Sắc mặt Phong Liệt hơi ngẩn ngơ, theo lý thuyết thì Lâm Tử Thông và
Hoàng Tử Nguyệt đều từng lĩnh giáo Đại thần thông của tiểu ma nữ, cũng
không đến mức sợ vậy chứ?
Tiếp đó, rất nhanh hắn đã hiểu được nguyên do của việc này.
Ngay khi Đại thần thông của tiểu ma nữ phóng ra, trong đại điện đột nhiên vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Oanh! Rắc!
Ngay sau đó, ngàn vạn đạo tia chớp màu đen ẩn chứa khí tức hủy diệt bỗng đột nhiên xuất hiện, sau đó hung hăng ập tới mấy người trong đại điện như
một cơn mưa.
- Không ổn!
Phong Liệt kinh hô một tiếng, lập tức kéo tiểu ma nữ vào trong không gian Long ngục, mà chính hắn cũng nhanh chóng trốn vào.
Ngay sau đó, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn đạo lôi điện không ngừng lóe lên
trên không trung, chớp mắt đã đánh vụn huyền băng mà tiểu ma nữ tạo nên. Mà ngay cả Huyền Hạo tháp của Lâm Tử Thông cũng bị đánh đến mức nghiêng ngửa, uy thế cực kỳ kinh người.
- A? Đám lôi điện này là sao a? Thật là đáng sợ!
Trong Long ngục, tiểu ma nữ vuốt vuốt bộ ngực nặng trịch của mình, sợ hãi nói.
- Hẳn là cấm chế trong đại điện tạo nên, xem ra không thể động thủ trong đây được.
Phong Liệt nghĩ ngợi một chút, sau đó nói.
- À, ra là như vậy!
Tiểu ma nữ giật mình, nhưng lập tức lại cười giảo hoạt, không biết lại nghĩ đến mưu ma chước quỷ gì.
Thật lâu sau, lôi điện mới dần tán đi, đại điện khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhưng giờ phút này, Huyền Hạo tháp của Lâm Tử Thông đã hoàn toàn thay đổi.
Chiếc bảo tháp vốn màu vàng hiện giờ đã cháy đen thui, quang mang ảm
đạm, tuy chưa bị thương đến bản nguyên, nhưng nếu muốn khôi phục đến
hoàn hảo thì sợ rằng phải tiêu phí rất nhiều nhận lực và vật lực.
Lâm Tử Thông hiện thân ra, nhìn thảm trạng của bảo tháp trong tay mà khóc
không ra nước mắt. Hắn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ còn hận tiểu ma nữ hơn cả Phong Liệt.
- Tiểu tiện nhân chết tiệt! Cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta!
Lâm Tử Thông không nhịn được mà ngửa mặt lên trời giận dữ hét.
- Lạc lạc lạc! Ai nhận lấy cái chết còn không nhất định!
Tiểu ma nữ đột nhiên hiện thân, cười đắc ý nhìn Lâm Tử Thông.
- Tiểu tiện nhân! Ngươi vẫn còn dám ra thật! Huyền Hạo tháp, thu cho ta!
Vẻ mặt Lâm Tử Thông cực kỳ hung ác, lập tức tế bảo tháp ra muốn thu tiểu
ma nữ vào đó, tạm thời để ở bên trong tra tấn dần dần. Thậm chí trong
đầu hắn còn đang nghĩ xem nên tiền dâm hậu sát hay tiền sát hậu gian.
- Lạc lạc! Ngu ngốc, để bản tiểu thư xem cái tháp nát của ngươi có bao nhiêu lợi hại!
Tiểu ma nữ lại không cho hắn cơ hội động thủ. Vừa dứt lời, nàng đã tiếp tục thi triển một đòn Băng Phong Thiên Lý.
Lúc này đây, uy lực phải gấp ba lần lúc trước. Hơn nữa, lúc này nàng không
đánh về phía Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt, mà là chăm sóc đặc biệt
bốn bức tường của đại điện.
Oanh! Oanh!
Một tiếng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên trong đại điện, làm cho mấy người đau đầu như muốn nứt, đứng vững cũng khó.
Nhìn những đạo lôi điện màu đen to như đùi người, tiểu ma nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhịn không được mà kinh hô:
- Phong Liệt, mau cứu mạng a! Bản tiểu thư sắp toi đến nơi rồi!
Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, tiểu ma nữ đúng là đang đùa với lửa.
Nhưng hắn cũng không dám do dự, chớp mắt đã kéo tiểu ma nữ vào trong
không gian Long ngục.
Mà ở bên ngoài, Lâm Tử Thông và Hoàng Tử Nguyệt lại ăn đủ một lần nữa.
Bọn họ cũng không có không gian Long ngục để trốn, chỉ có một không gian
giả thuyết là Huyền Hạo tháp. Nhưng Huyền Hạo tháp lại không thể biến
mất hoàn toàn, chỉ có thể ở trong đại điện không ngừng hứng chịu sét
đánh.
Theo một tiếng sấm rền kinh thiên động địa, Huyền Hạo tháp
bị những đạo lôi điện thô to đánh cho lăn lộn trên mặt đất, dần xuất
hiện những vết rạn nhỏ.
- Tiểu tiện nhân chết tiệt! Ngày sau rơi
vào tay bản công tử, nhất định sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được,
muốn chết chẳng xong!
Hai mắt Lâm Tử Thông như muốn phun ra lửa,
hắn một bên vận chuyển Nguyên lực khổ khổ chèo chống Huyền Hạo tháp, một bên hung hăng mắng.
Nhìn lôi điện phô thiên cái địa bên ngoài,
trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Tử Nguyệt lộ ra vài phần ngưng trọng,
nàng trầm ngâm một chút, nói:
- Biểu ca, chỉ sợ những lôi điện
này sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn, chúng ta đừng để ý đến hai
người bọn chúng nữa, lui vào trước cái đã.
Vẻ mặt Lâm Tử Thông giận dữ, hắn cắn răng nói:
- Chẳng lẽ lại buông tha cho đôi cẩu nam nữ kia như vậy sao?
Trong mỹ mâu của Hoàng Tử Nguyệt mơ hồ lộ ra chút khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn ôn nhu khuyên nhủ:
- Biểu ca, đầu tiên cứ nên tầm bảo đã! Bằng thế lực của chúng ta, sau này muốn xử lý hai người họ không phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghe Hoàng Tử Nguyệt nói vậy, ánh mắt Lâm Tử Thông hơi lóe lên vài cái, trong lòng cũng thông suốt.
- Phải, Tử Nguyệt nói rất đúng, là vi huynh nhất thời nóng giận hồ đồ! Được rồi, trước hết cứ cho chúng sống lâu thêm chút đã!
Nói xong, Lâm Tử Thông liền vội vàng thúc giục Huyền Hạo tháp, gian nan phá tan lôi điện đầy trời, dần dần tiến vào trong cánh cửa thật lớn phía
sau đại điện, biến mất không thấy.
Mà trong đại điện, ngàn vạn đạo lôi điện hủy diệt kia giằng co cả nửa canh giờ mới dần dần biến mất.
- Phù... Rốt cuôc cũng yên tĩn lai rồi, tiếc la không đánh chết được tên kia.
Tiểu ma nữ thở một hơi dài, kéo tay Phong Liệt hưng phấn nói:
- Phong Liệt, chúng ta cũng mau đi tầm bảo a, đừng để cho bọn họ cướp sạch.
- Ừm, chúng ta đi!
Phong Liệt gật gật đầu, nhưng lập tức hắn lại cau mày nói:
- Tiểu ma nữ, nhớ lần sau đừng lỗ mãng như vậy, dù sao nơi này cũng là
chỗ ở của Long Hoàng, vạn nhất gặp phải cấm chế lợi hại, chỉ sợ...
- Biết rồi, thật nhiều chuyện!
Tiểu ma nữ không kiên nhẫn bĩu bĩu môi, nhưng ngay sau đó trên khuôn mặt
nàng lại hiện lên vẻ hồ nghi, quay sang nhìn chằm chằm Phong Liệt.