Chỉ thấy thân thể Hoàng Thiên Ngự đang tan chảy như băng tuyết dưới ánh
mặt trời, trong chớp mắt đã chỉ còn lại một cái đầu, ngay cả kêu thảm
cũng không làm được.
- Thiên Ngự, mau bỏ qua thân thể đi! Nếu không chăc chắn ngươi sẽ chết!
Hoàng Tử Nguyệt mở miệng nhắc nhở.
Vụt!
Một đạo hồn ảnh thoát ra từ cái đầu kia, huyền phù trên không trung, dần dần biến ảo thành bộ dạng của Hoàng Thiên Ngự.
Mà cái đầu kia rất nhanh đã hóa thành nước mủ, sau đó lại bốc lên khói
xanh lượn lờ, cuối cùng chỉ để lại trên mặt đất một chút tro tàn.
Linh hồn của cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ đã rất cường đại, cho dù rời
khỏi thân thể cũng sẽ không lập tức biến mất, sống nửa năm một năm cũng
không thành vấn đề.
Chẳng qua, nếu muốn đoạt xá thân thể khôi
phục lại tu vi trước kia thì lại không phải chuyện dễ. Rất có thể sẽ
phải làm một người thường, không còn là thiên tài nữa.
Linh hồn Hoàng Thiên Ngự phẫn hận nhìn tro tàn trên mặt đất, trong mắt chứa đầy sự oán độc, hắn thở hổn hển thét to:
- Đáng chết! Tên Phong Liệt đáng chết! Hoàng Tử Nguyệt, ngươi lập tức
giết chết tên tiểu súc sinh kia cho ta! Ta muốn hắn lập tức chết...
- Đủ rồi! Hoàng Thiên Ngự, ta nói thật cho ngươi biết, giá trị của Phong
Liệt đối với Long Vũ minh còn vượt xa ngươi! Ta sẽ không thay ngươi giết hắn!
Hoàng Tử Nguyệt nhíu mày lại, âm thanh lạnh lùng nói.
- Cái gì? Điều đó là không thể nào! Ta chính là truyền nhân chính thống
của Hoàng gia, hắn chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ nhoi, có tư cách gì mà đánh đồng với bản công tử chứ... Hả?
Hoàng Thiên Ngự phẫn nộ thét lớn. Đột nhiên, ngữ khí của hắn bị kiềm hãm, khó tin nói:
- Chẳng lẽ hắn là... Mầm mống?
- Tốt lắm, ngươi mau tĩnh dưỡng đi, sau đó tìm một thân thể thích hợp rồi đoạt xá!
Hoàng Tử Nguyệt cũng không định giải thích thêm, lạnh nhạt nhắc nhở hắn.
Mà dường như Hoàng Thiên Ngự cũng không để ý lời nói của nàng lắm. Giờ
phút này, trong đầu hắn tràn ngập sự oán độc đối với Phong Liệt, hận
không thể lập tức giết chết.
- Hả? Hoàng Thiên Ngự không chết
sao? Không hổ là cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ a, ngay cả cấm khí
“Vẫn Nhật” cũng không giết nổi hắn!
- Hắc hắc, không chết thì sao, hiện giờ hắn chỉ còn là một tàn hồn, quá khó để khôi phục được như trước kia.
- Mau nhìn! Đó là Phong Liệt! Như vậy mà hắn lại chẳng sao cả! Tên Hoàng
Thiên Ngự này thật sự là cầm tảng đá ném xuống chân mình a!
- Ba
tháng trước Phong Liệt đã xử lý Mục Thương Sinh, hiện giờ lại phế Hoàng
Thiên Ngự, thực lực sâu không lường được a!
...
Chỉ một lát sau, mấy người Kim Sở Ngạn, Thủy Vô Khuyết, Tề Vân Tiêu đã chạy đến gần đó.
Bất quá, đại đa số bọn họ đều đứng phía xa vui sướng khi người gặp họa, chẳng ai muốn tiến lên cả.
Lúc trước, tuy uy lực của cấm khí “Vẫn Nhật” vô cùng kinh khủng, nhưng các
đệ tử thiên tài của thập đại Chân Long giáo phái lại chẳng bị tổn thấy
bao nhiêu. Mặc dù có người đi chậm một chút, nhưng cũng thoát được ra
ngoài rìa của vụ nổ, vẻn vẹn bị chút thương nhẹ mà thôi.
Phong
Liệt cũng đứng sững ở cách đó ngàn trượng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn linh
hồn của Hoàng Thiên Ngự, trong lòng âm thầm tiếc nuối, không ngờ mạng
tên này cũng tốt thật, ở trung tâm vụ nổ của “Vẫn Nhật” mà vẫn không
chết.
Đột nhiên, trong lòng Hoàng Thiên Ngự có cảm giác, hắn xoay người lại, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Phong Liệt cách đó ngàn
trượng, giống như hận không thể lập tức lột da ăn thịt uống máu Phong
Liệt vậy.
Phong Liệt mỉm cười, nhìn chằm chằm đối phương không chút e ngại.
Thật lâu sau, dường như Hoàng Thiên Ngự cũng biết ánh mắt không thể giết
người, hắn dần bình tĩnh lại, vẻ oán độc trong mắt cũng đã được che đi.
Đột nhiên, hắn giống như hiểu ra điều gì đó, vẻ kiêu căng trước kia dần
biến mất, cả người trở nên nội liễm hơn, nhưng cũng âm tà hơn rất nhiều.
Con người luôn luôn như vậy, sau khi trải qua chuyện này, dường như Hoàng
Thiên Ngự hiểu ra điều gì đó, trở nên trưởng thành hơn.
Hắn cười lạnh lùng, âm độc nhìn Phong Liệt nói:
- Phong Liệt, đúng là bản công tử đã xem nhẹ ngươi. Bất quá, thời gian
vẫn còn dài, sau này bản công tử sẽ tự tay giết chết ngươi!
- Hử? Tốt! Ta chờ ngươi, bất quá, hi vọng ngươi sẽ không để ta chờ lâu.
Sát khí chợt lóe qua đôi mắt Phong Liệt, trong lòng âm thầm nhấc lên vài
phần cảnh giác. Sự thay đổi về tâm lý của Hoàng Thiên Ngự làm hắn không
thể không cảnh giác, một kẻ địch bình tĩnh mà lý trí mới là đáng sợ
nhất.
- Hừ!
Hoàng Thiên Ngự hừ lạnh một tiếng, không để ý
đến Phong Liệt thêm nữa, chỉ chậm rãi quét mắt nhìn đám thiên tài của
các giáo phái xung quanh.
- Chư vị, hiện giờ đã tới lúc các ngươi báo đáp Hoàng gia chúng ta. Giờ phút này bản công tử cần một thân thể
thích hợp, nếu ai tự nguyện đứng ra, chắc chắn sau này bản công tử sẽ
báo đáp thật hậu hĩnh! Vinh hoa phú quý, tài nguyên tu luyện, cần gì có
đó!
Thanh âm bình tĩnh của Hoàng Thiên Ngự chậm rãi vang vọng trong thiên địa.
Lời này vừa nói ra, những thiên tài xung quanh đều không khỏi hai mặt nhìn nhau. Theo đó, tất cả liền vội vàng lui về phía sau.
Đùa ai, ai sẽ ngu ngốc đến mức chắp tay đưa thân thể mình ra?
Một võ giả, chỉ có thân thể từ nhỏ đến lớn mới là phù hợp với mình nhất,
cũng thích hợp cảm ngộ thiên địa đại đạo nhất. Đây là thứ mà bất kể bao
nhiêu thiên tài địa bảo cũng không bù lại được.
Bất quá, tuy
Hoàng Thiên Ngự chỉ còn sót lại linh hồn, nhưng thực lực cũng không thể
khinh thường. Những người bình thường chỉ sợ chưa chắc đã là đối thủ của hắn, cho nên đại đa số mọi người đều lùi ra xa.
Hoàng Tử Nguyệt
và Lạc Hoa Hoa cũng không khỏi hơi nhíu mày, rất chán ghét cách làm của
Hoàng Thiên Ngự. Bất quá, hai người cũng không định đứng ra ngăn cản.
Con người có khác biệt về thân nhân và người ngoài. So với người của thập
đại Chân Long giáo phái, tất nhiên các nàng sẽ hi vọng Hoàng Thiên Ngự
có được một thân thể thích hợp hơn.
Hơn nữa, các nàng cũng cho
rằng đây là chuyện đương nhiên. Hoàng Thiên Ngự là một cường giả Long
Biến Cảnh trung kỳ, dưới tình huống hiện giờ tất nhiên sẽ quan trọng hơn những thiên tài Thần Thông Cảnh, Hóa Đan Cảnh này.
Thấy vậy,
khóe miệng Phong Liệt dần dần nhếch lên một nụ cười châm chọc. Đối với
Hoàng Tử Nguyệt và Lạc Hoa Hoa, hắn cảm thấy có chút thất vọng.
Hoàng gia như vậy còn có thể suất lĩnh thập đại Chân Long giáo phái chinh chiến đại lục sao?
Chỉ nhìn những ánh mắt khinh thường của các cường giả thiên tài này là biết được đáp án.
Mà lựa chọn của Hoàng Thiên Ngự lại không khỏi làm cho Phong Liệt mừng rỡ trong lòng, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Hoàng Thiên Ngự quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng
trên người một thiếu niên anh tuấn có khí chất bất phàm, dần dần lộ ra
vẻ hài lòng.
Huyết khí trên người thiếu niên này cũng rất mênh
mông. Cứ việc còn chưa tiến vào Long Biến Cảnh, nhưng chỉ dựa vào cỗ khí huyết cường đại này, thành tựu ngày sau tuyệt đối không thể đo đếm.
Nhất là, thiếu niên này giống với thân thể lúc trước của hắn, đều là tóc
vàng mi vàng, huyết mạch Kim Long, quả thực chính là lựa chọn tốt nhất.
Kim Sở Ngạn!
Ánh mắt Hoàng Tử Nguyệt hơi co rụt lại, không đợi Hoàng Thiên Ngự kịp tỏ vẻ, nàng đã vội vàng mở miệng nói: