Không đợi hai binh lính Duy Lâm phản ứng lại, Tiêu Hoằng đã rút Tập Tố chiến đao vọt tới gần cắt vào cổ họ.
So với chiến đấu cùng những học sinh năm 2, lần này Tiêu Hoằng có thể ra tay giết chóc.
Bịch! Bịch! Hai tên binh lính Duy Lâm cũng ngã xuống.
- May mà ba tên binh lính Duy Lâm này chỉ là nhân vật thường, chỉ khoảng Ngự Giả cấp một, nhưng trong những binh lính Duy Lâm chắc chắn có cấp bậc cao hơn. Chúng ta đi hướng bắc, rời khỏi phạm vi Dã Huấn, nói không chừng sẽ an toàn hơn.
Tiêu Hoằng nói với Mộ Khê Nhi.
- Ừ.
Mộ Khê Nhi khẽ gật đầu, Tiêu Hoằng nói, tự nhiên Mộ Khê Nhi nghe theo.
Cùng lúc đó, Bệ Đồ ở trong biệt thự đang ngồi ở giường, màn hình nhỏ phía trước do binh lính Duy Lâm ghi hình truyền lại.
Thông qua hình ảnh, Bệ Đồ có thể thấy rõ binh lính Duy Lâm giết hại học sinh, cùng với tình cảnh chiến đấu với hộ vệ Dã Huấn.
Những hộ vệ Dã Huấn này đều ở trong doanh trại Dã Huấn, đều là người của Tập đoàn tài chính Hồng Bác, tuy rằng sức chiến đấu tương đối không yếu, nhưng vẫn có chênh lệch nhất định so với binh lính Duy Lâm.
Lần này Bệ Đồ phái ra 200 binh lính Duỵ Lâm, toàn bộ đều là cấp Ngự Giả, do hai sĩ quan Ngự Sư cấp một dẫn đội, Hách Tề cùng Kiều Mãnh.
- Hách Tề, Kiều Mãnh làm không tệ, đúng là thế, để Tập đoàn tài chính Hồng Bác biết Lạc Tuyết Ninh chính là khoai lang phỏng tay.
Bệ Đồ híp mắt nói, đồng thời ho khẽ.
Hiện giờ Bệ Đồ ngoài Ngự lực đang ở giai đoạn trọng thương, trạng thái thân thể đã tốt hơn nhiều.
- Ra lệnh đi, phái ra toàn bộ binh lính Duy Lâm, phong tỏa yếu điểm, trong thời gian ngắn nhất giết càng nhiều đám kiến Học viện Tây Tân Ma Văn.
Bệ Đồ ra lệnh, sắc mặt âm lãnh.
- Đại nhân, làm như vậy có phải quá tàn nhẫn không?
Bác Dương trợ thủ bên cạnh Bệ Đồ nói, nhìn hình ảnh, hắn có chút không đành lòng.
- Bác Dương, vứt cái lòng dạ đàn bà của ngươi đi. Nhớ kỹ, thế gian này căn bản không có chính nghĩa tuyệt đối, cái gọi là chính nghĩa chính là vòng hoa mà cấp thống trị biên tạo ra mà thôi.
Bê Đồ liếc Bác Dương nói.
Còn ở bên kia, phòng điều khiển Học viện Tây Tân Ma Văn, không khí đã trở nên khẩn trương, theo thống kê, lúc này nhân số học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn tử vong đã trên 40 người, tuyệt đối là thương vong nặng nề.
- Chỉ cần chịu đựng nửa giờ là được rồi.
Lạc Tuyết Ninh liếc Sài Tang nói.
Lúc này Sài Tang phản ứng coi như bình tĩnh, chỉ là trên trán đầy mồ hôi, sắc mặt ác liệt.
Nhưng lúc này Lạc Tuyết Ninh cùng những người khác biến sắc, bởi vì trên một màn hình bắt được hình ảnh Miêu Thần đang bị mấy binh lính Duy Lâm vây công, bên cạnh còn có thi thể của Phác Dật.
- Miêu Thần? Tại sao Miêu Thần lại xuất hiện ở đó?
Thấy cảnh này, ánh mắt Sài Tang chợt đổi, trong khó hiểu cũng có một chút cảnh giác.
- Hẳn... hẳn là Miêu Thần học trưởng biết được hướng đi của binh lính Duy Lâm, đi tới tiếp viện.
Bỗng nhiên Sài Sương ấp a ấp úng nói.
Nhưng Lạc Tuyết Ninh ở bên cạnh rõ ràng quan sát được, tuy rằng Sài Sương bảo trì bình thản, nhưng nàng rõ ràng thấy được khác thường trong ánh mắt của
Sài Sương.
Câu trả lời của Sài Sương ở trong mắt Lạc Tuyết Ninh là cực kỳ không ổn, ngay cả hệ thống tình báo của Lạc Tuyết Ninh cũng không lấy được tình báo chính xác của Bệ Đồ, Miêu Thần lại làm được?
Cho dù Miêu Thần thủ đoạn thông thiên, vậy thì lấy được tình báo rồi sao lại không thông báo lên trên? Ngược lại đẩy mình vào cảnh nguy hiểm.
Vừa mới lấy được tin? Cái này thì buồn cười, mới lấy được có thể ngắn ngủi 10 phút đánh vào trong hiện trường, trừ khi Miêu Thần biết di động tức thời.
Lạc Tuyết Ninh biết trước đó Miêu Thần từng có xung đột với Tiêu Hoằng, Sài Sương cũng có xung đột với Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh không khó phỏng đoán có thể lần này Sài Sương liên hợp với Miêu Thần muốn giết Tiêu Hoằng, dù sao sự tồn tại của Tiêu Hoằng cực kỳ bất lợi với Miêu Thần.
Về phần binh lính Duy Lâm, rất có thể là một chuyện khác.
Phân tích xong, Lạc Tuyết Ninh híp mắt, bắt đầu tính toán kế hoạch đối phó.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở bên trong núi rừng mang theo Mộ Khê Nhi liều mạng chạy về hướng bắc. Đối mặt với binh lính Duy Lâm, nguyên tắc của Tiêu Hoằng tự nhiên là bo bo giữ mình, hơn nữa phân tích từ góc độ khác, nếu binh lính Duy Lâm chỉ tới quấy rối, vậy thì mục tiêu tấn công chủ yếu sẽ là khu vực Dã Huấn.
Giống như bắt cá, tự nhiên phải chọn nơi bầy cá tụ tập, Về phần những nơi khác, rất có thể sẽ bị kẻ địch xem nhẹ.
Bởi vậy Tiêu Hoằng hiểu được, chỉ cần rời vùng Dã Huấn, trốn vào Tạp San Thạch Lâm hướng bắc là coi như an toàn.
10 phút chạy tốc độ cao, thông qua nhận thức nơi này, Tiêu Hoằng rõ ràng Tạp San Thạch Lâm đã không xa, thậm chí nhìn những tán cây héo rũ ở xa xa, Tiêu Hoằng mơ hồ thấy được cột đá màu xám không quy tắc chọc thẳng vào mây.
Đó là cột đá dấu hiệu của Tạp San Thạch Lâm - Thông Thiên Thạch, địa chất bị phong hóa từ xưa đến nay hình thành.
Thấy thế, sắc mặt Tiêu Hoằng hiện lên chút thoải mái.
- Nhanh hơn nữa, chúng ta sẽ lập tức thoát khỏi nguy hiểm.
Tiêu Hoằng nắm tay nói với Mộ Khê Nhi. Về phần Cầu Cầu, bị Mộ Khê Nhi đặt vào ba lô sau lưng, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, như vậy sẽ dễ đi hơn.
Vù!
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói xong, bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng ma sát không khí mạnh mẽ, liếc mắt chú ý tới trong rừng núi cách đó không xa có chút ánh sáng.
Lập tức điều này làm Tiêu Hoằng cảnh giác, kéo tay Mộ Khê Nhi đột nhiên ngừng bước, tiếp theo ánh sáng như tia chớp xẹt qua trước người họ, lập tức đánh vào gốc cây to bên tay phải Tiêu Hoằng, chọc thủng một cái lỗ trên thân cây.
- Có kẻ địch!
Tiêu Hoằng thấp giọng nói với Mộ Khê Nhi, nhanh chóng nhắm ngay vào nơi bắn ra chùm tia sáng kia.
Lúc này Tiêu Hoằng nhìn thấy ở sâu trong rừng khô có hai người đi ra, trong đó một người mặc quân phục sĩ quan Duy Lâm Công Quốc, cấp trung tá, khóe môi còn để râu, khoảng 30 tuổi. Hắn chính là Hách Tề, thực lực Ngự Sư cấp một, một trong hai sĩ quan chỉ huy tiền tuyến lần hành động này.
Người còn lại là sĩ quan của hắn - Trát Tạp La, thực lực Ngự Giả cấp năm.
Đối với hai người này, Tiêu Hoằng không biết, nhưng mà Tiêu Hoằng chú ý tới chiến văn trên cánh tay bọn họ, có thể thông qua văn năng lượng mà phân tích ra cấp bậc Ngự lực.
Điều này làm cho sắc mặt Tiêu Hoằng không khỏi ác liệt, hoặc nói là khẩn trương. Một nhân vật cấp Ngự Sư đã làm Tiêu Hoằng không thể đổi phó, huống chi bên cạnh hắn còn có Ngự Giả cấp năm.
- Hẳn là học sinh Phân viện bí ẩn phải không? Nhìn biểu hiện của ngươi vừa rồi cũng không tệ, nhưng mà vẫn là cấp học sinh.
Hách Tề liếc Tiêu Hoằng, thản nhiên nói.
- Duy Lâm rác rưởi.
Tiêu Hoằng liếc Hách Tề mắng, ánh mắt tuần tra xung quanh. Dựa theo thói quen làm người của Tiêu Hoằng, hấn không thích nói nhảm với kẻ địch, nhưng mà trước mắt không còn cách nào. Đánh giá thực lực để hắn biết rõ một khi ra tay, thì dựa vào thực lực của mình chỉ có một kết quả: chết chắc!
Tiêu Hoằng muốn thông qua nói chuyện kéo dài thời gian, tìm kiếm cách chạy trốn.
Nhưng lúc này Hách Tề giống như nhìn thấu ý nghĩ của Tiêu Hoằng, căn bản không cho Tiêu Hoằng cơ hội thở dốc, cánh tay vung lên, ba lưỡi dao ánh sáng màu đỏ cam bắn về phía Tiêu Hoằng.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng không dám khinh thường, rống to một tiếng, lập tức phát ra sóng âm mạnh mẽ muốn triệt tiêu dao ánh sáng.
Khoảng khắc, hai cỗ năng lượng chiến văn khác nhau đánh vào nhau.
Long Tức kèm theo hạt Hàn băng vạn năm, theo lý thì tuyệt đối có thể đạt tới uy lực Ngự Giả cấp bốn, nhưng lại bị ba lưỡi dao ánh sáng chọc thủng, dao năng lượng chỉ tạm ngừng một chút trong Long Tức, triệt tiêu một ít uy lực, hình dáng mờ nhạt hơn.
Thấy ba lưỡi dao ánh sáng vẫn lao tới, Tiêu Hoằng nhướng mày, tiếp theo nhanh tay bắn ra ba khối băng to bằng bàn tay về phía chúng.
Bụp! Bụp! Bụp!
Ba tiếng nổ giòn, miếng băng vỡ vụn, nhưng ba đạo năng lượng vẫn còn nguyên, ngay sau đó đánh thẳng lên người Tiêu Hoằng.
Tuy rằng Tiêu Hoằng liên tục tấn công 2 lần, triệt tiêu không ít năng lượng của dao ánh sáng, nhưng lúc này Tiêu Hoằng vẫn cảm nhận được lực đánh mạnh mẽ, nháy mắt đánh văng Tiêu Hoằng ra 4-5m, lăn ra đất.
Ngực, bụng, đùi, hình thành ba vết chém, may có áo giáp Học viện phát cho, Tiêu Hoằng không bị thương qua nặng.
Nhưng nháy mắt khi Tiêu Hoằng bị đánh bay ra, Tiêu Hoằng lại biến sắc, không biết khi nào sau lưng Hách Tề đã hình thành một cái lưỡi dao máu to như kiếm lớn. Cầm lấy, trực tiếp chép về phía Tiêu Hoằng. Thanh kiếm đỏ máu không ngừng trượt ra, kéo dài vô hạn.
Tiêu Hoằng chỉ có thể mạnh mẽ điều khiển thân thể, dùng sức lăn sang một bên, cố gắng tránh ra xa.
Ầm!
Sau tiếng nổ nặng nề qua đi, mặt đất cách Tiêu Hoằng 1m hình thành vết rách dài 30m, sâu chừng 1m.
- Cũng không tệ, một tên cấp Ngự Giả có thể chịu được hai lần tấn công của ta, nhưng mà tiếp theo ta sẽ dùng hết sức.
Hách Tề liếc Tiêu Hoằng chật vật, ngữ khí đùa cợt nói.
Tiêu Hoằng không nói, nhanh chóng đứng lên, lau lung tung vết máu trên khóe miệng, đầu óc nhanh chóng chuyển động. Rõ ràng đấu một mình thì Tiêu Hoằng không phải đối thủ của Hách Tề cấp Ngự Sư, lúc này Tiêu Hoằng coi như trực tiếp cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của cấp Ngự Sư.
Oong!
Ngay khi Tiêu Hoằng liều mạng suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng vang thật nhỏ, loại âm thanh này rất quái dị, giống như tiếng ong vỗ cánh, nhưng mà tần suất cao hơn nhiều.