Lúc này, Phong Liệt đã đứng giữa đường cái, cười khẽ nhìn Thanh Minh nhanh chóng rơi xuống.
Mấy phút sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề “ầm ầm”. Một thân
ảnh hung hăng đập xuống đường cái Thanh Hoa nham phố, mặt đất cũng lung
lay mấy cái.
Đường đường một sát thủ chi vương đã bị té ngã thất khiếu chảy máu, hấp hối.
Trên đường cái, vô số người đi đường nhìn thấy cảnh này không khỏi trợn mắt há mồm, không hiểu tại sao. Ai cũng nghĩ mãi mà không hiểu đường
đường là Thanh Minh một đời vua sát thủ tại sao sẽ đột nhiên rớt xuống
không trung.
- He he, trên đời này không phải chỉ có mình mày biết dùng độc!
Phong Liệt khinh thường cười, tiến lên đem Thanh Minh giống như một con chó chết thu vào trong ngục, nhanh chóng đi đến Phủ Thành Chủ.
- Ti… Thanh Minh dĩ nhiên lại bị Phong Liệt giải quyết đơn giản như vậy? Này… Cũng quá rác rưởi đi?
- Hừ, không phải thực lực của Thanh Minh quá yếu, mà là Phong Liệt quá
mạnh mẽ. Quả nhiên người nổi tiếng đều không đơn giản a…
-
Ai… Quả nhiên là không dễ dàng kiếm được một trăm triệu Long tinh. Ngay
cả Thanh Minh cũng rớt đài, mấy tiểu nhân vật Cương Khí cảnh như chúng
ta tốt nhất là sang bên lề đường đứng thôi.
- …
Võ giả chung quanh thấy cảnh này đều không khỏi thầm giật mình, không thể
ngờ sau một ngày tứ đại sát thủ chi vương xuất hiện tại Tứ Phương Thành
đã bị Phong Liệt tiêu diệt một người, hơn nữa lại đơn giản như vậy, ngay cả một trận đánh nhau hoa lệ đều không có!
Nhất thời, không
ít kẻ đầu óc bị giải thưởng một trăm triệu Long tinh giá trên trời làm
cho hôn mê bị tạt cho mấy gáo nước lạnh đã tỉnh táo lại.
Phong Liệt mang theo Bán Giang Hồng nghênh ngang rời đi, nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Hừ! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Trên địa bàn của lão tử, muốn chơi thế nào phải tùy vào tâm trạng của lão tử!
Phong phủ cách Phủ Thành Chủ không xa lắm. Phong Liệt chậm rãi bước đi, trên đường không có kẻ nào đui mù lao ra làm phiền mình.
Khi trở lại trong phủ, trải qua tháp phòng ngự, bước chân hắn hơi dừng lại
một chút, trong lòng dừng lại có nên gặp Kiếm Cửu hay không.
Nay hắn cảm thấy cao thủ trong tay quá ít. Bán Giang Hồng cùng Hỏa Mãng
Vương một người trấn thủ Tây đại doanh, một người thủ hộ bên cạnh mình,
thật sự là thiếu khuyết nhân tài có thể liều có thể giết.
Nhất là nay hắn cũng xem như một nhân vật có mặt mũi, cũng không nên
ngay cả mấy con tôm tép nhãi nhép mình phải tự tay giết chứ.
Nhưng sau đó, không đợi hắn cất bước đi lên, trong tai đã truyền đến thanh âm khàn khàn tang thương từ Kiếm Cửu:
- Thiếu chủ, có một số việc ngài không cần tự xuất thủ.
- Cái gì? – Phong Liệt nhướn mày.
- Cứ để bọn họ cho lão nô. – Kiếm Cửu chậm rãi nói.
Ánh mắt Phong Liệt khẽ động, truyền âm nói: “Đã thế thì làm phiền ngươi.”
- Làm việc cho thiếu chủ là bổn phận của lão nô!
- Ừm.
Phong Liệt dừng lại một chút, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục bước về phía hậu viện.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Kiếm Cửu chỉ những tên sát thủ đang mãnh liệt
đến đây. Nếu như Kiếm Cửu đồng ý ra tay, hắn cũng đúng lúc muốn nhìn tỉ
lệ của mấy thế lực kia.
Lúc này, quản gia Trương Phúc đi tới, đến sau lưng hắn, cung kính hành lễ:
- Đại nhân, có khách đến thăm.
- Ai vậy? – Phong Liệt hỏi.
- Hắn chỉ nói là một cố nhân của đại nhân, lúc này đang ngồi chờ trong phòng khách. – Trương Phúc đáp.
- Ừ, ta biết rồi.
Phong Liệt khẽ gật đầu, đi về phía phòng khách, trong lòng không ngừng suy tính.
Từ khi xuất đạo tới nay, kẻ thù của hắn vô số, cố nhân lại ít vô cùng. Chẳng lẽ là người trong Ám Vũ Viện?
Một lát sau, rốt cục hắn cũng gặp được người tự xưng là cố nhân, lại khiến hắn hơi bất ngờ.
…
Trong đại sảnh, một thiếu niên mặc áo đạo màu xanh, tay cầm chiết phiến tiêu sái phong lưu đang ngắm nghía một bức cổ họa sơn thủy trên tường,
không ngừng chậc lưỡi, lúc lại rung đùi đắc ý, có vẻ như rất đáng xem.
Nghe được tiếng bước chân, thiếu niên xoay người lại, lập tức xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn mang theo ngạo ý, ngũ quan đoan chính, góc cạnh
rõ ràng, một đôi mắt thân thúy giống như có thể thấm nhuần nội tâm người đối diện, làm người ta có cảm giác trải qua vô vàn thế sự.
Đôi mắt này xuất hiện trên người một thế ngoại cao nhân thì không kì
quái, nhưng nếu là trên người một thiếu niên không bao nhiêu tuổi thì
thật là quái dị.
- Hả? Trang Huyền Cơ?
Phong Liệt nhìn thấy người tới, không khỏi hơi sững sờ.
Thiếu niên này dĩ nhiên là đại đệ tử của Chiêm Thiên Các các chủ Thiên Trúc tiên sinh, Trang Huyền Cơ.
Lúc đầu trong Ma Long sơn mạch, Trang Huyền Cơ suýt chút nữa chết dưới
tay Phong Liệt, lại được Thiên Trúc tiên sinh ra mặt cứu mạng, đồng thời để cho hắn một năm sau bái dưới trướng Phong Liệt.
Phong
Liệt vốn không lưu ý đến việc này, chỉ cho rằng Thiên Trúc tiên sinh lấy cớ mà thôi, lại không ngờ tên này thật sự đến đây, khiến trong lòng hắn hơi bất ngờ. Nhưng nếu nghĩ kĩ, tựa hồ lại nằm trong dự liệu.
Trang Huyền Cơ nhìn thấy Phong Liệt, ánh mắt hơi co rút, mơ hồ lộ ra
giật mình, nhưng hắn rất nhanh khôi phục bình thường, đi đến trước cởi
mở cười to:
- Ha ha! Phong huynh, một năm không thấy, không
ngờ nay tên tuổi Phong huynh đã nổi như cồn rồi! Vậy mà trở thành đệ
nhất cao thủ trẻ tuổi trên đại lục. Uy danh ngập trời như vậy, thật làm
tiểu đệ bội phục vạn lần…
Vừa thấy mặt, Trang Huyền Cơ đã lập tức nịnh nọt.
- Một ít hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến. Trang huynh mời ngồi.
Phong Liệt cười nhẹ nói.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! Trong lòng Phong Liệt giữ lại một phần cảnh giác.
Hai người ngồi đối diện nhau, hạ nhân nhanh chóng mang trà thơm lên.
Nay tu vi của Trang Huyền Cơ đã tăng lên không ít, đạt đến Cương Khí Cảnh cửu trọng thiên đỉnh phong.
Tốc độ tu luyện như vậy đã có thể xem như thiên tài nhất lưu trên đại
lục. Nhưng trước mặt Phong Liệt lại không đáng giá nhắc tới.
Bất quá, Phong Liệt cảm giác được rõ ràng, nay trên người Trang Huyền Cơ có thêm một loại khí tức cổ quái. Mặc dù hắn đã tận lực che dấu, nhưng
vẫn không thể tránh khỏi cảm giác của Phong Liệt.
- Phong
huynh, nay tiểu đệ đã bị sư tôn lão nhân gia đuổi khỏi cửa rồi. Lần này
đến đây, chính là muốn kiếm miếng cơm dưới trướng Phong huynh. Nay Phong huynh gia đại nghiệp đại, sắp xếp cho tiểu đệ một chức quan nhàn tản
nho nhỏ hẳn là không thành vấn đề đúng không?
Trang Huyền Cơ
hơi tự giễu cười nói, ánh mắt trong sáng, thâm thúy lại lộ ra vài phần
thẳng thắn thành khẩn, làm cho người ta không xem rõ suy nghĩ thật của
hắn.
- Trang huynh nói đùa. Lấy tài năng của Trang huynh, hơn nữa tên tuổi đại đệ tử Chiêm Thiên Các, cho dù là ở Phi Long Thành cũng sẽ được hoàng gia cung phụng như khách quý. Chỉ cần ngươi không chê Tứ
Phương Thành của ta là miếu nhỏ, Phong mỗ tự nhiên cầu còn không được.
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
Hắn không đoán được mục đích của Trang Huyền Cơ. Nhưng nếu thằng này tự đưa lên cửa muốn giúp đỡ, ngu sao mà không muốn. Một gã võ giả Cương
Khí cảnh đỉnh phong nho nhỏ, Phong Liệt thật đúng là không lo lắng hắn
có thể trở thành bầu trời dưới mí mắt của mình. Quan trọng là, thằng cha này có thể làm được gì?