- Đại trưởng lão, cha mẹ ta đang ở đâu? – Phong Liệt không nhịn được truy vấn.
- Ta cũng không biết bọn họ đang ở đâu, ta chỉ biết mẹ ngươi đến từ một nơi gọi là Thần Vực ở Cổ Giới. – Phong Hoài Nam nói.
- Cổ Giới Thần Vực? Mẹ ta lại là người của Cổ giới? – Phong Liệt không khỏi kinh ngạc.
- Sao? Ngươi cũng biết Cổ giới? – Phong Hoài Nam bất ngờ hỏi lại, sau
đó lão lập tức gật đầu, nói – Đúng vậy, chính là Cổ giới. Hơn nữa, thế
lực sau lưng mẹ ngươi lớn đến mức khó có thể tưởng tượng. Năm đó sau khi nàng vừa sinh ra ngươi, đã bị một đám tuyệt thế cường giả từ trên trời
giáng xuống mang đi rồi. Đồng thời còn có cả cha ngươi nữa.
- Thực lực của đám người kia vô cùng khủng bố. Đến nay lão phu vẫn còn
nhớ rõ, một người trong đó chỉ dùng một ánh mắt liền xóa sạch trí nhớ
của tất cả mọi người trong Phong gia. Nếu không phải năm đó lão phu có
dị bảo thủ hộ linh hồn, căn bản cũng không còn lại chút trí nhớ nào.
Phong Hoài Nam mang theo chút sợ hãi nói.
- Cái gì? Một ánh mắt đã xóa đi trí nhớ mọi người? Đây… Đây là thủ đoạn nào vậy?
Phong Liệt không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Nay hắn đã là cường giả Thần Thông Cảnh đỉnh phong, cho dù đối mặt với
thủ đoạn của cường giả Long Biến Cảnh cũng không có gì lạ lẫm. Nhưng hắn vẫn biết rõ, mặc dù là cường giả Long Biến Cảnh cũng không có khả năng
chỉ dùng ánh mắt xóa trí nhớ người khác. Huống chi trong đó cũng không
thiếu trí nhớ của cao thủ Thần Thông Cảnh.
Bởi vậy cũng có
thể nói, những người kia có thể là tu vị linh hồn vô cùng cường đại,
hoặc là thực lực đã vượt qua Long Biến Cảnh. Hơn nữa khả năng này có vẻ
lớn hơn.
Nhưng cho dù thế nào, nghe được những lời này của
Phong Hoài Nam, Phong Liệt không khỏi sinh ra ý tưởng đi một chuyến tới
Cổ giới.
- Còn nữa, trước khi đi cha mẹ ngươi có để lại cho
ngươi một ít đồ tu luyện của võ giả. Năm đó ngươi vừa thức tỉnh huyết
mạch Ma Long đã rời đi Phong gia, lão phu một mực không thể giao cho
ngươi. Có lẽ hôm nay chúng không có nhiều tác dụng đối với ngươi, nhưng
chung quy là cha mẹ ngươi để lại, vẫn phải đưa cho ngươi. – Phong Hoài
Nam nói.
Dứt lời, lão lấy một cái túi lụi nhỏ từ trong trữ vật giới chỉ, đưa đến trước mặt Phong Liệt.
Phong Liệt nhận lấy bao lụa, tâm tình phức tạp. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cảm thấy trong nhẫn trữ vật của mình khẽ run lên.
…
Sáng sớm mặt trời đã lên cao, trên đường cái trong Tứ Phương Thành, người tới người lui, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi rời khỏi Phong phủ, Phong Liệt chắp tay sau lưng chậm rãi đi
trên đường cái, sắc mặt bình tĩnh như nước, nghe tiếng tiểu thương bên
đường thét rao bán hàng, trong lòng hắn dị thường bình tĩnh.
Lần này đi một chuyến tới Phong phủ, tuyệt đối không thể xem là một trải nghiệm vui vẻ.
Có lẽ kiếp trước trải qua đau đớn thê thảm đã khiến cho tâm tình của
hắn thay đổi rất nhiều. Hắn phát hiện cho dù mình có làm gì cũng không
thể dung nhập vào Phong gia được nữa.
Phong Liệt ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ trên trời, khẽ thở dài, vẻ mặt hơi hơi tự giễu.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện không thể định nghĩa là đúng hay sai. Việc gì mình phải cố chấp như vậy?
Bất quá, lúc này đi đến Phong gia lại có một ít thu hoạch không thể tưởng tượng được.
Từ trong miệng Đại trưởng lão Phong Hoài Nam, hắn lại biết được một ít
tin tức về cha mẹ mình, khiến trong lòng hắn vô cùng mất bình tĩnh, thậm chí là cực kì khiếp sợ.
Hơn nữa, cái thứ trong bao đồ kia
tựa hồ cũng rất có môn đạo. Phong Liệt tính sau khi trở về phải nghiên
cứu kĩ càng một phen.
Hắn khẽ lắc đầu, tạm thời quên đi tâm sự. Vừa chậm rãi bước đi, vừa âm thầm quan sát dòng người tới lui trên đường cái.
Nhưng không bao lâu sau, hắn dần dần nhíu mày.
Bởi vì hắn bất ngờ phát hiện, lúc này trên đường phố, trong tửu quán,
trong thương hội, một ít ánh mắt bất thiện đảo qua người mình, giống như dã thú đang nhìn con mồi.
Mà Phong Liệt hắn, tựa hồ đã thành con mồi trong mắt bọn chúng.
Tâm tình Phong Liệt vốn đã không thoải mái, lúc này thấy vậy càng không nhịn được nổi giận, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Suy nghĩ một lúc, Phong Liệt nói với Bán Giang Hồng ở sau lưng:
- Có tra được địa chỉ của tứ đại sát thủ chi vương không?
- Thuộc hạ chỉ biết trụ sở tạm thời của Huyết Phượng cùng Thanh Minh. Ở Thiên Thuận tửu quán phía trước, người ở trong căn phòng gần cửa sổ
trên lầu ba chính là Thanh Minh. – Bán Giang Hồng đáp.
- Vậy sao?
Phong Liệt nhìn theo hướng Bán Giang Hồng chỉ, quả nhiên thấy được một
gã công tử phong độ phiên phiên, lại hỗn loạn chút hắc ám đang uống rượu một mình gần cửa sổ, ánh mắt cố ý hay vô tình liếc nhìn phía bên này.
- Hừ! Đi thôi! Chúng ta phải thể hiện sự tận tình của chủ nhà chứ!
- Hừ! Đi thôi! Chúng ta phải thể hiện sự tận tình của chủ nhà chứ!
Phong Liệt hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng mơ hồ cười lạnh, nghênh ngang đi đến trước Thiên Thuận Lâu đầu phố.
Bán Giang Hồng không nói một câu, theo sát phía sau.
Vừa đi, trong đầu Phong Liệt vừa nhớ lại tư liệu về Thanh Minh.
Thanh Minh, Ngân Long võ giả, 37 tuổi, Thần Thông Cảnh thất trọng
thiên, thân phận bên ngoài là thành viên Ngân Nguyệt dong binh đoàn,
thực ra chính là đệ nhất sát thủ của Ngân Long giáo Ngân Nguyệt sơn
trang.
Mặc dù thân là Ngân Long võ giả, nhưng Thanh Minh lại
cực kì am hiểu dùng độc, giết người cho vô hình. Khi còn là Cương Khí
cảnh đã thành công ám sát cường giả Hóa Đan cảnh. Cho đến nay, cao thủ
Hóa Đan cảnh chết trong tay hắn vượt qua con số hai mươi. Số lần ra tay
không nhiều, nhưng chưa bao giờ thất bại.
Thanh Minh làm việc vô cùng ngoan tuyệt. Mỗi lần sau khi giết chết mục tiêu, đều chém tận
giết tuyệt tam tộc của mục tiêu, chó gà không tha. Nay đang bị nhiều gia môn phái truy nã, nhưng vẫn sống tiêu diêu tự tại như cũ.
Đối với nhân vật như vậy, Phong Liệt không dám xem thường. Sát thủ chú
trọng không từ thủ đoạn, hơn nữa thằng cha này rõ ràng là tâm lý biến
thái. Một khi chọc tới, nhất định phải triệt để xử lý sạch, nếu không sẽ không ngừng gặp phiền toái.
Lầu ba Thiên Thuận Lâu, bên cửa
sổ sát đường cái, một thiếu niên anh tuấn chừng hai mươi tuổi đang
nghiêng dựa vào cửa sổ, một mình uống rượu ngon.
Thiếu niên
toàn thân áo trắng, mày kiếm mắt sáng, dáng người hơi gầy yếu, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút trắng bệch bệnh hoạn, đôi mắt thâm thúy trong
trẻo, làm người ta cảm thấy mờ ảo.
Thiếu niên như vậy khiến
người ta rất khó liên tưởng đến một tên sát thủ ngoan tuyệt tay đầy máu
tanh, lãnh khốc độc ác. Hắn giống một gã công tử ca suốt ngày lưu luyến
nơi son phấn, hào hoa xa xỉ dâm dục.
Hắn nhìn thấy Phong Liệt đi lên trên lầu, vẻ mặt lười nhác dần dần biến mất, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Bất quá, khi hắn chú ý đến Bán Giang Hồng sau lưng Phong Liệt, trong đôi mắt thâm thúy tựa hồ xuất hiện một chút cẩn thận.
Đều là sát thủ chìm trong bóng tối, cho dù đã dấu đi hơi thở của mình,
vẫn rất dễ dàng nhận ra. Nhất là, khí tức trên người Bán Giang Hồng mênh mông hùng hồn như biển không che dấu một chút, làm người ta cực kì sợ
hãi.
Thiếu niên nhíu mày một chút, ném một viên Long tinh lên bàn, chậm rãi đi xuống dưới lầu.