- Vị huynh đài này, Phong mỗ vừa gặp ngươi đã thấy thân quen, đang muốn mời ngươi uống hai chén, không biết có được chăng?
Phong Liệt đứng ở đầu cầu thang, nhìn Thanh Minh khẽ cười nói.
Phong Liệt vừa đi lên trên lầu, vô số khách uống rượu đều nhanh chóng
nhận ra hắn, lập tức nhỏ giọng đàm luận đương kim nhân vật phong vân
trên đại lục này.
- Ồ! Đây không phải tân nhiệm thành chủ
Phong Liệt sao? Không thể ngờ được sau khi bị treo giải thưởng một trăm
triệu Long tinh giá trên trời, còn có tâm tư đi dạo bên ngoài. Thực bội
phục dũng khí của hắn!
- Còn không phải sao! Nay hắn đã tương đương với một ngọn núi Long tinh biết đi rồi. Đáng tiếc, không biết
cuối cùng hoa rơi nhà ai…
- Còn phải nói! Tự nhiên là một
trong tứ đại sát thủ. Bị một người trong tứ đại sát thủ nhìn trúng đã là cửu tử nhất sinh rồi, nay cả tứ đại sát thủ chi vương đều tề tụ trong
Tứ Phương Thành, chỉ sợ không lâu sau Tứ Phương Thành chúng ta lại phải
thay thành chủ rồi!
- Chưa chắc đâu. Vị kia sau lưng Phong
Liệt hình như là cường giả Hóa Đan Cảnh, tứ đại sát thủ chi vương chỉ sợ không chiếm được chỗ tốt gì.
- Câm mồm đi! Kiến thức nông cạn! Tứ đại sát thủ chi vương có ai là chưa từng làm thịt cường giả Hóa Đan Cảnh?
- Ồ, tên tiểu bạch kiểm kia là ai? Hắc hắc, sắp có trò hay để nhìn!
- …
Thân là sát thủ, tự nhiên giỏi về cải trang. Khuôn mặt hiện tại của
Thanh Minh hiển nhiên không phải là tướng mạo thật của hắn. Đa số người
trong tửu lâu không nhận ra hắn, cũng chỉ có Bán Giang Hồng cực kì mẫn
cảm với khí tức của sát thủ mới có thể cảm giác được.
Thanh Minh nghe Phong Liệt nói xong, lành lạnh cười với Phong Liệt, lạnh lùng nói:
- Không thích! Bổn công tử chưa bao giờ uống rượu với người lạ!
- Cái gì? Ý của ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? – Phong Liệt lơ đãng cười nói.
Thanh Minh cười nhẹ lắc đầu, không chút sợ hãi nói:
- Phong Liệt, ta biết rõ ngươi đang nghĩ gì. Bất quá, ngươi muốn tin
cũng được, không tin cũng chả sao. Bổn công tử lần này đến đây không
phải vì ngươi. Tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông! Cáo từ.
- Chờ chút!
Phong Liệt lên tiếng quát bảo Thanh Minh dừng lại, mỉm cười, chậm rãi nói:
- Ngươi đến có phải vì ta hay không ta không biết. Nhưng, ta lại đến đây vì ngươi!
- Sao cơ? – Ánh mắt Thanh Minh trở nên lạnh lẽo – Ngươi muốn gì?
- Ta cần một con chó! Mà ngươi, rất thích hợp!
Phong Liệt cười lạnh, nói xong liền uống một hớp rượu trong bình.
- Ha ha ha ha ha ha!
Thanh Minh nghe xong những lời này, cứ như vừa nghe xong một câu chuyện buồn cười nhất quả đất, đột nhiên cất tiếng cười to.
Phong Liệt không có một chút phật lòng, mỉm cười nhìn hắn cười to.
Khách uống rượu xung quanh tò mò nhìn hai người, không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Một lúc sau, Thanh Minh dừng lại tiếng cười, thân hình nhoáng lên một
cái, biến thành một làn khói nhẹ lướt ra ngoài cửa sổ, sau đó lại bắt
đầu cười lớn.
- Ha ha ha ha! Phong Liệt, vốn bổn công tử còn
đang nghĩ nên tiếp cận ngươi như thế nào, ngươi đã tự mình đưa lên cửa.
Vị trí vương trong sát thủ vương tự nhiên không ai khác ngoài Thanh Minh ta! Ha ha ha ha!
Thanh Minh cười lớn, chậm rãi ngự không rời đi.
Phong Liệt cười lạnh, không có ngang ngược cản trở Thanh Minh rời đi.
Mà lúc này, đột nhiên thân hình Bán Giang Hồng chấn động, “phanh” một
tiếng, một đám khói tím xuất hiện quanh người, giống như đang bức vật gì ra khỏi cơ thể.
- Công tử, có kịch độc!
Sắc mặt
Bán Giang Hồng vô cùng khó coi. Không biết lúc nào thì mình bị trúng
độc. Nếu không phải tu vi của hắn cao thâm, chỉ sợ độc đã xâm nhập vào
cốt tủy.
- Ừ, biết rồi!
Phong Liệt khẽ ừ một tiếng, nhưng không có chút e ngại. Chỉ lạnh nhạt nhìn Thanh Minh dần dần bay xa.
Lúc này, trong lầu ba một đám khách uống rượu đều thê lương hét lên.
- Không ổn! Mẹ kiếp, thằng nào hạ độc tao? A…
- Chính là Thanh Minh! Nhất định là Thanh Minh! Không ngờ chúng ta phải chôn cùng Phong Liệt rồi. A… ta không cam lòng… Phốc!
- Cứu mạng a…
- …
Nhất thời, trong tửu lâu vang lên tiếng kêu cha gọi mẹ, loạn thành một
đống. Từng tên võ giả nhao nhao phun máu ngã xuống đất, thân thể thối
rữa, thất khiếu đổ máu, tử trạng khủng bố. Thậm chí trong đó còn có hai
cao thủ Thần Thông cảnh, không có một chút sức chống cự. Có thể thấy
được độc tính hung ác cỡ nào.
Phong Liệt khẽ lắc đầu, lười để ý tới sống chết của mấy con chó con mèo xung quanh. Ra ngoài phiêu bạt
phải chuẩn bị tinh thần giết người cũng bị người giết, ai cũng không
đáng được thương hại.
Trong lòng hắn khẽ động, đã dấu bên
trong sương mù, biến thành Hắc Ám Chi Thân. Dưới trạng thái này, chỉ cần không phải là hồn độc, tất cả đều vô dụng với hắn.
Mà lúc
này, Thanh Minh đang khoanh tay đứng trên bầu trời vạn trượng, ngừng
chân đứng đó, tựa hồ đang chờ sau khi Phong Liệt chết liền dễ dàng cắt
đầu hắn xuống, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một nụ cười vui vẻ.
Với hắn mà nói, dùng độc thần không biết quỷ không hay tiêu diệt đối
thủ, thật đúng là một nghệ thuật. Chỉ có đám mãng phu mới dựa vào chiến
kĩ thần thông giết chết địch nhân.
Lúc trước hắn dùng kịch
độc tên là Thanh Long Đạm, là loại độc khó giải hắn tự điều phối, vô sắc vô vị, cương khí hộ thể cũng không có tác dụng. Nhập vào cơ thể liền
hòa tan, cực nhanh thối rữa. Cho dù là cao thủ Hóa Đan cảnh ngửi vào một chút cũng gặp phải khó khăn cực lớn. Mà dưới Thần Thông cảnh, căn bản
là không thể sống sót.
Động tĩnh cực lớn trong tửu lâu tự
nhiên hấp dẫn vô số võ giả trong bán kính mười dặm xung quanh. Nhất là
sau khi nghe được tiếng cười to của Thanh Minh, tất cả mọi người đều âm
thầm giật mình, nhao nhao thò cổ ra, muốn xem cảnh thành chủ đại nhân
trúng độc ngã lăn xuống đất.
- Cái gì? Thanh Minh đã đắc thủ rồi hả?
- Đúng vậy! Bất quá Thanh Minh cũng thật là to gan, dám quang minh chính đại tập sát Phong Liệt trong thành.
- Im đê! Thanh Minh cùng Phong Liệt đều là cao thủ Thần Thông cảnh,
Ngân Long giáo muốn mạnh mẽ nói ám sát thành khiêu chiến cùng thế hệ
cũng không có gì đáng trách. Ai, một trăm triệu Long tinh a…
- Ồ, không sai! Các ngươi nhìn kìa!
- …
Trong lúc mọi người thò cổ ra muốn dò xét xem chuyện gì đang xảy ra,
đột nhiên trong không trung, Thanh Minh xảy ra ngoài ý muốn.
Chỉ thấy thân hình hắn run lên, sắc mặt trở nên vô cùng trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cùng nghi hoặc.
Sau đó, hắn giống như biến thành một con gà mái không biết bay, hai tay vung vẩy lung tung, nhanh chóng rơi xuống không trung vạn trượng.
- A? Chuyện gì vậy? Sao ta không thể thi triển được nguyên lực nữa? Không…!
Lúc Thanh Minh vô cùng chấn động. Thình lình hắn phát hiện gân mạch
trong cơ thể mình bủn rủn vô lực, nguyên lực không biết đi đâu, cả người biến thành một phàm nhân không có nguyên lực để dùng.
Quan trọng nhất là, lúc này hắn không có cách nào ngự không phi hành, nhanh chóng rớt xuống dưới bầu trời vạn trượng.
Vốn hắn đứng trên cao vạn trượng không trung là vì tránh đi phòng ngự
đại trận của phòng ngự tháp sẽ giam giữ mình trong thành. Nhưng nay
nguyên lực trong cơ thể không vận dụng được, cũng không có cương khí hộ
thể, một khi rơi xuống, chỉ sợ bị ngã cho nát bét.
Trong lúc nhất thời, Thanh Minh không khỏi kinh hãi muốn chết, lại không có cách nào.