Phong Liệt đã sớm đem hai sợi tàn hồn kia giấu đi cực kỳ cẩn thận, làm
sao mà có thể để cho một tên cao thủ Thần Thông cảnh tìm được một cách
đơn giản như vậy được ? Để cho Lý Thiên Ký kiểm tra cũng chỉ là để cho
hoàn tất thủ tục mà thôi.
- Tốt rồi, ngươi có thể rời đi! Lý
Thiên Ký phất phất tay, sau đó hắn hơi do dự một chút rồi nói: Thay ta
chiếu cố tốt cho U Nguyệt!
- Được.
Phong Liệt khẽ gật đầu, rồi sau đó hướng về phía bên ngoài đại điện mà bước đi.
Mà đúng lúc này, bên ngoài đại điện lại lại đột nhiên vang lên một âm thanh dữ dội :
- Tiểu gia hỏa đang nắm giữ Huyền Hạo Tháp của Lâm gia ta mau mau lăn ra đây cho lão phu!
Trong cái thanh âm này ẩn chứa nguyên lực cuồn cuộn như vũ bão, điều đó khiến cho trong đại điện đang huyên náo bỗng chốc lâm vào trì trệ.
- Cái gì? Huyền Hạo Tháp của Lâm gia? Đây không phải là một kiện chí bảo sao? Hẳn là nó đã rơi vào trong tay ngoại nhân rồi ?
- Lúc nãy ta trông thấy trong tay tiểu tử Phong Liệt kia có một cái bảo tháp, không biết nó có phải là Huyền Hạo Tháp không ?
. . .
Thời gian dần trôi qua, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Phong Liệt,
mà năm tên đệ tử liên hợp chấp pháp đội kia cũng đã nhìn thấy Phong Liệt sử dụng Huyền Hạo Tháp.
Lúc trước tuy là bọn chúng cũng nhìn ra
cái tiểu tháp đó cực kỳ bất phàm, nhưng mà mà chúng cũng không dám suy
nghĩ nhiều, nhưng mà hiện tại nghe được thanh âm kia thì ngay lập tức
bọn chúng nghĩ đến Phong Liệt.
Ánh mắt của Phong Liệt lóe lên một cái, rồi cũng không ngại ngần gì mà hướng về phía ngoài mà đi tới.
Trên mảnh đất trống phía ngoài đại điện, một lão giả mặc áo bào màu xanh lục sắc mặt âm tà đang ngang nhiên đứng thẳng, lão giả này một đầu tóc xanh , mi mắt cũng màu xanh, khí thế của hắn cực kỳ hùng hậu cả người hắn
phảng phất như một rắn độc làm cho người khác cảm thấy hết sức kinh hãi.
Giờ phút này hai mắt của lão già híp híp lại, lạnh lùng mà nhìn về phía cửa của đại điện, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ hung ác tàn bạo.
Không thể nghi ngờ gì, đây chính là một tên Độc Long võ giả, hơn nữa tu vi
của hắn cực kỳ tinh thâm, độc tính mà hắn phát ra trong lúc lơ đãng đã
khiến cho cây cỏ trong phương viên mười trượng dưới chân hắn đều chết
héo đi một mảng lớn, ngay cả côn trùng dưới đất cũng chết một đám.
- Người kia là ai vậy? Độc công của hắn thật là kinh khủng a...!
- Im lặng ! Ngay cả Độc Cáp Vương bài danh thứ ba mươi chín trên Thiên
Vương Bảng mà ngươi cũng không biết sao, thật là đồ kiến thức nông cạn!
Về sau ngươi ngàn vạn lần đừng có nói là quen biết ta a, lão tử gánh
không nổi ngươi đâu.
- Cái gì ? Nghe nói vị Độc Cáp Vương này tế
luyện một đầu bổn mạng Cáp Mô Vương, sinh tử đồng mệnh, kịch độc vô
cùng, từ khi tế luyện thành công thì hắn đã đánh bại hết thẩy những
cường giả đồng cảnh giới, mà tại bên trong Độc chi nhất đạo thì hắn cũng là người đứng đầu , phải chắng người trước mặt này chính là vị kia ư ?
- Điều này còn có thể giả được ư. . Không dễ chọc đâu a...! Nghe nói hôm
nay vị Độc Cáp Vương này đã tiến vào Lâm gia mà tiếp nhận vị trí cung
phụng, lần này không biết tên nào xui xẻo mà lại đụng phải hắn đây !
. . .
Khi lão giả này xuất hiện, thì trong nháy mắt cả đám người đang túm tụm để
xem náo nhiệt thì đều nhanh chóng lùi ra xa, e sợ bản thân bị trúng độc
của vị độc gia khét tiếng này mà chết, cả đám đều trốn vào một bên mà
thầm thầm thì thì.
Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người xung quanh thì trong ánh mắt của vị Độc Cáp Vương này không tránh khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Người có danh, cây có bóng, Độc Cáp vương hắn đã trải qua không biết bao
nhiêu lần chém chém giết giết trên Long Huyết đại lục, bao nhiêu lần lần mò giữa sinh và tử thì mới tạo được uy danh hiển hách như ngày hôm nay
không dễ dàng chút nào a... Không dễ chút nào!
Từ khi hắn trở
thành một gã cung phụng của Phong Lâm Thành Lâm gia ở Thiên Long thần
triều đến này thì đây là lần đầu tiên hắn tiếp nhận một nhiệm vụ, đó
chính là đi thu hồi chí bảo Huyền Hạo tháp về cho Lâm gia.
Hơn
nữa, nhiệm vụ của hắn lúc này lại do một vị cao thủ Long Biến Cảnh Khô
Kiếm lão tổ của Lâm gia chính miệng phân phó, một khi hắn hoàn thành
nhiệm vụ này thì địa vị của Độc Cáp Vương hắn tịa lâm gia sẽ nhanh chóng tăng vọt.
Nhưng mà không thể nào nghờ được, khi hắn đến chỗ này
được ba ngày thì đã tìm được tin tức của Huyền Hạo tháp, hơn nữa kẻ nắm
giữ Huyền Hạo tháp lại còn là một tên Cương Khí Cảnh nhỏ yếu như con sâu cái kiến , thật sự là không mất công sức một chút nào mà.
Ngay
khi hắn vừa mới dứt lời không được bao lâu, thì một tên thiếu niên mặc
hắc y từ bên trong đại điện đi ra, sau khi tên thiếu niên đó nhìn thấy
Độc Cáp Vương thì trên khuôn mặt hắn nhanh chóng trở nên kinh hãi, sau
đó vẻ mặt hắn nơm nớp lo sợ mà nhanh chóng vượt qua người Độc Cáp Vương
mà hướng về phía xa xa mà đi.
- Hả? Tiểu tử đứng lại! Ngươi chính là Phong Liệt?
Mắt thấy thiếu niên kia sắp vượt qua chính mình mà rời đi, thì ánh mắt của
Độc Cáp Vương cực kỳ lạnh lẽ, nhịn không được là quát lên một tiếng.
- Hả? Không - không phải ! Bẩm báo tiền bối, tiểu tử là Trương Tam vừa
mới tới đây tiếp nhận kiểm tra, tên Phong Liệt kia hiện tại vẫm còn trốn ở bên trong đại điện không dám ra đau!
Thiếu niên vội vàng khoát tay, sau đó nhanh chóng giải thích.
- Hả? Ừ! Cho tiền tên tiểu tử kia cũng không dám xuất hiện, vẫn phải để lão phu tự mình đi vào thôi!
Độc Cáp Vương vẻ mặt khinh thường rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó chắp hai tay sau lưng mà tiến vào bên trong đại điện.
Mắt thấy Độc Cáp Vương đi vào bên trong đại điện, tên thiếu niên kia ngay
lập tức đi xuyện qua đám người rồi chui vào bên trong rừng cây ở cách đó không xa.
Mà giờ khắc này, Khi, Độc Cáp Vương tiến vào bên trong đại điện, thì ngay lập tức đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người, nguyên một đám để vẻ mặt kinh hãi lo sợ, dù sao thì khí thế của một vị cao thủ Hóa Đan Cảnh hậu kỳ cũng bành trướng như nước thủy triều, vô luận là hắn đi đến nơi nào thì cũng sẽ khiến cho mọi người phải chú ý.
Chỉ có
điều, vào lúc này thì, Độc Cáp Vương lại cảm thấy có chút nghi hoặc, như thế nào mà trong ánh mắt của tất cả mọi người ở đây khi nhìn về mình
thì đều có chút cổ quái?
- Hừ! Trong các ngươi ai là Phong Liệt ? Nhanh nhanh lăn ra đây cho bổn tọa!
Độc Cáp Vương quát lên một cách lạnh lẽo.
Mọi người ở chung quanh đều há hốc hết cả mồm, thật lâu không có người đáp lại.
Lúc này thì sắc mặt của Độc Cáp Vương không khỏi trở nên cực kỳ phẫn nộ,
đột nhiên hắn tóm lấy một tên đệ tử Cương Khí Cảnh của Lôi Long giáo,
Nói! Ai là Phong Liệt?
- Dạ, dạ —— tiền bối đừng giết ta! Phong
Liệt vừa mới đi ra ngoài...! Tên đệ tử kia kinh hãi muốn chết, tranh thủ thời gian mà trả lời.
- Cái gì? Không có khả năng! Khuôn mặt của vị Độc Cáp Vương này cực kỳ giận dữ, hai mắt hắn gần như là muốn ăn thịt người.