Nói đến Dục Tiên lộ, thứ này phải nói là vô cùng quý trọng, vô giá.
Một phần cũng bởi vì loại xuân dược này cực kỳ hi hữu, Dục Tiên thảo -
nguyên liệu để tạo nên Dục Tiên lộ đã sớm biến mất hoàn toàn từ thời
thượng cổ. Mà Dục Tiên lộ hiện có trên đại lục đều là khai quật từ các
di tích cổ ra. Mà một nguyên nhân nữa thì chính là hiệu quả nghịch thiên của nó.
Một khi sinh linh trên đời ngửi được mùi hương của
Dục Tiên lộ, bất kể là cơ thể hay linh hồn đều sẽ bị trúng độc, không
phân biệt người hay thú, thần tiên cũng khó giải, phải qua một phen hợp
thể phát tiết thì mới có thể tránh khỏi cái chết.
Hơn nữa,
thực hiện việc mây mưa dưới tình huống trúng độc của Dục Tiên lộ sẽ
hưởng thụ được sự sung sướng đến từ thân thể và linh hồn, sảng khoái gấp trăm lần so với bình thường.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Thông vốn
định nhắc nhở Hoàng Tử Nguyệt một chút, nhưng đột nhiên lại đổi ý, ánh
mắt nhìn về phía Hoàng Tử Nguyệt lặng lẽ hiện lên vẻ vui mừng.
- Hắc hắc! Trời cũng giúp ta!
Một lát sau, Hoàng Tử Nguyệt dần cảm thấy đầu óc choáng váng, trong cơ
thể khô nóng khó nhịn, hạ thể cũng có chút ướt át, ngứa ngáy vô cùng.
Nếu không phải vì có Lâm Tử Thông đứng bên cạnh, nàng đã không nhịn được mà thò tay vào gãi mấy cái rồi.
Thẳng đến lúc này, rốt cuộc nàng đã ý thức được vấn đề, không khỏi thấp giọng nói:
- Biểu ca! Mùi hoa này có vấn đề! Chúng ta vẫn nên tiến vào Huyền Hạo tháp đi!
- Tử Nguyệt, Huyền Hạo tháp của ta hỏng rồi, không thể triệu hoán được! Ài! Thật là xui xẻo! Bây giờ nên làm thế nào a?
Lâm Tử Thông giả vờ than thở một câu.
- Cái gì? Biểu ca, ngươi...
Khuôn mặt Hoàng Tử Nguyệt tràn đầy giận dữ, suýt chút nữa đã hộc máu.
Cái tháp nát kia sớm không hỏng, muộn không hỏng, vì sao cố tình lại
hỏng vào hiện giờ?
Bất quá, khi nàng chú ý đến vẻ dâm dục
trong mắt Lâm Tử Thông, trong lòng nhất thời hiểu được mọi việc. Hơi suy nghĩ một chút, nàng vội vàng nói:
- Một khi đã vậy, chúng ta lập tức chia nhau ra tìm truyền tống trận, nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này!
- Tử Nguyệt, chỉ sợ trong không gian này còn tồn tại rất nhiều nguy
hiểm, chúng ta vẫn không tách ra thì hơn, ở chung một chỗ có thể chiếu
ứng lẫn nhau.
Lâm Tử Thông vỗ bộp bộp lên ngực, hiên ngang lẫm liệt nói.
Tuy rằng hắn cũng trúng độc, nhưng trong lòng lại không chút lo lắng,
ngược lại còn vô cùng chờ mong. Hiện giờ hắn chỉ chờ độc tính phát tác,
sau đó lập tức xông lên đè biểu muội mà hắn vẫn ngày nhớ đêm mong xuống
đất, mây mưa một hồi...
Trong lòng Hoàng Tử Nguyệt không khỏi thầm giận, nàng rất rõ biểu ca của mình là loại người gì. Nếu đổi lại
là ngày thường, hắn còn không dám có chút ý đồ nào với mình, nhưng hiện
giờ dưới tình huống trúng xuân dược thì đã rất khó nói.
Hơn
nữa, điều làm nàng khiếp sợ là lúc này gân mạch trong cơ thể bủn rủn vô
lực, ngay cả vận chuyển Nguyên lực cũng không làm được, khiến cho một
cao thủ Thần Thông Cảnh ngũ trọng thiên như nàng lập tức biến thành nữ
tử tay trói gà không chặt.
Thấy biểu hiện lúc này của Lâm Tử
Thông, trong lòng nàng nhất thời trở nên cảnh giác, liền cũng không nói
thêm gì nữa, thân hình lảo đảo chạy về phía xa, hi vọng có thể cách Lâm
Tử Thông xa một chút.
Lúc này Lâm Tử Thông đã thở dốc ồ ồ,
ánh mắt tràn ngập tính xâm lược nhìn chằm chằm kiều đồn đẫy đà của Hoàng Tử Nguyệt. Hắn nuốt ực một cái, liếm liếm đôi môi khô khốc, khuôn mặt
mang theo nụ cười dâm đãng đuổi theo Hoàng Tử Nguyệt.
- Tử Nguyệt! Chờ ta với!
- Lâm Tử Thông! Ngươi đừng tới đây! Nếu không đừng trách ta không khách khí!
Lông mày Hoàng Tử Nguyệt dựng thẳng lên, mắt thấy Lâm Tử Thông đuổi
theo, nàng lập tức rút Tử Nguyệt loan đao ra chỉ vào Lâm Tử Thông, trong mỹ mâu sát khí bức người.
Chẳng qua vì tác dụng của Dục Tiên thảo, lúc này sát khí trong mỹ mâu của nàng dần biến thành mị ý, trong
lòng cực kỳ mâu thuẫn. Một giọng nói trong lòng cực kỳ ghê tởm Lâm Tử
Thông, hận không thể giết chết hắn. Một giọng nói lại khát vọng Lâm Tử
Thông nhào lên lột sạch mình, hung hăng đè mình dưới người.
Dần dần, sát khí và mị ý trong mắt nàng biến ảo không thôi, lý trí dần dần luân hãm.
- Tử Nguyệt, ngươi rất rõ ràng, hai người chúng ta đã trúng độc của Dục Tiên thảo, trên đời này không có thuốc nào chữa được, chỉ có âm dương
điều hòa mới có thể giải trừ, nếu không chắc chắn sẽ chết...
Lâm Tử Thông đứng cách đó mười trượng, thở hổn hển nói, dục hỏa trong mắt khó có thể che dấu.
Hắn cũng không vội vàng bức bách Hoàng Tử Nguyệt, bởi vì hắn rất rõ độc tính của Dục Tiên thảo, biết Hoàng Tử Nguyệt luân hãm vào tay hắn chỉ
là vấn đề thời gian mà thôi.
- Ngươi câm miệng! Lâm Tử Thông, ngươi đã sớm biết điều này phải không? Hừ! Ngươi... Nếu ngươi dám có ý
đồ gì với ta, chắc chắn ta sẽ cho ngươi hối hận!
Hoàng Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tử Nguyệt, ngươi đã sớm biết được tâm ý của vi huynh, hôm nay chúng
ta gặp kiếp nạn này cũng là ý trời, tại sao chúng ta lại không thuận
theo ý trời nhỉ?
Vừa nói, Lâm Tử Thông vừa tiếp cận Hoàng Tử
Nguyệt, giờ phút này hắn cảm thấy hạ thể của mình như đang muốn nổ tung, cần nhanh chóng phát tiết một phen. Mà biểu muội dung mạo vô song, dáng người dịu dàng này thật sự là lựa chọn tốt nhất.
- Ngươi...
Ngươi đứng lại! Lâm Tử Thông, ta chỉ là một phân thân mà thôi! Nếu ngươi dám xằng bậy, ta tất cho ngươi chết không tử tế!
Vẻ mặt
Hoàng Tử Nguyệt cực kỳ lãnh lệ, lớn tiếng quát lên. Tuy nàng hô Lâm Tử
Thông không được tới gần, nhưng chính náng lại không nhịn được mà dần
tiếp cận hắn. Nàng cảm giác được giữa đùi mình đã ướt nhẹp, nội tâm cực
kỳ giãy dụa, chịu đựng sự thống khổ.
- Ha! Ha ha ha! Tử
Nguyệt! Vi huynh chỉ thích phân thân này của ngươi mà thôi, bản thể thì
bản công tử còn chướng mắt ấy chứ!
- Ngươi xem... Chính ngươi cũng đã không chịu nổi! Nói không chừng một hồi nữa sẽ nhào tới khóc hô cầu xin ta chơi ngươi ấy chứ! Ha ha ha!
Thấy biểu hiện của Hoàng Tử Nguyệt, Lâm Tử Thông không khỏi cuồng tiếu thật lớn.
- Tử Nguyệt, ngươi đừng sợ! Vi huynh biết đây là lần đầu tiên của
ngươi, cho nên nhất định sẽ thật nhẹ nhàng! Đến đây! Đúng! Đi tới! Để
cho vi huynh yêu thương ngươi nào.
Vẻ mặt Hoàng Tử Nguyệt rất phức tạp, dần dần bị dục niệm cắn nuốt lý trí. Nàng bước một bước về
phía Lâm Tử Thông, nhất thời hai mắt như muốn chảy ra nước.
Bất quá, khi nàng đi tới trước mặt Lâm Tử Thông, vẻ thanh minh trong mắt lại đột nhiên chiếm thượng phong. Nàng không chút do dự, một đao chém
xuống phía dưới của Lâm Tử Thông. “Xích” một tiếng, máu tươi tuôn ra như suối.
- A... Tiểu tiện nhân, ngươi đáng chết!
Hai mắt Lâm Tử Thông trợn to, kêu thảm thiết một tiếng, vung tay đánh bay
Hoàng Tử Nguyệt ra ngoài. Sau đó hắn liền ôm lấy hạ bộ kêu gào thảm
thiết, tiếng kêu thê lương làm da đầu người ta run lên.
- A! Đau chết bản công tử! A... Tiểu tiện nhân, bản công tử phải cho ngươi sống không bằng chết!
...
Vốn khi thấy Hoàng Tử Nguyệt tự động đi tới, trong lòng Lâm Tử Thông
cực kỳ hi vọng nàng sẽ cầu xin mình chơi nàng. Nhưng không ngờ rằng đối
phương lại đột nhiên xuất đao, làm hắn không kịp phòng bị.