Trong lúc
bất chi bất giác thì mười ngày đã trôi qua, lúc này thì đôi mắt Phong
Liệt đang nhắm lại cũng đã mở ra, trong mắt hắn hiện rõ vẻ vui mừng,
hiển nhiên hắn đã có được thu hoạch to lớn.
Hắc hắc hắc! Cái giường Tiên Âm này quả nhiên là đồ tốt, nếu không có
chiếc bảo bối này, thì chỉ sợ không mất thời gian một năm rưỡi thì cũng
đừng mong hiểu thấu đáo được cái Phân Thần Thiên này.
Ồ? Tại sao bên ngoài lại tối đen như mực thế này?
Khi Phong Liệt đang cười một cách hết sức đắc ý, thì đột nhiên hắn lại
phát hiện ra, bên ngoài tiểu tháp lại là một mảnh tối đen như mực, so
với những đêm không có ánh trăng còn tối hơn rất nhiều, hơn nữa bầu
không khí lại yên tĩnh một cách dọa người.
Khi Phong Liệt nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhíu mày, hắn thử phân ra một tia tinh thần lực để dò xét thoáng qua một chút về hoàn
cảnh ở xung quanh, nhưng hắn cực kỳ ngạc nhiên mà phát hiện ra rằng, tại phụ cận của tiểu tháp có một đống những thứ đang được xắp xếp một cách
bừa bãi lộn xộng, hơn nữa chúng còn rất có giá trị, ví dụ như là một ít
Long Nguyên Đan, tài liệu luyện đan, tài liệu luyện khí, linh bảo đã
thành phẩm..., hơn nữa còn có một đống quần áo.
- Hả? Chắc hẳn là ta đang ở bên trong một chiêc trữ vật giới chỉ? Hắc hắc! Đã xảy ra chuyện gì vậy..!
Trong nội tâm Phong Liệt hơi trầm ngâm một chút, sau đó rất nhanh, hắn
đã đoán ra một khả năng, Huyền Hạo Tháp của hắn đã bị một người nào đó
nhận lầm là vật vô chủ mà cất vào bên trong trữ vật giới chỉ.
Lúc trước, thời điểm mà hắn đang nghiên cứu Thiên Hà Cổ Quyển, thì hắn
đã đem Huyền Hạo tháp thu nhỏ lại đến kích cỡ một cái nắm tay, rồi
tùacute; đặt ở trên mặt đất, cho nên bị người khác nhặt được cũng là
chuyện hết sức bình thường.
Đối với tình huống này, thì trong nội tâm của Phong Liệt cũng không sợ
hãi một chút nào, trữ vật giới chỉ chỉ là do một số tài liệu đặc thù và
một vài pháp trận không gian được viết bằng cổ long văn mà tạo ra một
cái không gian giả giới, hơn nữa đây còn là loại không gian đơn giản
nhất, mà Phong Ma đại thương trong tay hắn có thể Phá Không cho nên hắn
muốn đi ra ngoài thì cũng là việc hết sức dễ dàng.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài lại là một hoàn cảnh khác.
. . .
- Thu Nguyệt, thật là rất đáng tiếc vì ngươi đã không đi đến Long Hoàng
Thần Phủ! Ở chỗ đó, có thể nói là người đông nghìn nghịt, cao thủ nhiều
như mây! Tùy tiện nhìn thấy một người thì cũng đều là cao thủ Cương Khí
Cảnh, thậm chí cường giả Thần Thông Cảnh, Hóa Đan Cảnh ở đó cũng không
ít. Nếu không phải bổn công tử có đầu óc thông mình cùng với thân thủ
bất phàm thì đừng nói đến chuyện đoạt bảo, chỉ sợ đến bảo vệ tính mạng
cũng là rất khó khăn!
- Thu Nguyệt, ngươi không được nhìn thấy cảnh tưởng lúc đó, đột nhiên có một đạo kiếm quang dài hơn trăm trượng xẹt qua trên đầu ta, có điều bổn công tử cũng không hề sợ hãi, bình thản mà đứng nguyên một chỗ, rồi đàm tiếu mà nhìn cảnh sông núi tan thành mây khói...
Một gã thiếu niên công tử bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, đang khẽ phẩy
phẩy một thanh quạt xếp, đi bên cạnh một thiếu nữ có dung mạo cực kỳ
xinh đẹp, mặt mày hắn cực kỳ hớn hở mà kể ra tất cả những gì hắn được
chứng kiến trong hành trình đi đến Long Hoàng Thần Phủ, lúc này hắn đã
hưng phấn đến mức khoa tay múa chân, nước bọt bay tứ tung, rõ ràng đây
là một tên công tử ăn chơi, chém gió thành thần, tuy nhiên hắn cũng rất
có tài ăn nói.
- Phì! Ngươi nói khoác vừa vừa thôi! Ngươi mà cũng có được can đảm như
thê sao, mà suy cho cùng thì ngươi đã đi vào Ma quỷ đại bình nguyên hay
chưa còn là điều khó nói!
Thiếu nữ tên là Thu Nguyệt này dường như cũng không vì mấy câu chém gió
của thiếu niên bên cảnh mà cảm thấy động tâm, nàng cực kỳ khinh thường
mà liếc mắt nhìn hắn một cái, trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy vẻ
trêu tức cùng không tin tưởng, mà mấy tiểu nữ hài đang mặc trang phục
của nha hoàn ở sau lưng của nàng cũng đều che miệng mà cười không ngừng.
- Hắc! Thu Nguyệt, nàng không thể không tin ta! Cho dù ta lừa dối trời,
lừa dối đất, lừa dối tất cả người trong thiên hạ, thì cũng sẽ không bao
giờ lừa dối nàng! Nếu nàng không tin ta —— ta sẽ chết cho nàng xem!
Phùng Bất Nhị ưỡn thẳng ngực, rồi làm ra vẻ mà nói, sau khi nói xong,
thì ngay lập tức hắn đã chạy đến bờ sông, tựa hồ như nếu thiếu nữ kia
nói một câu nữa thì hắn sẽ nhảy xuống dưới vậy.
Phốc phốc! Thiếu nữ kia bị chọc đến mức không nhịn được mà cười một tràng dài, rồi sau đó nàng lại nói :
- Thôi đủ rồi! Dù sao đi nữa thì ngươi cũng là Long Vũ giả có tu vi Chân Khí Cảnh, cho dù có nhảy xuống sông thì cũng sẽ không bị chìm chết đâu!
Hắc hắc, hắc hắc! Thiếu niên kia ngượng ngùng mà cười nhẹ hai tiếng.
Đột nhiên, đôi mắt đẹp của thiếu nữ kia trở nên sáng ngời, nói :
- Phùng Đại công tử, không phải ngươi đã nói là mình đạt được một kiện
thần binh cái thế ở bên trong Long Hoàng Thần Phủ sao? Lấy ra đây cho nữ tử mở mang kiến thức một chút nào!
Hắc! Thu Nguyệt, nếu ngươi không nhắc đến chuyện này thì suýt chút nữa
ta cũng đã quên! Lúc ta nhặt được —— không, là ta tại bên trong sự vây
công của ngàn vạn cao thủ mà đoạt được món bảo bối đó, ngay cả cha ta
cũng không nhìn ra nó có phẩm cấp gì, ta đang định chờ đến đại thọ trăm
tuổi của tổ phụ ta mà đem nó ra để cho một đám tiền bối cao thủ kiểm tra hộ một chút! Đây ngươi xem đi!