- Nhìn ta làm gì?
Phong Liệt kinh ngạc hỏi.
- Ngươi... Ngươi đang quan tâm ta?
Tiểu ma nữ cười dài nói.
- Hừ! Ta sợ ngươi ngỏm, lão già nhà ngươi đến tìm ta tính sổ ấy chứ.
Phong Liệt nhếch miệng nói.
- Hừ! Khẩu thị tâm phi! Phong Liệt, có phải ngươi thích người ta rồi phải không? Muốn theo đuổi người ta không? Nếu muốn thì cứ nói thẳng đi,
người ta cũng chưa từng nói không cho ngươi cơ hội...
Tiểu ma nữ chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, không ngừng líu ríu bên tai Phong Liệt, trong mắt chớp động vẻ giảo hoạt.
- Dừng, dừng lại! Ta đã có nữ nhân, hơn nữa không chỉ một cái, ngươi thì mau ra chỗ nắng mà ngồi chơi cho mát đi.
Phong Liệt không biết tiểu ma nữ này đang âm mưu thứ quỷ quái gì, âm thầm đề cao cảnh giác.
- Thiết! Nam nhân nào mà không thích tam thê tứ thiếp? Huống hồ... Huống
hồ thật ra yêu cầu của người ta cũng không cao, làm một tiểu thiếp cũng
được mà.
Tiểu ma nữ khinh thường trừng mắt một cái, sau đó lại
làm ra vẻ cực kỳ tình cảm. Lực sát thương lúc này của nàng rất lớn, làm
Phong Liệt hô to ăn không tiêu.
- Khụ khụ! Coi như xong! Ngươi
cũng đừng quên mình là Giao Long, muốn tìm nam nhân thì cũng nên tìm một người tương tự với mình được không? Ví như tìm một con Độc Giao a? Hỏa
Mãng a? Cho dù tìm một con rắn cũng đừng tìm ta...
Phong Liệt ho khan hai tiếng, mắt nhìn thẳng phía trước, ngoài miệng hiên
ngang lẫm liệt nói. Lại không hề phát hiện vẻ “liếc mắt đưa tình” trong
mắt tiểu ma nữ dần dần đã biến thành lửa giận ngút trời.
- Xú Phong Liệt! Ngươi đi chết đi!
Tiểu ma nữ rốt cuộc cũng bạo phát, một cước đạp vào mông người nào đó. Chỉ
nghe “phanh” một tiếng, đá cho người nào đó té ngã tại chỗ.
- Ai! Tiểu ma nữ, ngươi...
Phong Liệt đứng dậy từ mặt đất, nhìn thân ảnh dần biến mất của tiểu ma nữ mà không khỏi buồn bực, chẳng lẽ hắn nói sai sao?
Mắt thấy thân ảnh tiểu ma nữ biến mất trong cánh cửa tối như mực kia, Phong Liệt lo lắng nàng gặp phải sơ xuất gì, cho nên cũng vội đi theo.
Nhưng tiếp đó, sau khi tiến vào cánh cửa, tình cảnh bên trong lại làm hắn ngẩn ngơ.
Chỉ thấy trước mặt là một hành lang thật dài, tối như mực, liếc mắt nhìn
không thấy điểm cuối. Trên mặt đất có đồ án dạng đóa hoa hoặc sáng hoặc
tối, không ngừng biến hóa, vô cùng kỳ ảo.
Điều làm Phong Liệt nhíu mày là chỉ vẻn vẹn có một chút mà đã không thấy tiểu ma nữ đâu.
- Hả? Đây là cái gì?
Phong Liệt nhíu mày nhìn một đám đồ án không ngừng biến ảo trên mặt đất, ánh mắt hơi lóe lên.
Sau một lát, hắn thử lấy một thanh trường kiếm Linh bảo sơ giai ra, ném lên mặt đất.
Ông ——
Một tiếng động nhỏ vang lên, thanh trường kiếm lập tức bị một đóa hoa nở rộ cắn nuốt, ngân mang chợt lóe lên, biến mất không thấy.
- Là Long văn truyền tống trận?
Trong lòng Phong Liệt cực kỳ kinh ngạc, rất nhanh hắn đã nhìn ra việc thanh
trường kiếm kia biến mất rất giống với sử dụng truyền tống trận.
Lúc này, trên mặt đất tổng cộng có ba mươi sáu đồ án, hoặc sáng hoặc tối, không ngừng di động biến ảo.
Nếu hắn đoán không nhầm, đây rất có thể là ba mươi sáu chiến truyền tống
trận, về phần chúng dẫn đến nơi nào thì không biết được rồi.
Phong Liệt chau mày, trong lòng do dự không thôi, những truyền tống trận này
hẳn là con đường tất yếu để đi thông phía trước. Một khi bước vào đó, có thể dẫn tới bảo địa, cũng có thể tiến vào một tuyệt cảnh thập tử vô
sinh, thật sự rất khó lựa chọn.
- Thôi thôi, để ông trời quyết định vậy.
Sau một lát, Phong Liệt biến ảo Hắc Ám thân, tế Luyện Hồn ma khải ra, tùy ý chọn một đồ án hoa mẫu đơn, bước chân vào trong đó.
Nhất thời, chỉ nghe “ông” một tiếng, một mảnh ngân mang bao phủ lấy hắn, sau đó chợt lóe lên, thân ảnh của hắn cũng theo đó mà biến mất không thấy.
Sau một trận mê muội, trước mắt Phong Liệt hơi sáng lên, phát hiện mình
xuất hiện trong một mảnh tiểu thiên địa tối tăm, giống như núi rừng
hoang vu trong đêm tối vậy.
Xung quanh là một gò núi chỗ lồi chô
lõm, trên không trung lại lượn lờ từng đạo sương mù sắc thái sặc sỡ, vừa nhìn đã biết là bên trong ẩn chứa kịch độc.
Lúc này Phong Liệt biến ảo Hắc Ám thân, cũng không thể cảm thấy mùi vị trong không khí, cho nên chẳng cần để ý đến chúng.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trên một ngọn núi cao phía xa xa đang
phát ra một tia sáng mỏng manh. Hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó liền đi
về phía ngọn núi kia.
Còn chưa đi được bao xa, đột nhiên hắn cảm
thấy phía trước có một tấm bia đá màu nâu cao chừng ba trượng, có lẽ là
do lịch sử quá lâu đời nên tấm bia đã bị ăn mòn rất nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn ra ba chữ “Tuyệt Độc cốc” viết bằng cổ Long văn.
Trong
lòng Phong Liệt không khỏi căng thẳng, tiếp tục đề cao vài phần cảnh
giác, không dám tiếp xúc sương mù màu sắc rực rỡ đang lượn lờ xung quanh nữa.
Mỗi khi gặp phải khói độc giữa đường, hắn đều cẩn thận tránh đi, cho nên tốc độ hành tẩu cũng rất chậm.
Bất quá, cho dù hắn đã đủ cẩn thận, tránh được tất cả khói độc. Nhưng sau
một lát, hắn vẫn cảm thấy Hắc Ám thân của mình đang dần dần biến mất.
Xích —— xích ——
Theo một tiếng vang nhỏ, Phong Liệt khiếp sợ phát hiện thân thể của mình
đang không ngừng tản ra hắc vụ, sau đó dần dần biến mất. Tay của hắn,
chân của hắn đều đang biến mất, Luyện Hồn ma khải không hề có một chút
tác dụng phòng ngự nào.
- Kịch độc thật là lợi hại! May là lão tử có Bất Tử chi thân!
Phong Liệt không khỏi hít một hơi khí lạnh, đồng thời cũng thầm cảm thấy mình may mắn. Nếu mình không biến ảo thân thể, nói không chừng đã trúng độc
bỏ mình rồi.
Mắt thấy tay chân của mình ngày càng mơ hồ, Nguyên
lực trong cơ thể hắn hơi vận chuyển một chút. Nhất thời, hắc ám lực vô
tận ở xung quanh lập tức vọt tới, rất nhanh đã chữa trị Hắc Ám thân. Chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn đã khôi phục nguyên trạng.
Phong Liệt cười đắc ý, nhanh chóng đi về phía trước.
Đột nhiên, cước bộ của hắn bỗng khựng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn một chỗ đất trũng cách đó ngàn trượng.
Chỉ thấy nơi đó thế nhưng đã hình thành một cỗ gió lốc khói độc đủ mọi màu
sắc, sương mù màu sắc rực rỡ xung quanh đều chậm rãi hội tụ về bên đó,
khiến cho lốc xoáy ngày càng lớn hơn, rồi cuối cùng tiến vào cơ thể một
lão giả có mái tóc màu lục.
Phong Liệt ngưng mắt nhìn kỹ, chỉ
thấy làn da lão giả kia cũng phiếm màu lục, khoanh chân ngồi dưới đất,
đôi mắt nhắm nghiền, hai tay kết thành một ấn quyết cổ quái, không ngừng thôn phệ sương mù xung quanh.
- Hả? Đó là... Thiên Độc lão quái!
Trong lòng Phong Liệt ầm ầm chấn động, hắn nhất thời nhận ra, lão giả này thế nhưng chính là Thiên Độc lão quái mà hắn từng lưu ý đến, một cường giả
Long Biến Cảnh của Độc Long giáo.
Rất hiển nhiên, giờ phút này
lão già đó đang thôn phệ sương mù ẩn chứa kịch động trong Tuyệt Độc cốc
để luyện công, thật là quá biến thái.
Bất quá, xem ra lão già này cũng không dễ chịu lắm, vẻ mặt ngưng trọng cứng ngắc như kết băng.
Nếu Thiên Độc lão quái là một cường giả Hóa Đan Cảnh, Phong Liệt chắc chắn
sẽ lợi dụng thời cơ đánh lén một phen. Nhưng mà đây lại là một cường giả Long Biến Cảnh hàng thật giá thật, thậm chí Phong Liệt còn không dám
nghĩ đến điều đó. Muốn thừa dịp lão già kia chưa phục hồi tinh thần lại
mà chạy thật xa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì thế, hắn làm như không phát hiện Thiên Độc lão quái, tiếp tục bước về phía xa.
Chỉ có điều, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Phong Liệt vừa đi được vài bước thì đã nghe được một giọng nói già nua cao cao tại thượng vang lên bên tai mình:
- Tiểu tử thú vị đấy! Ừm? Lão phu cho ngươi đi sao?
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, xoay người liếc mắt nhìn Thiên Độc lão quái,
chỉ thấy hai mắt lão già kia vẫn nhắm chặt, thân hình không hề động đậy, vẻn vẹn chỉ dùng ý niệm truyền âm. Hắn hơi yên tâm hơn một chút, lo
lắng đến việc lão già kia đang cố tạo nghi trận, hắn cũng làm ra vẻ bình tĩnh nói:
- Ngươi có chuyện gì sao?
- Hừ! Lão phu thấy căn cốt của ngươi rất tốt, muốn tặng cho ngươi một hồi cơ duyên, ngươi đi đến đây!
Thiên Độc lão quái truyền âm nói.
Vừa nghe mấy lời này, Phong Liệt thiếu chút nữa đã ghê tởm đến hộc máu, sắc mặt lại biến ảo không chừng.
Lúc này, đúng là Thiên Độc lão quái cũng có ý muốn thử Phong Liệt. Hắn
không nhìn rõ tu vi của Phong Liệt lắm, chỉ là nhìn từ khí thế chỉnh thể mà nói, đoán chừng sẽ không cao hơn Hóa Đan Cảnh.