Mà lúc này, Một tên cao thủ Thần Thông Cảnh của Lôi Long giáo ngồi ở phía trên cũng đứng dậy mà chắp tay nói :
- Độc Cáp Vương tiền bối, người vừa đi ra ngoài lúc trước hoàn toán chính xác đúng là Phong Liệt ! Nơi đây chính là chỗ làm việc của liên hợp các đại môn phái, mong tiền bối tuân thủ quy củ, hạ thủ lưu tình ——
Khi tên này còn chưa dứt lời thì Độc Cáp vương đã quẳng tên kia xuống đất,
sau đó thân hình hắn loáng một cái đã lướt ra bên ngoài đại điện.
- Tiểu hỗn đản chết tiệt! Dám lừa gạt lão phu, quả thực là không biết chữ chết viết như thế nào! Tội không thể tha thứ Tội ác tày trời! Lão phu
nhất định phải khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không
xong!
Tâm tình của Độc Cáp Vương lúc này phẫn nộ đến cực điểm,
không thể nào tưởng tượng được, hắn lại bị một con kiến hôi đùa bỡn
trước mặt bao nhiêu người, quả thực là không thể nào nhịn nổi nữa.
Tinh thần lực của hắn lập tức truy quét trong phạm vi mấy trăm dặm, hắn tin
chắc rằng trong thời gian ngắn như vậy thì một tên tiểu gia hỏa Cương
Khí Cảnh cũng không thể nào trốn thoát khỏi phạm vi này được, mà một khi hắn bắt được Phong Liệt, thì nhất định phải cho hắn biết thế nào là hối hận vì đã sinh ra trên đời.
Nhưng mọi chuyện tiếp theo lại khiến cho hắn phải thất vọng, hơn mười vạn người trong phạm vi trăm dặm nơi
đệ tử các đại môn phái đóng quân này thì lại không có bóng dáng của tên
tiểu tử kia.
Độc cáp vương cực kỳ tức giận mà hừ lên một tiếng,
sau đó hắn triển khai tốc độ cực nhanh, giống như điên cuồng mà xuyên
qua xuyện lại mấy lần trên khoảng không của khu rừng, thỉnh thoảng ở
trên không trung còn vang lên những tiếng gầm gừ phẫn nộ.
. . .
- Xuyyyyyy ——, nguy hiểm thật...! Không thể tưởng được người của Lâm gia
lại đến nhanh như vậy được, hơn nữa vừa mới ra tay thì đã là một tên
cường giả Hóa Đan Cảnh hậu kỳ, quả thật là không thể nào khinh thường
được...!
Trong không gian Long ngục, Phong liệt thở phào một tiếng nhẽ nhõm.
Tâm ý của hắn khẽ động, cơ nhục trên mặt khẽ biến ảo một chút rồi ngay lập tức khôi phục lại diện mạo vốn có của mình.
Lúc trước hắn cũng là cái khó mới ló cái khôn, trong nháy mắt khi vừa đi ra ngoài đại điện thì hắn biến ảo dung mạo của mình, sau đó ngay khi vừa
đi vào trong rừng thì hắn liền lập tức trốn vào trong không gian Long
ngục, lúc này mới khó khăn lắm mà trốn được một kiếp.
Nếu đổi lại là chỗ khác, thì hắn cũng không phải sợ hãi quá nhiều với tên Độc Cáp
vương kia, tuy việc đánh thắng một gã cao thủ Hóa Đan Cảnh hậu kỳ đối
với hắn mà nói thì cực kỳ khó khăn, thậm chí là không thể nhưng mà nếu
hắn muốn thoát thân thì lại rất dễ dàng.
Chẳng qua la lúc này hắn đang ở trước mặt của rất nhiều người của các đại môn phái, cho nên một
khi náo động thì chắc chắn sẽ liên lụy đến Ma Long Giáo, lúc đó sẽ cực
kỳ phiền toái.
Nói không chừng Ma Long giáo sẽ vì việc giao hảo
với Lâm gia mà đem hắn giao cho Lâm gia, mà cho dù Ma Long giáo có không đem hắn giao cho Lâm gia thì chắc chắn hắn cũng sẽ không nắm giữ được
chí bảo Huyền hạo tháp nữa.
Cái chí bảo Huyền hạo tháp này Phong
Liệt dùng cực kỳ thuận tay, nếu bảo hắn vô duyên vô cớ giao ra là chuyện không thể nào được.
Ngay khi Phong Liệt còn đang đắc ý vì sự
tích cái khó ló cái khôn của mình, thì đột nhiên Hô một tiếng, một đạo
cuồng phong đánh úp đến , lập tức đánh vào trên người của hắn, trong
nháy mắt khi vật kia sắp đánh vào người hắn.
Tay của Phong Liệt
đã tiếp được vật kia, đây là một bộ chăn mền, khi nhìn rõ đây là thứ gì
thì trong lòng hắn không khỏi cười khổ, một bộ chăn mền này ẩn chứa lực
đạo cực kỳ kinh người, khi tiếp đỡ bộ chăn mền này thì hai cánh tay của
hắn đều bị chấn động đến mức run lẩy bẩy.
- Tên Phong Liệt bại hoại! Ngươi gạt người! Ta muốn đi ra ngoài! Đi ra ngoài!
- Ngừng ngừng! Hoàng Tử Nguyệt! Ta đây không phải là muốn dẫn ngươi đi ra ngoài hay sao? mau mau dừng tay!
Hô ——
Lại một cái gối bay tới, lần này thì Phong Liệt cuống quít trốn tránh, trong miệng hắn không ngừng hô hào.
Lúc này Hoàng Tử Nguyệt vẫn mặc chiếc áo đen rộng thùng thình của Phong
Liệt, hai chân đứng ở trên giường , một tay chống ở trên eo còn một tay
kia thi vẫn đang nắm chặt một cái gối, miệng nàng thì thở phì phì, mắt
thì vẫn đang trợn trừng mà nhin vê phía Phong Liệt, tựa hồ là nàng đang
do dự là có nên tiếp tục ném cái gối này về phía tên đại phôi đản đã lừa dối nàng hay không.
- Hừ! Đại phôi đản! Nếu như ngươi còn dám
gạt ta, ta —— ta sẽ đánh ngươi nhừ tử ! Tiểu nha đầu hầm hừ mà nói một
cách đầy uy hiếp.
Trông thấy Hoàng tử nguyệt đã trở nên yên tĩnh
thì trong nội tâm Phong Liệt không khỏi thở hắt ra, cái bà cô nhỏ này
tuy là đã bị tổn thương về linh hồn nên chỉ số thông minh đã hồi trở về
lúc ba tuổi, nhưng mà một thân tu vi lại hết sức dọa người lại không bị
tụt xuống một chút nào, động đậy một cái là có lực lượng vạn cân, người
bình thường ai mà có thể chịu đựng nổi.
Đột nhiên, Hai mắt Phong Liệt có chút sáng ngời mà nói một cách đầy hấp dẫn :
- Tử Nguyệt, ngươi thử dùng toàn lực mà đánh về phía trước một quyền, cố
gắng dùng hết sức lực, nếu ma ngươi khiến cho ta thỏa mãn thì ta sẽ ngay lập tức mang ngươi ra ngoài chơi.
- Hả? Thật sự? Hoàng Tử Nguyệt nghiêng cái đầu nhỏ mà nói một cách đầy nghi ngờ.
- Đương nhiên, ta nào dám lừa ngươi! Phong Liệt khẽ gật đầu.
- Được rồi! Vậy ngươi nhìn xem!
Đôi tay thon nhỏ của Hoàng Tử Nguyệt nắm lại thành quyền đầu, rồi đột nhiên đánh về phía trước một quyền, ngay lập tức một đạo quyền ảnh màu vàng
kim có đường kính tầm hơn mười trượng bay ra ngoài, mạnh mẽ đánh lên
trên vách tường.
Oanh —— ù ù. . .
Một hồi những tiếng nổ
mạnh khiến đất rung núi chuyển vang lên ngay sau đó, trên không trung
bụi đất rơi xuống loạn xạ, những âm thanh leng keng leng keng vang lên
thật lâu không dứt.
Phong Liệt giật mình mà mở to hai mắt, hắn
không khỏi há hốc hết cả mồm, lúc này chỉ thấy phương viên mấy trăm
trượng ở không gian dưới mặt đất khi bị một quyền của tiểu nha đầu này
đánh xuống, vậy mà thoáng một cái đã lớn ra gấp đôi.
- Mẹ kiếp!
Nhặt được bảo rồi! Ở trước mặt loại thực lực như thế này thi một cái lão độc vật Hóa Đan Cảnh thì tính làm cái đếch gì..! Hai mắt Phong Liệt
không khỏi tỏa sáng.
Lúc trước hắn còn lo lắng rằng Hoàng Tử
Nguyệt không hiểu được cách vận chuyển nguyên lực, sau này khi ra ngoài
thì tạo thành vướng víu đối với mình, nhưng mà thời khắc này thì hắn đã
biết bản thân mình quả thực là đã buồn lo vô cớ, thực lực của tiểu nha
đầu này đã thành bản năng của nàng.
- Bại hoại Phong Liệt! Thế
này đã đủ để đi ra ngoài chưa? Hoàng Tử Nguyệt mở to đôi mắt đẹp mà đầy
chờ mong mà nhìn về phía Phong Liệt.
- À? Có thể! Đương nhiên có thể!
Phong Liệt gật đầu liên tục đáp ứng không ngừng, trong bụng hắn lúc này quả
thực như nở hoa, nhưng mà ngay sau đó hắn lại khẽ nhíu mày, hơi chần chờ một chút rồi nói, Bất quá —— trước tiên ngươi hãy đổi một bộ quần áo
khác đi!