Liếc cái chết bi thảm của Phác Dật, Miêu Thần cả kinh, tiếp theo liền tràn ra phẫn nộ vô tận, bởi vì Phác Dật chính là lực lượng trung tâm của Miêu gia.
Nhìn lại Tiêu Hoằng, lúc này đã đứng ở bên cạnh Mộ Khê Nhi, biểu tình dữ tợn như một con dã thú bị chọc giận.
- Học sinh Phân viện bí ẩn, cái tên đáng chết kia!
Miêu Thần trầm giọng rít lên, tràn ngập sát khí.
- Từ giờ trở đi, có bản lĩnh thì ngươi tới giết ta. Nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ lấy mạng cả nhà Miêu gia ngươi!
Tiêu Hoằng rốt cuộc đáp trả, giọng âm lãnh.
Ầm! Ầm!
Ngay lúc này, trong bụi cỏ truyền ra tiếng va đụng mạnh.
Mới đầu Tiêu Hoằng nghĩ là có học sinh đến, nhưng mà khi Tiêu Hoằng liếc nhìn qua, rõ ràng không phải. Bởi vì ở trên băng tay của bọn họ, rõ ràng có quân hiệu Duy Lâm Công Quốc.
"Quân nhân Duy Lâm Công Quốc, sao họ xuất hiện ở trong này."
Tiêu Hoằng thầm nghĩ, nhưng mà đã nhanh chóng có câu trả lời.
Bởi vì Tiêu Hoằng nhìn thấy còn có 7-8 quân nhân Duy Lâm xốc tầng đất ngụy trang, lao lên từ dưới đất.
Trên thực tế, những binh lính Duy Lâm Công Quốc này có mục đích rất đơn giản, đó là chế tạo tập kích khủng bố. Một là báo thù, hai là khiến Học viện Tây Tân Ma Văn, Tập đoàn tài chính Hồng Bác tiếp đãi Lạc Tuyết Ninh sẽ không có kết cục tốt.
Từ khi Lạc Tuyết Ninh tiến hành hành động "Tổng vệ sinh", Bệ Đồ cũng đã bắt đầu tính toán, Về phần lấy được tình báo địa điểm Dã Huấn, đối với học sinh là rất khó, nhưng mà đối với quân đội Duy Lâm thì rất dễ dàng.
Tuy rằng hận Miêu Thần thấu xương, nhưng mà Tiêu Hoằng biết rõ không nên ở đây lâu.
Nghĩ thế, Tiêu Hoằng vội vàng, hung tợn trừng Miêu Thần, liền ôm eo Mộ Khê Nhi chạy đi.
Tiêu Hoằng mở ra Linh Xà, không ngừng nghỉ điên cuồng rút lui theo hướng bắc.
Miêu Thần không biết nhiều những chuyên bí mật của Duy Lâm Công Quốc, nhưng hắn có thể cảm nhận được những người này tới không phải chuyện tốt.
Quả nhiên, ngay khi những người kia tới gần, đã bắt đầu phát động tấn công chí mạng với đám người Miêu Thần.
Ngược lại Tiêu Hoằng nhanh chân đã chạy thoát.
Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của binh lính Duy Lâm là giết tất cả những vật thể sống nhìn thấy, đả kích nặng nề lên Học viện Tây Tân Ma Văn.
- Đáng chết.
Miêu Thần hổn hển mắng, lập tức đánh trả những binh lính Duy Lâm xông lên.
Không chỉ có khu vực chỗ Tiêu Hoằng, những khu vực khác cũng có rất đông binh lính Duy Lâm đột ngột xuất hiện từ lòng đất, tìm kiếm giết chết con mồi.
Nhân số khoảng chừng 200 người.
Biến cố này thật làm mọi người trở tay không kịp, toàn bộ rừng núi liền hỗn loạn.
Cùng lúc đó, ở Học viện Tây Tân Ma Văn, tạm thời còn không biết biến cố xảy ra ở nơi Dã Huấn. Nhưng mà nhân viên công tác đã tìm được chỗ trục trặc, có một đường dây chuyển tín hiệu hình ảnh bị cắt đứt.
Nối lại xong, mọi thứ khôi phục bình thường.
Nhưng mà khi khôi phục lại hình ảnh, mọi người ở khu điều khiển đồng loạt biến sắc, cảnh tượng đã thay đổi rất lớn.
Trong mấy khu vực, có thế lực không rõ xâm nhập, hơn nữa triển khai đuổi giết chí mạng với học sinh.
Hình ảnh rõ ràng hơn, Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy được ở trên vai áo những kẻ xâm nhập lạ có quân hiệu Duy Lâm Công Quốc.
Sài Tang ở bên cạnh thấy hình ảnh này, sắc mặt khó coi lập tức thay thế bằng kinh hoảng.
- Rốt cuộc là chuyện gì? Bọn họ là kẻ xâm nhập?
Sài Tang không kìm được hỏi.
Lúc này, Sài Tang cùng Lạc Tuyết Ninh cùng lúc nhận được tin nhắn từ Bệ Đồ: đây là kết cục chọc giận Bệ Đồ ta.
Lúc này Lạc Tuyết Ninh hiểu được mọi chuyện, may mà trước đó nàng đã phái ra Mặc Huyền, có lẽ lúc này đã đang trên đường.
- Mã Khảo tiền bối, Thánh điện kỵ sĩ đoàn hiện giờ ờ đâu?
Lạc Tuyết Ninh quay đầu vội vàng hỏi.
- Còn đang ở phía ngm Thái Ngô thành.
Mã Khảo nói.
- Ta hiểu rồi.
Nghe thế, Lạc Tuyết Ninh đột nhiên biến sắc, thì ra Duy Lâm Công Quốc gây rối trước đó chỉ là dụ hổ rời hang, chỉ đông đánh tây.
- Nhanh, nhanh triệu hồi Thánh điện kỵ sĩ đoàn, tiếp viện địa khu Dã Huấn.
Lạc Tuyết Ninh ra lệnh, nhưng mà nghĩ lại, bổ sung tiếp:
- Đợi đã, cho bọn họ lái chiến hạm Ma Văn đi.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đã dẫn Mộ Khê Nhi chạy rất xa, tạm thời tránh né Duy Lâm Công Quốc tấn công.
Tiến vào trong bụi cỏ cao ngang eo, Tiêu Hoằng mới buông Mộ Khê Nhi ra, sau đó ra hiệu Mộ Khê Nhi cúi xuống. Không phải Tiêu Hoằng không chạy nổi, mà là hắn thấy Cầu Cầu đã không chống nổi nữa.
Mộ Khê Nhi cũng thế, tuy rằng biển cố vừa rồi làm nàng khiếp sợ, nhưng mà hiện giờ càng lo lắng hơn.
- Đưa Cầu Cầu cho ta xem thử.
Tiêu Hoằng tiếp nhận Cầu Cầu ở trong lòng Mộ Khê Nhi, nhanh chóng gỡ giáp trên lưng nó.
Năng lượng thể tam xoa kích vừa rồi không đục thủng giáp, nhưng mà làm bộ giáp sinh ra biến hình nghiêm trọng, nhìn lại Cầu Cầu đã suy yểu, đôi mắt nhỏ tròn trước kia giờ híp lại, lỗ tai cũng rũ xuống, khóe miệng còn chảy máu.
Thấy vậy, trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập áy náy đau lòng, Mộ Khê Nhi che miệng không ngừng rớt nước mắt. Hiện giờ Mộ Khê Nhi đã không thể rời xa Cầu Cầu.
- Không cần khó chịu, còn cứu được.
Tiêu Hoằng an ủi Mộ Khê Nhi, bắt đầu kiểm tra cho Cầu Cầu, ngoài da không có vết thương chí mạng, hẳn là nội thương.
Phán đoán như vậy, Tiêu Hoằng khẩn trương, cố gắng nhanh nhất lấy ra Ma Văn chữa trị nội thương, bắt đầu phóng lên các vị trí trên người Cầu Cầu.
Nhưng làm cho người ta lo lắng là Cầu Cầu không có vẻ tốt hơn, chỉ là khóe miệng đã ngừng đổ máu.
- Không cần lo lắng, Cầu Cầu có sức sống rất dai, sẽ không chết được.
Thấy Mộ Khê Nhi khóc suốt muốt, Tiêu Hoằng chỉ có thể an ủi như thế.
Đúng lúc này, Tiêu Hoằng đột nhiên thấy Cầu Cầu đang hấp hối nằm trên đùi mình vươn chân không ngừng gãi vào đùi hắn.
Động tác này rất khác thường ở trong mắt Tiêu Hoằng.
- Nó muốn làm gì?
Tiêu Hoằng khó hiểu hỏi.
- Trước đó nó làm động tác này, là vì muốn ăn.
Mộ Khê Nhi lau nước mắt trả lời.
- Muốn ăn?
Tiêu Hoằng khó hiểu, nhưng mà vẫn nói với Mộ Khê Nhi:
- Cho nó ăn.
Mộ Khê Nhi nhanh tay gờ ba lô xuống, lấy ra túi thịt bò khô, đây là thức ăn
đươc Cầu Cầu thích nhất, sau đó xé môt miếng đặt trước mặt Cầu Cầu.
Lúc này Cầu Cầu nhìn thấy thức ăn, ngửi một cái, sau đó suy yếu cắn lấy thịt bò khô, bắt đầu cắn xé.
Động tác rất nhẹ, nhưng mà vẫn nhanh chóng ăn xong, tiếp theo Cầu Cầu lặp lại động tác vừa rồi, cái chân nhỏ không ngừng cọ vào đùi Tiêu Hoằng. Nhưng mà Tiêu Hoằng mơ hồ cảm giác được động tác có sức hơn khi nãy.
Trước kia Mộ Khê Nhi luôn sợ Cầu Cầu ăn quá no, nhưng mà lúc này còn để ý gì nữa, dứt khoát đưa cả khối thịt khô lớn cho Cầu Cầu.
Cầu Cầu chộp lấy thịt bò khô, vẫn cắn từng chút một, nhưng mà động tác đã nhanh hơn.
Vài phút sau, Cầu Cầu đã trực tiếp ngồi ăn, một mình cắn xé, lỗ tai rủ xuống đã dựng lên, khiến người ta cảm giác như thịt bò khô này là thuốc hay cứu người sống lai.
- Cái này...
Thấy thế, Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi nhìn nhau, không khỏi hô lên.
Nhất là Tiêu Hoằng, sắc mặt đầy kinh ngạc khó hiểu, chẳng lẽ ăn là có thể chữa trị được thân thể? Hay là thủ đoạn điều trị vừa rồi có hiệu quả, hoặc là hai thứ đều có? Tiêu Hoằng không nắm chắc.
Dù sao lúc này Tiêu Hoằng không có dụng cụ kiểm tra, không thể nắm rõ tinh huống của Cầu Cầu.
Mặc kệ thế nào, Cầu Cầu có thể khỏe lại, không có chuyện gì làm người ta vui mừng hơn thế.
Cả một khối lớn thịt bò khô bị Cầu Cầu nhanh chóng ăn sạch, lúc này Cầu Cầu đã mở con mắt tròn, tràn đầy sức sống, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mộ Khê Nhi thấy thế, thật là như bà mẹ nhỏ, ôm lấy Cầu Cầu mừng quá mà khóc.
Cầu Cầu thì không ngừng liếm mặt Mô Khê Nhi, không ngừng kêu "khách khách", cái này là một loại phương thức làm nũng của Cầu Cầu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tiêu Hoằng nghe được tiếng cỏ khô ma sát "sột soạt", không phải gió thổi, như vậy là có người tới.
Cầu Cầu cũng thế, vốn bộ dạng còn đang õng ẹo lấy lòng liền rút mất, con mắt tròn liền cảnh giác, nhe đôi răng nanh nhỏ, đây là tín hiệu ở gần có người lạ, rất có thể là kẻ địch.
Tiêu Hoằng vỗ vỗ Mộ Khê Nhi, nháy mắt với nàng, sau đó kích hoạt chiến văn thường dùng, bắt đầu súc thế Liệp Cung, tiếp theo đột nhiên đứng lên khỏi bụi cỏ, nhắm thẳng vào vùng trống phía trước.
Lúc này cách chỗ Tiêu Hoằng không đến 20m là ba tên binh lính Duy Lâm đang lục soát tới trước. Đột nhiên thấy có người đứng lên từ bụi cỏ, bọn họ rõ ràng trở tay không kịp, vừa định phản kích, Tiêu Hoằng đứng trong bụi cỏ đã hành động trước. Một cái năng lượng thể hình lông chim bao trùm Hàn băng vạn năm bắn thẳng về phía tên binh lính Duy Lâm gần Tiêu Hoằng nhất.
Bùm!
Ngay sau đó, đầu của binh lính Duy Lâm này nổ tung, ngã xuống đất.
Thấy đồng đội ngã xuống, hai binh lính Duy Lâm còn lại cả kinh, trước đó bọn họ đã thấy thực lực học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, quả thực bình thường. Điều này cũng không kỳ quái, nhân vật lợi hại đều bị Tiêu Hoằng thu dọn sạch, khoảng khắc gặp phải một tên cực mạnh, rõ ràng sẽ không thích ứng.