Phong Liệt bình tĩnh nhìn Hoàng Thiên Ngự, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Giờ phút này, chỉ cần hắn muốn, ít nhất có ba cách có thể lập tức giết chết Hoàng Thiên Ngự, nhưng hắn cũng không định làm như vậy.
Một là
hắn không muốn bại lộ quá nhiều thực lực của mình, hai là hắn cũng không định giết Hoàng Thiên Ngự trước mắt bao nhiêu người như vậy.
Đúng là Hoàng Thiên Ngự rất đáng chết, nhưng hắn lại không thể chết bây giờ
được. Tốt xấu gì hắn cũng là trực hệ của Hoàng gia, một khi hắn bị giết
chết trước mắt bao người như vậy, Phong Liệt cũng sẽ hoàn toàn quyết
liệt với Hoàng gia, điều này không phù hợp với lợi ích trước mắt.
Mà đúng lúc này, đột nhiên vang lên một loạt tiếng kinh hô, tất cả mọi
người khiếp sợ nhìn về phía Hoàng Thiên Ngự, đồng thời cuống quít lắc
mình lui về phía sau.
- Phong Liệt tiểu tạp chủng, Hoàng Thiên
Ngự ta thề không đội trời chung với ngươi! Hãy xem bản công tử đánh tan
Đạo cảnh, phá vỡ Đạo tâm của ngươi thế nào!
Hoàng Thiên Ngự đột
nhiên cười lên ha hả như phát điên. Cùng lúc đó, một quả cầu sắc phát ra màu vàng lóng lánh xuất hiện trong tay hắn. Một cỗ khí tức hủy diệt
thoáng chốc đã bao trùm thiên địa, làm mọi người không khỏi nghẹt thở.
- Đây... Đây là cấm khí “Vẫn Nhật”!
- Không được, Hoàng Thiên Ngự, mau dừng tay!
- Tên điên này, chẳng lẽ hắn muốn đồng quy vu tận với Phong Liệt sao?
...
Tất cả những người xung quanh đều có kiến thức phi phàm, liếc mắt một cái
là đã nhận ra thứ trong tay Hoàng Thiên Ngự tuyệt đối là một món “hàng
khủng”, cả đám đều vội vàng hốt hoảng lui về phía sau.
Hoàng Tử
Nguyệt và Lạc Hoa Hoa cũng không khỏi hoa dung thất sắc, nhưng muốn tiến lên ngăn cản cũng không kịp rồi, bởi vì Hoàng Thiên Ngự đã kích hoạt
cấm khí mà không chút do dự.
Cách đó trăm trượng, vẻ mặt Phong Liệt cũng biến đổi, bất quá, hắn cũng không lựa chọn lập tức tránh né.
Sau khi cả kinh, trên môi hắn bỗng nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
Ngay sau đó, tâm thần hắn chợt động, một ngọn tuyết sơn cao mấy ngàn trượng
bỗng ầm ầm đánh xuống Hoàng Thiên Ngự bằng tốc độ vô cùng kinh người.
Tuy bề ngoài cái núi tuyết này cũng giống những cái khác, nhưng thật ra là
nó được ngưng tụ từ hơn một trăm ngọn tuyết sơn khác, hao phí rất nhiều
tinh thần lực của Phong Liệt, uy lực có thể so với một kích toàn lực của cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ đỉnh phong.
Mắt thấy núi tuyết đánh xuống, Hoàng Thiên Ngự đã dẫn động cấm khí vội vàng đánh ra một
quyền, đồng thời thân hình muốn lùi về sau.
Lấy tốc độ của cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ như hắn, tuyệt đối có thể thoát đi trước khi cấm khí phát nổ.
Chẳng qua, tình huống kế tiếp lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Oanh!
Một quyền đánh ra.
Nhưng ngọn núi tuyết này lại không hề bị đánh nát như lúc trước, mà là tiếp tục đánh lên người hắn.
Oanh!
Theo một tiếng nổ thật lớn, Hoàng Thiên Ngự bị ngọn núi tuyết ẩn chứa uy thế mênh mông này đánh xuống mặt đất, khiến cho thân hình đang cao chạy xa
bay của hắn đột nhiên bị kiềm hãm.
Mà giờ phút này, điểm quang hoa màu vàng cách đó mười trượng đã bạo liệt ra.
- A... Phong Liệt, ngươi đáng chết!
Hai mắt Hoàng Thiên Ngự không khỏi trừng lớn, kinh hãi muốn chết. Giờ phút
này, tất nhiên hắn đã biết mình bị Phong Liệt chơi một vố.
Dưới
sự kinh hãi, hắn điên cuồng lui lại. Nhưng không đợi hắn lùi xa ngàn
trượng thì cũng đã cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đánh mạnh lên
người mình.
Lúc này, Hoàng Thiên Ngự hóa thành một mũi tên lạc biến mất ở phía chân trời.
Phanh!
Một tiếng nổ làm thủng màng nhĩ người ta vang vọng mấy ngàn dặm.
Quang hoa màu vàng xé rách màn đêm, khuếch tán về phía bốn phương tám hướng,
dần dần chạm tới ánh nắng mặt trời, một cỗ lực lượng hủy diệt thổi quét
qua phạm vi mấy trăm dặm.
Cấm khí “Vẫn Nhật” có ý cảnh thái dương rơi rụng, đủ để giết chết cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ.
Dưới sự tàn phá của cỗ lực lượng cuồng bạo này, cả ngọn Ngọc Lâm phong cao
mấy ngàn trượng lập tức bị san thành đất bằng. Tất cả núi sông, cây cỏ,
chim thú đều hóa thành bụi phấn.
Bụi khói tràn ngập che lấp mặt trời, thật lâu không tản đi.
...
Sau một lúc, trong một cái khe cách Ngọc Lâm phong năm trăm dặm, một thân
hình tả tơi thiếu nửa bên vai và hai cái đùi chính đang nằm vắt ngang
tại đó, thỉnh thoảng nó lại run rẩy rất nhẹ, cho thấy việc vẫn còn một
chút sự sống.
- Phong... Liệt, bản công tử không đội trời chung với ngươi... khụ khụ...
Hoàng Thiên Ngự hữu khí vô lực mắng một câu, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, không ngừng chảy ra huyết lệ.
Lúc trước hắn bị cấm khí đánh trúng, bay đi xa mấy trăm dặm. Nếu không phải trên người có một món chiến giáp Chí bảo hộ thể, chỉ sợ sớm đã bị đánh
thành tro bụi.
Vốn thương thế như vậy cũng không tính là quá lớn
đối với cường giả Long Biến Cảnh trung kỳ như hắn, chỉ cần tĩnh dưỡng
vài ngày là có thể khôi phục.
Chẳng qua, sau khi hắn bị đánh bay, lại rất đen đủi đụng phải vài cái khe không gian, cho nên mới gần như bị phân thây như vậy.
Tất cả những việc này, đương nhiên hắn sẽ tính lên đầu Phong Liệt. Trong
lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải cho Phong Liệt
trả một cái khá khó có thể thừa nhận.
Đúng lúc này, một tiếng gầm hung lệ vang lên từ phía dưới.
- Ngao hống!
Tiếng gầm này tràn ngập sát khí, khát máu và cuồng bạo, làm người nghe không khỏi nổi da gà.
Điều làm Hoàng Thiên Ngự kinh hãi nhất là thanh âm này dĩ nhiên lại phát ra từ cái khe dưới người hắn.
- A! Cứu ta... Ai đến cứu ta...
Giờ phút này, Hoàng Thiên Ngự không phải kinh hãi muốn chết. Hắn cũng bất
chấp thể diện, gắng gượng chút sức lực cuối cùng để kêu cứu mạng.
Bất quá, tiếng kêu của hắn cũng không gọi được đám người Hoàng Tử Nguyệt
đến cứu viện, ngược lại khiến cho con hung thú phía dưới bị kinh động.
- Hống!
Một tiếng gầm lớn.
Theo đó, một cái đầu hình tam giác vô cùng dữ tợn thò ra khỏi cái khe. Đôi
mắt âm tà khát máu của nó nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bé mà tàn tạ
kia.
Thôn Thiên Mãng, xếp hạng trước mười trong Thượng Cổ Hung Thú bảng.
Hơn nữa còn là Thôn Thiên Mãng Lục giai sơ kỳ!
Con Thôn Thiên Mãng này đánh giá Hoàng Thiên Ngự một chút, dường như có vẻ
thất vọng. Một thứ nhỏ như vậy, còn chưa bõ dính răng cho nó, căn bảng
không đáng để ý. Nhưng xuất phát từ bản tính hiếu sát, nó không chút
khách khí phun một đạo khói độc về phía Hoàng Thiên Ngự.
Phụt!
- A...
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra từ trong miệng Hoàng Thiên Ngự,
làm cho thân thể vốn đã tàn tạ của hắn dính phải khói độc, bắt đầu dần
bị hòa tan thành một bãi nước mủ.
- Súc sinh đáng chết!
Đột nhiên, một tiếng quát truyền đến từ trên không, theo đó là một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén.
Đạo kiếm khí này lóng lánh kim quang chói mắt, lập tức cắt nát hư không, hung hăng chem về phía đầu Thôn Thiên Mãng.
Phốc!
Một tiếng động trầm đục.
Đầu của con Thôn Thiên Mãng Lục giai sơ kỳ kia ứng tiếng rơi xuống, rơi vào trong chính cái khe sâu của nó, máu độc màu xanh lục phun cao đến mười
trượng.
Một kiếm chém chết Thôn Thiên Mãng, Hoàng Tử Nguyệt vội
vàng đáp xuống mặt đất, ngưng mắt nhìn về phía Hoàng Thiên Ngự, nhưng
đôi mày liễu lại không khỏi nhíu lại.