Phong Liệt thu ba chiếc lệnh bài vào trong cơ thể, trên ngực của hắn lại xuất hiện đồ án của một chiếc Long trảo.
Cùng lúc đó, Thiên Độc lão quái ở không gian bên ngoài cũng đột nhiên nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia lửa giận.
- Hả? Tại sao luồng Phân Thần ấn ký kia lại tan biến? Trừ phi là người
có tu vi co hơn lo phu, nếu không thì tuyệt đối không thể phát hiện
luồng ấn ký kia được!
Trong lòng Thiên Độc lão quái tuy phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Ngay khi luồng ấn ký kia biến mất, lão mơ hồ cảm giác dường như Phân
Thần ấn ký cách chính mình rất gần, nhưng lại như rất xa rất xa.
Ánh mắt Thiên Độc lão quái hơi lóe lên, sau một lúc trầm ngâm, đột nhiên lão cao giọng quát lạnh:
- Tiểu tử! Ta biết ngươi ở đây! Nếu không muốn chết thì mau cút ra cho
lão phu! Ngươi trốn được nhất thời, nhưng chẳng lẽ lại trốn được cả đời
này hay sao?
- Chỉ cần ngươi trả lệnh bài Thiên Tru, rồi làm
nô bộc cho lão phu mười năm, món nợ kia coi như bỏ qua cho ngươi! Nếu
không, trên trời dưới đất cũng không có chỗ cho ngươi dung thân đâu!
Thanh âm ẩn chứa Nguyên lực hùng hậu quanh quẩn trong không gian, thật lâu không dứt.
Phong Liệt trong không gian Long ngục thì không khỏi bĩu môi khinh thường, thịt đã ăn vào miệng mà muốn hắn phun ra sao?
Huống hồ, hắn cũng chỉ muốn tránh nhất thời mà thôi, như vậy là đủ rồi. Để thời gian sau khống chế được Âm Lão thú, cho nó tăng lên hung thú
Lục giai. Đến lúc đó, cho dù gặp Thiên Độc lão quái thì ai trốn ai còn
khó mà nói.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, ước chừng nửa canh giờ sau, vẫn không có nửa cái bóng nào xuất hiện.
Thiên Độc lão quái khẽ nhíu mày, thì thào lẩm bẩm:
- Hay tiểu tử kia đã không còn trong không gian này? Thôi, vẫn là đi
đến sâu trong thần phủ tầm bảo quan trọng hơn! Chỉ cần tiểu tử kia còn
tại trong không gian của thần phủ thì không sợ nó sẽ trốn thoát!
Sau khi hạ quyết tâm, Thiên Độc lão quái cũng không chút chần chờ, thân hình nhoáng lên một cái, bay đến một gò đất bên mép không gian. Nơi đó
đang có một chiếc truyền tống trận tỏa ra ngân mang mỏng manh. Sau đó,
ngân mang chợt lóe lên, Thiên Độc lão quái biến mất không thấy.
Trong không gian đã hoàn toàn yên tĩnh lại, ngàn vạn thi hài vẫn lẳng
lặng đứng sững trên mặt đất, nhìn về phía gò đất hiện giờ đã trống không kia.
Hiện giờ đã không có Mộng Huyễn U Lan, không gian này trở nên không hề có sức sống, chỉ có sự tĩnh mịch trong bóng tối.
Một canh giờ sau, Thiên Độc lão quái vốn đã rời đi lại đột nhiên xuất hiện phía trên không trung.
Giờ phút này, khuôn mặt già nua của lão vô cùng âm trầm, căm giận phất tay áo một cái, biến mất trên truyền tống trận.
- Thật là một lão hồ ly giảo hoạt! May mà lão tử vẫn cao hơn một bậc! Hắc hắc!
Phong Liệt cười đắc ý, lúc trước hắn cố ý vạch ra một cái khe không
gian thật nhỏ để quan sát tất cả mọi thứ xung quanh truyền tống trận.
Vốn là muốn xem xem Thiên Độc lão quái sẽ bước lên đóa hoa nào, để tránh cho việc tiếp theo sẽ đụng phải lão.
Cũng không nghĩ là lúc
đó vừa vặn nhìn thấy Thiên Độc lão quái ném một chiếc xương khô vào
truyền tống trận, mà thân hình lão thì đột nhiên ẩn vào hư không, cho
đến giờ mới chính thức rời đi.
Sau một lát, Phong Liệt lắc
mình đi ra không gian Long ngục, đi tới bên cạnh truyền tống trận, nhìn
đồ án phía trên mà không ngừng nhíu mày.
Lúc này hắn đã hiểu, trong ba sáu đóa hoa này, Độc Mẫu Đơn đại biểu cho Tuyệt Độc cốc, Thi
Minh Hoa đại biểu cho không gian Huyết Hải, hoa Lan đại biểu cho không
gian Mộng Huyễn U Lan này. Còn về phần ba mươi ba đồ án còn lại đại biểu cho cái gì, hắn cũng có thể suy đoán ra một chút.
Thí dụ như một đóa Hỏa Long đằng hẳn là đại biểu cho hiểm cảnh liên quan đến lửa,
đóa Băng Sơn Tuyết Liên hẳn là đại biểu cho băng nguyên. Bất quá, đại đa số thực vật còn lại hắn đều chưa từng thấy.
- Con bà nó!
Chẳng lẽ ba sáu không gian này đều là tử vong tuyệt cảnh sao? Ừm? Trong
những không gian này hẳn sẽ có truyền tống trận đi thông đến sâu trong
thần phủ, nhưng rốt cuộc là nó ở đâu?
Phong Liệt vuốt cằm,
ánh mắt hơi lóe lên, vẻn vẹn là ba đóa hoa mà suýt chút nữa đã tiễn hắn
lên tây thiên. Hiện giờ còn lại ba mươi ba cái không gian, chỉ cần không cẩn thận một chút thì rất có thể sẽ cửu tử nhất sinh.
Bất
quá, hắn nhìn nửa ngày cũng không tìm ra manh mối gì, cuối cùng chỉ có
thể tùy tiện chọn đồ án một bông hoa mà hắn không biết, đi lên truyền
tống trận.
...
...
- Tử Nguyệt, ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, chỉ là Nguyên lực tiêu hao quá nhiều, khôi phục một chút là tốt rồi.
- Ừm, vậy là được rồi, không ngờ Viễn cổ Viêm Ma kia lại lợi hại đến vậy! Nếu không có...
...
Trong một mảnh thiên địa muôn hoa đua nở, thân ảnh của Hoàng Tử Nguyệt và Lâm Tử Thông đột nhiên xuất hiện.
Giờ phút này, hai người đều chật vật dị thường, áo bào trên người cũng
lam lũ không chịu nổi, vẫn còn đang bốc lửa, giống như cả hai vừa trốn
ra từ biển lửa vậy.
Trên người Hoàng Tử Nguyệt chỉ còn lại
một bộ chiến giáp bó sát người, hiển lộ ra dáng người chỗ lồi chỗ lõm
của nàng, làm cho Lâm Tử Thông không nhịn được mà thầm nuốt nước bọt,
khó có thể che dấu vẻ dâm dục trong mắt.
Thấy ánh mắt Lâm Tử
Thông trở nên khác thường, đáy lòng Hoàng Tử Nguyệt không khỏi hiện lên
một tia sát khí. Nàng vội vàng dập tắt tia lửa trên người, sau đó tiếp
tục lấy ra một chiếc váy dài, che lấp lại thân hình yểu điệu.
Trên mặt Lâm Tử Thông hơi lộ ra vẻ thất vọng, hắn cũng vội vàng dập tắt lửa trên người, sau đó thay một chiếc áo bào trắng nhìn rất hoa mỹ.
- Hử? Nơi này là chỗ nào? Đẹp quá a!
Thu thập mọi thứ xong, mỹ mâu của Hoàng Tử Nguyệt chợt sáng ngời. Lúc
này nàng mới hiện, thì ra xung quanh mình lại mọc đầy những hoa hoa cỏ
cỏ xinh đẹp, mùi hoa thấm lòng người xộc vào mũi, hình thành hai cực
đoan hoàn toàn khác nhau so với biển lửa mà hai người vừa trải qua.
Chẳng qua, rất nhanh thì Hoàng Tử Nguyệt đã cảm thấy một chút không
đúng, dường như hương hoa có gì đó khác thường, làm đầu nàng hơi choáng
váng.
- Đúng vậy! Chỗ này đúng là rất đẹp, nhưng dù những
bông hoa ở đây có đẹp đến mấy thì cũng sẽ ảm đạm thất sắc trước mặt Tử
Nguyệt.
Lâm Tử Thông cười nhẹ, không chút do dự nịnh nọt một câu.
Đột nhiên, mũi hắn giật giật hai cái, trong mắt dần dần xuất hiện vẻ kinh nghi.
- Tại sao mùi hoa này lại quen thuộc như vậy? Hả? Đây là hương vị của
Dục Tiên lộ! Chẳng lẽ... Những bông hoa xung quanh chính là Dục Tiên
thảo đã biến mất từ thời thượng cổ sao?
Lâm Tử Thông hiện giờ hai chín tuổi, lại đã ngự nữ vô số. Hơn nữa hắn thích dùng xuân dược
đối phó với một số danh môn khuê tú. Hiện giờ, những cô gái thanh xuân
bị hại trong tay hắn đã không dưới mấy trăm người. Nếu không có Lâm gia
bảo vệ, chỉ sợ hắn đã sớm bị người khác băm thành ngàn mảnh.
Cũng chính là bởi vậy, hắn mới quen thuộc với các loại xuân dược, nắm rõ chúng như lòng bàn tay, thậm chí còn thường xuyên tự động thủ điều chế.
Mà giờ phút này, hắn dần dần xác định mùi hoa trong không khí thế nhưng giống hệt với một loại xuân dược cực kỳ mãnh liệt mà hắn yêu thích –
Dục Tiên lộ.