Phùng Bất
Nhị nói một cách đầy hưng phấn, sau đó hắn lấy ra từ bên trong trữ vật
giới chỉ một chiếc tiểu tháp màu vàng nhạt, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, bộ dáng của nó rất là bất phàm.
Chỉ có điều, nếu mà nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, trên cái tiểu tháp này
đã xuất hiện đầy rẫy những vết rách, vết thương chồng chất, tựa hồ như
chỉ một chút nữa thôi thì nó sẽ vỡ tan ra vậy.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là chí bảo Huyền Hạo tháp.
Bên trong không gian của Huyền Hạo tháp, Phong Liệt đang muốn thôi động
Phong Ma đại thương để phá vỡ không gian giả giới này mà rời đi, thì đột nhiên hắn lại thấy không gian xung quanh lại trở nên sáng ngời, một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài.
Ngay sau đó, Phong Liệt lại nhìn thấy một tên thiếu niên công tử có đầu
tóc cầu kỳ và một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp xuất hiện ở bên cạnh
tiểu tháp.
Mà ở cách đó không xa, còn có một vài tên tiểu nha hoàn và hộ vệ có vẻ
mặt tò mò mà đưa mắt nhìn về phía cái tiểu tháp này, từ trang phục mà
đám người đó đang mặc mà đoán thì có lẽ chúng đều là người hầu của một
nam một nữ này.
- YAA.A.A..! Quả thật là thần binh cái thế a...! đây là lần đầu tiên mà
bổn tiểu thư được chứng kiến loại thần binh cái thế này, thật sự là mở
rộng tầm mắt a...!
Đột nhiên thiếu nữ xinh đẹp kia kêu to lên một tiếng, rồi nói một cách
cực kỳ khoa trương, nhưng mà trong đôi mắt đẹp của nàng lại lộ rõ vẻ
buồn cười, rồi sau đó nàng lại nói :
- Ừ, cũng không biết nó có tốt hơn Kim Lũ Kiếm của bổn tiểu thư hay không, để ta thử nó một chút xem sao!
Vừa dứt lời, ở trong tay thiếu nữ kia đột nhiên hiện ra một thanh trường kiếm mảnh khảnh màu vàng, rồi sau đó nàng không chút khách khí mà chém
về phía Huyền Hạo tháp một cái.
- Hả? Chậm đã ——
Phùng Bất Nhĩ không nghĩ tới chuyện thiếu nữ kia lại đột nhiên xuất thủ, hiện tại né tránh đã không còn kịp nữa rồi, hắn chỉ có thể vội vàng rút tay về để tránh bị ngộ thương, nhưng trong lòng hắn lúc này lại cực kỳ
xót xa, không thể tưởng tượng được khó khăn lắm mình mới nhặt được một
vật kỉ niệm ở trên ma quỷ đại bình nguyên, vậy mà lại sắp hỏng rồi, biết trước thì hắn sẽ không dùng nó để tán gái.
Nhưng tình huống kế tiếp lại khiến cho cả đám người đều bị bất ngờ.
Đinh!
Trong không gian vang lên một tiếng giòn vang, còn chiếc tiểu tháp thì
đã bị đánh rơi xuống mặt đất, cũng không bị hỏng như mọi người tưởng
tượng, mà chuôi trường kiếm Kim Lũ Kiếm có cấp bậc linh bảo cực phẩm của thiếu nữ kia lại bị đứt thành hai đoạn.
- YAA.A.A..! Bảo kiếm của bổn tiểu thư —— tên Phùng Bất Nhị khốn khiếp! Ngươi mau trả kiếm lại cho ta! ! Ô ô ô!
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ kia khẽ động, dường như nàng sắp khóc đến nơi
rồi, bảo kiếm của mình vậy mà đã bị hủy thành hai đoạn, việc này nàng
biết đối diện như thế nảo?
Phùng Bất Nhị cũng trợn tròn hai mắt, mà ngây ra như phỗng.
Đúng lúc này, tiểu tháp ở trên mặt đất đột nhiên phóng ra ánh sáng màu
vàng, cùng với đó thì một tên thiếu niên tuấn tú mặc áo đen đột nhiên
xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Tên thiếu niên này duỗi người mấy cái, khí chất của hắn cực kỳ bất phàm, đôi mắt hắn sáng như sao, mà ở chỗ mi tâm của hắn còn có một cái đồ án
Thiên Long nho nhỏ lộ ra ngoài khiến cho hắn có chút tà dị, tuy hắn
không lộ ra sát khí, nhưng mà lại khiến cho những người ở xung quanh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
- A...! Quỷ ... Quỷ!
Thiếu nữ kia sợ hãi mà hô lên một tiếng, rồi nhanh chóng trốn ở sau lưng của Phùng Bất Nhị, mà lúc này tên Phùng Bất Nhị kia cũng sợ tới mức
muốn lùi về phía sau, nhưng hắn lại bị thiếu nữ kia đẩy lên phía trước
muốn lùi cũng lùi không được, lúc này thì hai chân hắn đã run lẩy bẩy.
- Ngươi —— ngươi ngươi là người hay quỷ vậy? Nhanh hộ giá a...!
Phùng Bất Nhị chỉ vào Phong Liệt mà quát hỏi một câu, cùng với đó thì
hắn cũng vội vàng mà gọi mấy tên hộ vệ ở đằng sau đến hộ giá.
Phong Liệt quét mắt mà nhìn về mấy người ở xung quanh, đến cuối cùng thì ánh mắt của hắn dừng lại ở trên một tấm bia đá khổng lồ đang cắm trên
mặt đất, chỉ thấy trên tấm bia đá đó có khắc bốn chữ Long Vũ học viện
cực kỳ khí thế.
- Long Vũ học viện sao? Hắc hắc, có ý tứ.
Trong nội tâm Phong Liệt khẽ động, rồi hắn cũng không nhịn được mà cười
lên thành tiếng, hắn thật sự không nghĩ đến sau khi mình bế quan vài
ngày, vậy mà đã đến được nơi mình muốn đến.
Nếu hắn không nhớ nhầm, thì cái Long Vũ học viện hẳn là ở phụ cận Tứ
Phương thành, nơi đây cũng là chỗ giao thoa giữa ba quận Thiên An Quận,
Hoàng Hóa Quận, Đằng Long quận, bình thường khu vực này cũng không được
ai quản lý.
BOANG...! BOANG...! BOANG...!
Trong không khí bỗng vang lên mấy tiếng kim thiết giao nhau, mà mấy tên
hộ vệ ở cách đó không xa cũng đã có phản ứng, bọn chúng vội vàng đem
Phong Liệt vây vào bên trong.
- Tiểu tử! Ngươi là người nào? Nói mau!
Một gã đại hán quát lên, trường đao trong tay hắn trực chỉ vào Phong Liệt.
- Lão Tam, nói những lời thừa thãi đó với hắn làm gì, trước tiên cứ bắt hắn lại rồi xét hỏi sau cũng được? Động thủ đi!
Một gã đại hán giống như là đầu lĩnh của đám hộ vệ này nói một câu, ngay lập tức vẻ mặt của bốn tên hộ vệ toàn thân đang mặc giáp trụ này liền
trở nên hung ác, rồi cả đám đều xuất đao cùng một lúc về phía Phong
Liệt.
Bá bá ——
Trường Đao xẹt qua không trung, liền vang lên vài tiếng không khí rít
gào, từ ngoài nhìn vào thì cũng có một chút khí thế, chỉ có điều, công
kích có uy lực như thế đối với Phong Liệt mà nói thì không đáng giá một
chút nào.
Ánh mắt của Phong Liệt có chút lạnh lẽo, quyền phải của hắn đột nhiên
đánh ra một cái, ngay lập tức, bắn ra bốn đạo cương khí mạnh mẽ mà đánh
về phía trước ngực của bốn tên hộ vệ kia.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay lập tức, ở trong không khí liền vang lên bốn tiếng trầm đục, mà cả
bốn tên hộ vệ có tu vi Chân Khí Cảnh đỉnh phong đều bị bắn ngược lại rồi rơi vào bên trong hộ thành hà ( con sông được đào để bảo vệ thành ), ở
dưới nước lại vang lên mấy tiếng Ỏm Ỏm .
Phong Liệt quay mặt lại, nhìn về phía Phùng Bất Nhị một cách lạnh lùng, rồi nói :
- Tiểu tử, Tứ Phương thành nằm ở hướng nào?
Phùng Bất Nhị thấy Phong Liệt nhìn về phía mình thì trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, hắn không nhịn được mà muốn bỏ trốn, hắn ngoài
mạnh trong yếu mà quát to một câu :
- Ngươi —— ngươi đừng có tới đây! Ta cảnh cáo ngươi! Lão tử cũng không phải là loại ngồi không đâu đấy!
- Hù ù ù ——, dọa chết bà cô ta rồi! Nguyên lai ngươi là người mà không phải là quỷ!
Mà lúc này, thiếu nữ Thu Nguyệt ở đằng sau lại thở dài một hơi, nỗi sợ
hãi trong lòng cũng tan biến, rồi nàng cực kỳ khinh thường mà đẩy tên
yếu ớt vô dụng Phùng Bất Nhị kia sang một bên, một tay nàng chống lên bờ eo thon thả, một tay kia thì chỉ vào Phong Liệt mà nói :
- Này! Ngươi rốt cuộc là ai? Tiếp cận bổn tiểu thư có mục đích gì? Ngươi có phải là đồng bọn của tên Phùng Nhị Hóa không ? Nói cho ngươi biết,
từ bé đến lớn bổn tiểu thư chưa bao giờ phải chịu thiệt đâu đấy!
- Hả?