Sở Huyền
cười một cách lạnh lùng, rồi nhanh chóng đuổi theo mà triệt để giết chết Long Nghịch, đối với địch nhân thì hắn cũng sẽ không nhân từ.
Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên báo động, lập tức hắn quay đầu mà nhìn lại phía sau.
Sau một khắc, chỉ thấy ở trên không trung khoảng trăm trượng, hư ảnh một đầu Cáp Mô (con cóc) màu xanh lớn tầm mười trượng đang lơ lửng ở trên
đó, cái miệng khổng lồ của nó đang hút vào thở ra từng đáng khói độc mà
gắt gao theo dõi hắn.
Oa —— oa!
Đầu Cáp Mô khổng lồ kia kêu lớn hai tiếng, rồi sau đó nó mở cái miệng
rộng của mình ra, mà phun ra một cái bọt khí có đường kính khoảng năm
trượng, nhanh như chớp mà đánh về phía đỉnh đầu của Sở Huyền, cương
phong gào thét khiến cho hàng loạt những cây khô ở trong rừng đều ngã
trái ngã phải, uy thế hết sức kinh người.
- Ngươi là người phương nào? Hừ! Tự tìm cái chêt!
Nguyệt Xuất Tinh Ẩn!
Trên mặt Sở Huyền hiện lên vẻ giận dữ, lại lần nữa đánh ra một cái Viên
Nguyệt màu đen, cùng đạo bọt khí màu xanh kia mạnh mẽ đụng vào nhau.
Oanh ——
Một tiếng nổ mạnh rung chuyển cả đất trời, ma nguyên lực màu đen cùng
với độc nguyên lực màu xanh cuốn vào với nhau, tạo thành từng đạo vòi
rồng có uy lực kinh người, nó đem toàn bộ cây cối trong phạm vi trăm
trượng đếu chấn đắc thành bụi phấn.
Sau đó, không đợi mọi chuyện kết thúc, ánh mắt Sở Huyền hiện rõ sự lạnh
lẽo, Ám Nguyệt Câu đang nắm trong tay đột nhiên lại đánh về phía trên
không đang bụi mù.
Nguyệt Khuyết Vô Thanh!
Rầm rầm rầm!
Mấy đạo trăng lưỡi liềm màu đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh thân hình
của đầu Đại Cáp Mô ở trên không trung kia rồi bạo liệt ra.
A...!
Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết liền vang lên, hình ảnh
của đầu Đại Cáp Mô liền biến mất, cùng với đó thì thân hình của vị ra
Độc Cáp Vương đã hiện ra, nhưng tình cảnh của hắn lúc này cực kỳ chật
vật.
Giờ phút này, toàn thân Độc Cáp Vương đều loang lổ những vết máu, quần
áo tả tơi, tóc tai loạn xạ, trên miệng vết thương của một số chỗ còn bốc lên từng sợi khói đen, hiển nhiên là đã bị ma nguyên lực ăn mòn một
cách nghiêm trọng.
Sở Huyền cười một cách đầy khinh thường, Ám Nguyệt Câu trong tay hắn lại chém ra một lần nữa.
Độc Cáp Vương hiểu rất rõ sự lợi hại của món binh khí của Sở Huyền, cho
nên hắn cố nén sự đau đớn trên thân thể mà liều mạng né tránh.
. . .
Ở bên kia, Khi Long Nghịch nhìn thấy Sở Huyền bị người khác quấn lấy,
thì trong lòng hắn cảm thấy hết sức vui mừng, thầm hô là trời không
tuyệt đường người.
Hắn lập tức nuốt vào mấy viên đan dược cứu mạng, sau đó cố gắng đứng
dậy, rồi hướng về phía sâu trong rừng mà chạy trốn, trong lòng hắn hiểu
rất rõ hiện tại bản thân mình đấu không lại Sở huyền, cho nên chỉ có thể chạy trốn, rồi sau này tìm kiếm cơ hội để báo thù.
Nhưng vào lúc này, một đạo sát cơ không thể nào ngăn cản đột nhiên hiện
lên trong đầu hắn, làm cho thân thể hắn không khỏi run lên.
Trong nội tâm Long Nghịch không khỏi cảm thấy cả kinh, hắn không chút do dự mà trở tay đem Hắc Thiết Kiếm ném lên trên không trung, mà nguyên
lực không còn nhiều lắm của hắn cũng điên cuồng mà quán chú vào bên
trong thân kiếm.
Tuyệt Vọng Kiếm Đạo Thiên Địa Phá Diệt!
Theo một tiếng quát nhẹ, chuôi Hắc Thiết Kiếm này đột nhiên bành trướng
lên đến kích cỡ hơn mười trượng, rồi cứ vòng đi vòn lại mà đánh về phía
thân ảnh của một thiếu niên ở trên không trung, hư không bị nó khuấy
động đến mức cứ lắc lư mãi không thôi.
Giờ phút này, thân ảnh thiếu niên đang đứng trên không trung không phải là ai khác, mà chính Phong Liệt.
Phong Liệt nhìn thấy cảnh Long Nghịch sắp bị Sở Huyền diệt sát thì rốt
cục cũng không đợi được nữa, vạn nhất lại để cho tinh huyết của Long
hoàng rơi vào trong tay Sở Huyền, thì hắn cũng không nắm chắc được việc
cướp lại nó từ trong tay hắn.
Vì thế cho nên hắn đa ra lệnh cho Độc Cáp Vương ngăn chặn Sở Huyền, còn
hắn thì đi ra thu thập tên đã sức cùng lực kiệt là Long Nghịch.
Lúc này, mắt thấy chiêu kiếm cuồng mãnh của Long nghịch đánh tới, kiếm
khí cuồn cuộn của nó tựa như muốn cắt nát cả thiên địa, uy lực cực kỳ
mạnh mẽ, thì Phong Liệt cũng không dám khinh thường.
Ánh mắt hắn có chút co rút lại, hắn chậm rãi nâng tay trái lên, ngay lập tức, hắc ám chi lực ở xung quanh ngưng tụ lại một cách điên cuồng,
giống như trăm sông đổ về biển vậy, khiến cho uy thế của cái bàn tay nho nhỏ kia càng trở nên kinh khủng.
- Ám Minh thần chưởng!
Hô ——
Một cái chưởng ảnh đột nhiên bay ra, tại dưới sự ngưng tụ của lực lượng
hắc ám vô tận, thì cái đạo chưởng ảnh nho nhỏ này nhanh chóng phình to
ra, đạt đến kích cỡ khoảng mười trượng, rồi nó nhằm về phía đại kiếm kia mà đánh một cái.
Oanh ——
Một tiếng nổ vang thật lớn, Cự Kiếm cùng chưởng ảnh kia chạm vào nhau,
cương kình cuồng bạo bắn ra bốn phía, dư uy của nó cũng tồn tại thật lâu rồi mới tiêu tán.
Chưởng ảnh mầu đen kia dần dần tiêu tán vô hình, mà thanh đại kiếm tưởng như có thể cắn nát trời xanh kia cũng đã bị đánh văng xuống mặt đất,
lúc này nó đã khôi phục lại nguyên trạng mà cắm ở bên cạnh Long Nghịch.
Nếu như lúc này mà nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, thanh trường kiếm có phẩm
cấp huyền bảo bát phẩm này đã xuất hiện chi chít những vết rạn giống như mạng nhện vậy, hơn nữa nó cũng bị ma nguyên lực ăn mòn đến nỗi rỉ sét
loang lổ, đã sắp hỏng đến nơi rồi.
Sắc mặt của Long Nghịch không khỏi đại biến, hắn ngoài mạnh trong yếu mà quát to:
- Tôn giá là người phương nào? Vì sao lại gây khó dễ cho tại hạ?
- Hừ! Ta là người đến lấy mạng chó của ngươi!
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, đồng thời, thân hình hắn chấn động, một
mảng hắc vụ đen như mực tựa như phô thiên cái địa mà đến, lập tức đem
phạm vi mấy trăm trượng đều bao phủ vào bên trong, ngay cả Long Ngịch
cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, tuy Long Nghịch đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng mà cũng không thể
nào khinh thường hắn được, dù sao thì đại thần thông Nhiếp Hồn Chi Mâu
của hắn cũng làm cho lòng người khó có thể phòng bị được, nếu mà không
cẩn thận, thì cho dù là cao thủ Long Biến Cảnh thì cũng sẽ phải lật
thuyền trong mương.
Phong Liệt là người của hai thế giới, hơn nữa hắn đã tiếp xúc với Sở
Huyền nhiều lần rồi, cho nên đối với uy lực của Nhiếp Hồn Chi Mâu thì
hắn cũng có hiểu biết rất sâu, vì thế hắn càng không cho phép mình tái
phạm lại sai lầm này.
Quả nhiên, ngay tại lúc mà phiến hắc vụ kia hạ xuống, thì ngay lập tức,
trong nội tâm Long Nghịch đã trở nên trầm trọng, hắn phát hiện bên trong phiến hắc vụ này thì mình đã biến thành kẻ vừa mù vừa điếc, ngay cả
tinh thần lực cũng không thể nào ly thể được.
Mà dưới loại tình huống này, thì con bài cứu mạng cuối cùng của hắn là
đại thần thông Nhiếp Hồn Chi Mâu cũng không thể nào xuất ra tác dụng vốn có của nó được.
Trong lúc nhất thời, thì trong lòng Long Nghịch đã trở nên hoang mang vô cùng, trong đầu hắn đang cố gắng suy đoán xem người đang đối phó mình
là kẻ nào, mà người này tựa hồ như hiểu rất rõ về những thủ đoạn của
hắn, cho nên hắn không tìm được cơ hội nào để đối mặt cả.