Phong Liệt trong lòng buồn cười không thôi. Hắn nhớ rõ Tiểu Huệ là một
tiểu cô nương ở Phong gia bàng chi, lớn hơn Tiểu Vi một tuổi. Hai tiểu
nha đầu thường xuyên cãi nhau, hơn nữa chịu thiệt thường thường là Tiểu
Vi. Mỗi khi Tiểu Vi thua trận khóc nhè, đều tìm Phong Liệt nhị ca xuất
đầu.
Nhớ đến những ngày tháng xưa, trong lòng Phong Liệt không khỏi chảy xuôi một tia tình cảm ấm áp.
- Liệt Nhi!
- Liệt Nhi!
- …
Phong Liệt nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi run người.
Một người đàn ông trung niên nho nhã ba bốn mươi tuổi cùng một nữ tử xinh đẹp xuất hiện ngoài trăm trượng.
Hai người ngơ ngác nhìn Phong Liệt, thân hình run nhẹ, trên mặt đều không che dấu nổi kích động.
Phong Liệt liếc mắt liền nhận ra, một nam một nữ này chính là Tam thúc
Phong Chính Khôn nuôi lớn chính mình, cùng tiểu cô cô Phong Phỉ Phỉ yêu
thương chính mình.
Từ nhỏ hắn chưa gặp cha mẹ mình bao giờ. Trong mắt hắn, Tam thúc không khác gì cha đẻ.
Bốn năm không gặp, lại dường như đã qua mấy đời. Tam thúc vẫn chưa đến
bốn mươi tuổi, nhưng tóc mai đã có chút hoa râm. Phong Liệt không khỏi
cảm thấy sống mũi cay cay.
- Tam thúc, chất nhi bất hiếu!
Sau một lát ngốc trệ, Phong Liệt phù một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Phong Chính Khôn vội vàng tiến lên nâng dậy Phong Liệt, cẩn thận đánh giá, thanh âm hơi khàn khàn:
- Là Tam thúc không tốt, không thể chiếu cố tốt ngươi, để ngươi chịu khổ!
Ngay vào lúc này, đột nhiên một thanh âm cực không hài hòa truyền vào trong tai mấy người.
- Hừ, ngươi còn biết ngươi bất hiếu sao?
Phong Liệt đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy trong một lát, hơn trăm người
Phong gia đã tụ tập trong nội viện, trong đó đa số là gương mặt quen
thuộc. Mà người lên tiếng là một người trung niên diện mạo âm tà.
Người này không chút xa lạ đối với Phong Liệt, đúng là vị đại bá suýt chút nữa lấy mạng hắn – Phong Chính Đức!
Phong Chính Đức vì ba tiểu thiếp của mình đều chết dưới tên nỏ, trong
lòng cực kì căm hận Phong Liệt. Hắn sắc mặt âm trầm quát lớn:
- Tiểu súc sinh! Ngươi có biết không lần này ngươi khiến gia tộc gặp
bao nhiêu phiền toái? Phong gia chúng ta mấy trăm năm cơ nghiệp đều bị
chôn vùi, đều là tại ngươi…
- Câm miệng!
Phong
Liệt quát lạnh một tiếng, cắt ngang Phong Chính Đức gào thét, ánh mắt
chậm rãi đảo qua mọi người, đã thấy không ít người sắc mặt giận dữ, tựa
hồ cũng có ý muốn tính sổ với mình.
Hắn lạnh lùng cười, không chút khách khí trầm giọng nói:
- Phong Chính Đức, phiền toái ngươi làm rõ, Phong Liệt ta bốn năm trước đã bị trục xuất khỏi cửa! Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta?
- Ngươi… - Phong Chính Đức không khỏi cứng đờ.
Phong Liệt vừa nói xong, chẳng những làm Phong Chính Đức ngốc trệ, mà
ngay cả một đám tộc lão đang muốn hưng sư vấn tội cũng ngây ra như
phỗng, á khẩu không trả lời được.
Giờ khắc này, tất cả mọi người Phong gia đều ngây người, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sau khi người của Phong gia thoát khỏi Kim Long Thiên Triều đuổi giết,
đến Tứ Phương Thành này, đã từng cử hành một lần hội nghị gia tộc,
thương thảo rất nhiều về tương lai Phong gia, cùng với lợi dụng thế lực
của Phong Liệt tại Tứ Phương Thành như thế nào để xây dựng lại gia môn,
khôi phục sự cường thịnh ngày xưa của gia tộc…
Nhưng không có ai từng nghĩ tới cảm thụ của người thiếu niên ngày xưa từng bị trục xuất khỏi gia môn…
Tất cả mọi người dường như cũng không nhớ rõ, thiếu niên mười lăm tuổi
kia suýt chút nữa bị người nhà của mình giết chết, dựa vào người ngoài
mới có thể sống sót.
Giờ phút này đối mặt với lời trách cứ tràn ngập oán khí của Phong Liệt, không có ai phản bác được một câu.
Phong Chính Đức sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó lại tự xụ mặt nổi giận:
- Hừ! Tiểu súc sinh bại nghịch bất đạo nhà người lại dám quát lão tử?
Trong mắt ngươi còn có trưởng ấu tôn sư hay không? Chuyện lúc trước chỉ
có thể trách mạng ngươi không tốt, hôm nay cánh cứng cáp rồi lại muốn…
- Đủ rồi! Chính Đức ngươi lui ra!
Một tiếng quát vô cùng mạnh mẽ đột nhiên vang lên. Đám người tách ra,
đại trưởng lão Phong gia Phong Hoài Nam chậm rãi bước ra.
Phong Chính Đức há to miệng, nhưng chỉ đành tức giận lui xuống.
Phong Liệt lạnh lùng liếc nhìn Phong Chính Đức. Đại bá này từ nhỏ đến
lớn một mực xem hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhiều lần
hạ độc thủ đối với hắn nhưng không thành công. Không thể ngờ cho tới hôm nay vẫn đối xử với hắn như vậy. Hắn thật sự không nghĩ ra lão già này
có thâm cừu đại hận gì với phụ thân của mình mới độc ác như vậy.
Nếu là ở nơi khác, Phong Liệt thực không ngại ra tay trừ bỏ lão già này.
- Bái kiến Đại trưởng lão!
Phong Liệt hơi chắp tay với Phong Hoài Nam.
Trong lòng hắn vẫn có chút hảo cảm với người này. Nếu không phải lúc
trước Phong Hoài Nam hạ thủ lưu tình, chỉ sợ Lí Thiên Ký cũng rất khó
mang hắn rời khỏi Phong gia.
- Ừm! – Phong Hoài Nam nhẹ gật
đầu, trên mặt lộ vài phần tán thưởng – Phong Liệt, ngươi rất không tồi!
Còn ưu tú hơn cha ngươi năm đó.
- Cái gì?
Phong Liệt sững sờ. Hắn nghi hoặc liếc nhìn Phong Hoài Nam.
Hắn sống trong Phong gia mười lăm năm, ngoại trừ Tam thúc, những người
khác đều chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ của hắn, giống như đó là một cấm
kị.
Lúc này, Đại trưởng lão lại nhắc đến phụ thân hắn, tựa hồ có vài phần thâm ý.
Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc, quay lại nói với người trong Phong gia:
- Đều là máu mủ tình thân. Cho dù trước kia ai đúng ai sai, Phong Liệt
vẫn đều là con cháu Phong gia chúng ta. Tất cả đều giải tán đi! Phong
Liệt đi theo ta!
Đại trưởng lão đuổi mọi người đi, gọi Phong Liệt một tiếng rồi dẫn đầu đi vào bên trong.
Phong Liệt trong lòng sững sờ, nhẹ gật đầu với Tam thúc Phong Chính Khôn và cô cô, sau đó đi theo.
Sâu trong Phong phủ có một tiểu viện u tĩnh, xung quanh mọc đầy trúc xanh tươi, bóng trúc đong đưa, như thơ như họa.
Phong Hoài Nam chắp tay sau lưng, nhìn vào sâu trong rừng trúc, đôi mắt già nua dần hiện lên một chút hoài niệm quá khứ.
Thật lâu sau, Phong Hoài Nam có chút cô đơn nói:
- Phong Liệt, thọ nguyên của lão phu đã không còn nhiều. Mặc dù lần này không gặp tai họa, lão phu vốn cũng có ý đến Ma Long Giáo gặp ngươi một lần.
- Sao? – Phong Liệt hơi sững sờ. Hắn cẩn thận dò xét
lão giả, hoàn toàn chính xác. Giờ phút này mặc dù Phong Hoài Nam khí thế hồn nhiên, nhưng mi tâm u ám, mơ hồ hiện lên vẻ tuổi xế chiều.
- Không biết Đại trưởng lão tìm ta cần làm chuyện gì? – Phong Liệt nói.
- Là chuyện về cha mẹ ngươi! – Phong Hoài Nam thở dài nói – Hôm nay,
ngươi đã có tư cách biết rõ về chuyện này. Hơn nữa, đến khi lão phu qua
đời, có lẽ sẽ không còn ai biết nữa rồi.
- Cha mẹ ta? – Phong Liệt trong lòng khẽ chấn động, ánh mắt nhìn Phong Hoài Nam không khỏi có vài phần hung ác.
Từ nhỏ đến lớn, Phong Liệt từng nhiều lần hỏi thăm tung tích cha mẹ
mình, nhưng cho dù là Tam thúc hay mấy vị cô cô đều không biết gì về
chuyện này. Cuối cùng theo thời gian trôi qua, Phong Liệt cũng dần quen
với chuyện này.
Nhưng hôm nay, Phong Hoài Nam lại biết rõ tin tức về cha mẹ mình, làm sao khiến hắn không khỏi kích động được?