng mà nhìn về phía thiếu niên đang đối diện, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng :
- Hừ, ta biết ngay ngươi sẽ đến đây mà, có điều nhất định ngươi sẽ bị thất vọng!
- Thất vọng sao? Ta cũng không chắc. Ha ha, hiện tại ta nên gọi ngươi là Huyết Long Hoàng đúng không, giờ thì ngươi cũng không phải là Nghịch
Long Hoàng nữa rồi, cho nên ngươi không xứng đáng có được toàn bộ những
thứ của hắn.
Vẻ mặt của thiếu niên ở đối diện có chút âm trầm, rồi sau đó lại khẽ cười mà nói.
- Hừ! Quả thực ta đã không còn là Nghịch Long Hoàng nữa, nhưng ngươi
cũng không còn là Cảnh Long Hoàng nữa rồi ! Hơn nữa, đã nhiều năm như
vậy rồi, mà ngươi vẫn chỉ có chút thực lực đó, quả thực là khiến ta rất
thất vọng.
Long Nghịch không chút nào nhượng bộ, hắn khẽ cười lạnh rồi nói.
Ở cách đó không xa, bên trong Huyền Hạo Tháp vẻ mặt Phong Liệt đang cực
kỳ kinh ngạc mà nhìn về phía tên thiếu niên đang đứng đối diện với Long
Nghịch, trong nội tâm hắn không khỏi cảm thấy khẩn trương : Hả? Sở Huyền ? Hắn cũng tới!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Phong Liệt đã trở nên biến ảo.
Hắn tưởng rằng gặp được Long Nghịch ở chỗ này đã là chuyện hết sức ngoài ý muốn rồi, nhưng mà thật không ngờ rằng, ngay cả tên địch thủ đã được
chú định trong số mệnh của hắn là Sở Huyền cũng lại xuất hiện tại nơi
đây.
Sau một lúc thẫn thờ, Phong Liệt liền tranh thủ thời gian mà cẩn dò xét
một vòng phụ cận, nhưng mà hắn cũng không phát hiện ra bóng dáng của đám người Chiến Thiên Ma vương, Sở Hóa Long, điều này làm cho trong lòng
hắn có chút an tâm, sau đó vẻ mặt của hắn lại hiện lên một chút hưng
phấn, khóe miệng hắn cũng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hừ hừ! Không thể tưởng được hai người các ngươi vậy mà lại đụng phải lão tử, hôm nay bất luận ra sao thì cũng không thể nào bỏ qua cho các
ngươi!
Phong Liệt ánh mắt hung ác, trong nội tâm hắn đang hiện lên ý niệm diệt
sát hai người này, việc này quả thực là hết sức hấp dẫn đối với hắn, đây cũng là điều mà hắn mơ tưởng đã lâu.
Độc cáp vương đang ở bên cạnh Phong Liệt, khi nhìn thấy thần sắc khi thì ngưng trọng khi thì hưng phấn của hắn thì không khỏi cảm thấy nghi
hoặc, hắn nhịn không được mà khẽ hỏi :
- Công tử, ngươi biết nhận ra hai người phía dưới kia sao?
- Nhận ra ? Hừ hừ, tất nhiên là nhận ra!
Phong Liệt hơi mỉm cười, hắn hơi trầm ngâm một chút, rồi quay người lại mà nói với Độc Cáp Vương :
- Độc Cáp Vương, ta giao cho ngươi một cái nhiệm vụ, hôm nay chỉ cần
ngươi giải quyết được bất kỳ một người nào trong hai tên kia, thì ta sẽ
lập tức giải trừ khế ước nô lệ cho ngươi!
- Hả? Chuyện đó là thật sao ?
Thần sắc của Độc Cáp Vươngtrở nên chấn động, rồi vội vàng truy vấn lại.
- Yên tâm, nhất định ta sẽ không nuốt lời! Phong Liệt trịnh trọng mà khẽ gật đầu.
- Tốt! Vậy công tử hãy đợi tin tức tốt của lão phu đi! Đôi mắt của Độc
Cáp Vương bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chấn nhiếp tâm thần con người.
Dù sao, lúc trước do tình thế bắt buộc nên cho dù có không tình nguyện nhưng hắn vẫn phải nhận Phong Liệt làm chủ.
Mà giờ phút này, hắn lại có được một cơ hội thể khôi phục được tự do cho bản thân, điều này khiến cho hắn cảm thấy hết sức mừng rỡ, nhất quyết
không thể nào bỏ qua được.
Hơn nữa, Phong Liệt lại chỉ để cho hắn đi thu thập hai tên tiểu gia hỏa
có tu vi kém hơn mình rất nhiều, mặc dù là đối phương cũng không phải là loại đơn giản, nhưng Độc cáp vương hắn cũng không thể nào đặt vào trong mắt.
Lúc này, hắn vội vàng chủ động xin đi giết giặc, nói:
- Công tử, xin cho lão phu xuống dưới lấy thủ cấp của hai tên kia!
- Không cần vội vàng, hai tên kia sắp chuẩn bị đánh nhau một trận rồi,
đợi bọn chúng phân ra kết quả thì ngươi xuất hiện cũng không muộn, đến
lúc đó mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Phong Liệt khoát tay áo
rồi nói.
Trong nội tâm của Độc cáp vương có chút gấp gáp, hắn không nhịn được mà nói :
- Công tử hẳn là xem thường lão phu rồi? Chẳng qua là hai con kiến hôi ——
Nhưng hắn chưa nói hết lời, thì đột nhiên lại nghĩ đến tên thanh niên
đang đứng trước mặt này, cái thiếu niên đã bức bách hắn phải nhận làm
chủ này tuổi cũng không lớn, nhưng mà hắn lại cất dấu rất nhiều loại thủ đoạn mà người khác không thể nào tưởng tượng được, quả thực đây là lần
đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến, trong lúc nhất thời hắn đành
phải nuốt xuống những lời mà mình muốn nói.
Phong Liệt cũng lười để ý đến phản ứng của hắn, thực sự thì cái tên Độc
cáp vương này trong mắt hắn cũng không có giá trị gì lớn, thực lực của
hắn thì cũng tạm được, nhưng mà lại cuồng vọng tự đại, không ai bì nổi,
nhưng lại cực kỳ sợ chết, hắn có thể sống được đến hiện tại thì cũng là
chuyện không dễ dàng chút nào.
Mà đối với việc để cho Độc Cáp Vương đi giết chết Sở Huyền cùng với Long Nghịch, thì Phong Liệt cũng không ôm hi vọng quá lớn, chủ định của hắn
là để cho Độc cáp vương đi hấp dẫn sự chú ý của hai người Sở Huyền, dù
sao thì đại thần thông Nhiếp Hồn Chi Mâu của hai người Sơ Huyền cũng cực kỳ lợi hại, cũng không dễ chọc vào một chút nào.
Đúng lúc này, hai người ở phía dưới đã có biến hóa.
. . .
- Long Nghịch, đem vật kia giao ra đây, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống!