Ma Long

Chương 297: Chương 297: Tù nhân (2)




Lúc này Lý Thiên Hổ đau quằn quại lăn ra mặt đất liên tục gào thét thảm thiết.

Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, mặc dù Lý Thiên Hổ người đang bị thương nặng nhưng dù sao cũng là một cao thủ thần thông, Phong Liệt không muốn tại mình mà lại có thêm sự cố gì nữa.

Lý U Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý thiên Hổ thê thảm chưa từng thấy, trong đôi mắt đẹp có gì đó không đành lòng nhưng lập tức tan biến ngay lại trở về ánh mắt kiên định.

Bắt đầu từ lúc đó, nàng phân chia rõ giới hạn với Lý gia, chỉ là U Nguyệt của một mình phu quân mà thôi

Phong Liệt lặng lẽ theo dõi sắc mặt của Lý u Nguyệt, trong lòng thờ phào nhẹ nhõm, Mỹ nữ U Nguyệt quả không làm mình thất vọng.

- U Nguyệt, nàng hãy ra xa một chút để tránh hắn chó cùng rứt dậu

Phong Liệt nhẹ nhàng nói với Lý U Nguyệt

- Vâng

Lý U Nguyệt vâng một tiếng rồi lạnh lùng liếc nhìn Lý Thiên Hổ, sau đó nhanh chóng đi ra xa.

Phong Liệt lại quay sang nhìn Lan Tiếu Y, thái độ của hắn với cô gái này thì khác hẳn, hắn không kiên nhẫn được mà quát lên:

- Cô cũng tránh xa chút đi

- Ngươi… hừ!

Lan Tiếu Y thở dài chán nản, cũng đều là mĩ nữ mà sao lại đối xử khác nhau như vậy chứ?

Nhưng tình thế mạnh hơn người, mặc dù trong lòng cô thầm giận nhưng vẫn đành phải thật thà đi xa ra một chút

Đợi đến lúc Lý U Nguyệt và Lan tiếu Y đều ra xa rồi, Phong Liệt mới cười lạnh một tiếng, dùng cây thương phong ma thần tạo thành lớp khí ức linh hồn bao phủ cả Lý Thiên Hổ

- Lý thiên Hổ, đừng mong có thể giở bất cứ trò gì, cây thương của ta đã từng tiêu diệt bao nhiêu linh hồn hóa đan cảnh, không tin ngươi có thể thử.

Nghe Phong Liệt nói xong, Lý Thiên hổ giờ đây như một phế nhân run lên bần bật, lúc trước hắn vẫn còn nghĩ có thể thoát ra lúc Phong Liệt không đẻ ý, đây cũng là cách duy nhất hắn có thể thưc hiện.

Nhưng bây giờ, hắn nghe Phong Liệt nói đã từng tiêu diệt linh hồn hóa đan cảnh thì lại cảm nhận được khí ức quỷ quái bên ngoài kia, như vậy cũng không dám manh động nữa, bởi vì lớp khí ức quỷ quái anyf rất dễ làm thương linh hồn của hắn.

- Phong Liệt, đừng giết ta. Ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cầu xin ngươi giữ lại mạng cho ta!

Lý Thiên Hổ co rúm trên mặt đất, toàn thâm đẫm đìa máu, tóc dài rối tung, giọng vô cùng cầu khẩn không còn chút gì là một cao thủ nữa/

Phong Liệt cười lạnh lùng:

- Giữ lại mạng cho người cũng không phải không được, nhưng, ngươi phải thành thật trả lời ta mấy cây hỏi, làm ta thỏa amnx mới được!

- Được, được, nếu không biết thì không nói, ta nhất định không nói dối, biết gì nói nấy. Nếu có nửa câu nói dối thì…

Nghe Phong Liệt nói có thể giữ mạng mình, hai con mắt bị mớ tóc dài kia che lấp của Lý Thiên Hổ bỗng sáng lên một tia hi vọng, mà cũng trở nên vô cùng oán hận, ngoài miệng thì liên tục trả lời.

Hắn tuy bị phong Liệt làm cho không thể chữa đơpcj, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không thể hồi phục.

Giữ lại núi xanh, không lo không có củi đốt

Chỉ cần còn lại linh hồn bất diệt, khi Đông Sơn bắt đầu lại, đến lúc đó, tự nhiên có thể báo thù rồi

Chỉ có điều, hắn lại không hiểu hết ý câu nói của Phong Liệt, làm thế nào để Phong Liệt thỏa mãn thì không phải chỉ Phong Liệt nói là được.

Khi Phong Liệt đang tra tấn thẩm vấn Lý Thiên Hổ thì Lý U Nguyệt ở phương xa tìm một khối đất sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống, tâm tình bình tĩnh lại, từ từ tiêu hóa cảm ngộ võ học có được từ Ma Băng lão tổ.

Ma Băng lão tổ là cường giả hóa đan cảnh bát tầng, hơn nữa đã từng một lần trở thành 'Thiên Triền ma vương' uy danh hiển hách trên Long Huyết đại lục. Sức chiến đấu của bà đương nhiên là không thể nghi ngờ, cảm ngộ chiến kỹ võ học cũng có chỗ hơn người.

Lát sau, Lý U Nguyệt dần phát hiện từ trong ký ức của Ma Băng lão tổ lĩnh ngộ chiến kỹ sâu sắc nhất là tuyệt học thành danh của bà, ‘Thiên Triền Thần Trảo’.

Thức ‘Thiên Triền Thần Trảo’ vốn đến từ địa cấp chiến kỹ 'Thiên Triền vô tà thần công', hơn nữa chỉ là thức cuối trong đó.

Nhưng mà Ma Băng lão tổ chưa từng hiểu sâu về mười hai thức khác của bộ thần công tuyệt học này, chỉ mình thức cuối ‘Thiên Triền Thần Trảo’ là luyện thành đỉnh cảnh giới, phất tay đã đủ phát huy ra sức chiến đấu gấp trăm lần, hiếm khi gặp đối thủ, uy phong không thể đỡ.

Hơn nữa bà trải qua mấy trăm năm khổ tâm cô nghệ nghiên cứu, từ một thức chiến kỹ diễn hóa xuất vô tận sát chiêu, khiến cho uy lực lại lần nữa mạnh mẽ gấp vô số lần.

Cái gọi là một chiêu chiêu tiên, ăn biến thiên, Ma Băng lão tổ dựa vào một thức ‘Thiên Triền Thần Trảo’ từ đó trong cuộc chiến phong vương đánh bại cao thủ khắp thiên hạ, một hơi bắt lấy phong vương, danh chấn đại lục.

Sau khi Lý U Nguyệt biết được tin này thì lòng rất kích động.

Cho đến ngày hôm nay nàng vãn chưa từng tu luyện bất cứ địa cấp chiến kỹ nào, một chiêu ‘Thiên Triền Thần Trảo’ dù là chiêu thức hay uy lực thì đều khiến nàng rất thích, giống như đo ni đóng giày cho nàng vậy.

Hơn nữa nàng vững tin rằng, chỉ cần nàng mở ra mười tám kinh mạch cần cho tu luyện tuyệt học này, rồi hoàn toàn tiêu hóa cảm ngộ sâu sắc của Ma Băng lão tổ với tuyệt học này là có thể dễ dàng luyện ‘Thiên Triền Thần Trảo’ đến đỉnh, đột phá tới cảnh giới Ma Băng lão tổ.

Nhưng muốn tu luyện chiêu ‘Thiên Triền Thần Trảo’ cần phải tự mở ra mười tám kinh mạch ở tay, cánh tay, vai, công trình rất cầu kỳ.

Hiện tại Lý U Nguyệt đã không là cô gái mới vào Ma Long giáo, hoàn toàn không biết gì về tu luyện. Mặc dù nàng chưa từng mở kinh mạch nhưng cũng biết trong đó gian nan cùng thống khổ, nàng do dự.

Nàng chậm rãi mở đôi mắt như thu thủy ra, nhìn phía xa Phong Liệt đang bức cung, trong mắt dần lộ tình cảm sâu đậm khắc cốt.

Thẫn thờ trong chốc lát, một tia dịu dàng biến thành vô cùng kiên quyết. Nàng bỗng cắn răng, luồng nguyên lực tinh thuần trong người chợt biến thành lưỡi kiếm sắc bén chậm rãi di chuyển, tùy theo đó là vô tận khổ sở, nhưng khóe môi nàng cong lên nụ cười dịu dàng.

Lan Tiếu Y ở không xa nhìn Lý U Nguyệt biểu tình dịu dàng, mỹ diễm vô song, dưới áo choàng lóe tia sáng, không biết trong mắt nàng ẩn giấu điều gì.

Nàng vốn định tiến lên bứt chuyện, muốn từ chỗ Lý U Nguyệt hiểu một ít tình huống liên quan Phong Liệt. Dù sao cái tên Phong Liệt quá bí ẩn, mà thực lực thì mạnh đến không thể tưởng tượng làm nàng không có chút cảm giác an toàn. Nàng thật sự không thích loại cảm giác này.

Nhưng dường như Lý U Nguyệt không thèm để ý đến nàng, tự mình tu luyện, điều này khiến nàng thấy buồn bực.

Thật lâu sau, nàng chần chờ một lúc đang định tiến lên chủ động gợi chuyện thì bước chân chợt khựng lại. Nàng thấy đôi tay thuôn dài của Lý U Nguyệt bỗng nổi gân xanh, chảy ra từng vệt máu đỏ, đây rõ ràng là dấu hiệu mở kinh mạch.

Lan Tiếu Y thầm kinh ngạc, không ngờ thiếu nữ thiên kiều bá mị, tài sắc không kém gì nàng lại có can đảm như vậy, dùng tu vi sơ kỳ chân khí cảnh mở ra kinh mạch, trong đó phải chịu bao nhiêu thống khổ và nguy hiểm đây?

Phút chốc Lan Tiếu Y thầm nảy lòng khâm phục Lý U Nguyệt, dù sao nàng bước vào cương khí cảnh rồi mới bắt đầu tu luyện địa cấp chiến kỹ.

Khi Lan Tiếu Y ngơ ngác nhìn Lý U Nguyệt thì sau lưng bỗng vang lên thanh âm trầm thấp.

- Nếu nàng dám có ý đồ xấu với nàng ta thì ta sẽ trước tiên giải quyết nàng!

Lan Tiếu Y giật nảy mình, vội vàng xoay người nhìn lại. Quả y như rằng không biết từ khi nào Phong Liệt đã xuất hiện sau lưng nàng cách mười trượng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.