Ma Ngân

Chương 278: Chương 278: Bổ nhiệm




Mang theo mệnh lệnh của La Kiệt, hai gã trợ thủ chia nhau ra đi tới phòng y tế tại khu 22 và Vọng Tinh Thành.

Mà trợ thủ này đều là tạm thời nhận lệnh, mục đích chủ yếu chính là truyền tin tức.

Trợ thủ chạy tới khu 22 có tên là Hậu Đông, là một trong các cảnh vệ bên người La Kiệt, dựa vào La Kiệt thì cũng ít nhiều có chút kiêu ngạo, nhất là khi biết rằng mình được đi tuyên bố mệnh lệnh, mà người nhận lại chỉ là một thiếu úy, còn là tân binh nữa.

Đây là tư liệu duy nhất mà Hậu Đông biết, về phần nội dung trong mệnh lệnh thì hắn tạm thời còn không có quyền đọc, chỉ là trong lòng hơi có chút khó chịu, chỉ là một lá thư nho nhỏ, mà còn muốn làm phiền hắn đi cả một chuyến.

Nếu là Sở Tiểu Thiên thì cũng không sao, tốt xấu gì thì người ta cũng có quân hàm thượng úy, hiện tại tám phần là tăng lên tới thiếu tá rồi.

Trong Bối La quân đội, sĩ quan cấp tá và sĩ quan cấp úy quả thực chính là cách biệt một trời một vực.

Rất nhanh, Hậu Đông đã mang theo túi công văn chạy tới khu 22, so với khi trước hơi có vẻ hỗn loạn, thì hiện giờ nơi này đã trở nên ngay ngắn có trật tự hơn rồi.

Bước vào bên trong sân, hiện giờ đại bộ phận người bệnh đã về đơn vị, chỉ còn lại Trung úy Mễ Lý là người bệnh bị gãy tay kia, và hai tên thương binh khác đang huấn luyện hồi phục.

- Ai là Thiếu úy Tiêu Hoằng? Đi ra đây, quan trên có mệnh lệnh truyền tới!

Hậu Đông đứng ở một bên sân thể dục, lớn tiếng hô lên.

Nhưng các điều trị binh, tiểu hộ sĩ và người bệnh lại không có một người nào để ý đến hắn, trực tiếp bỏ qua Hậu Đông hắn.

- Này, này, này, chẳng lẽ các ngươi đều điếc cả hay sao? Ta chính là đại biểu cho La Kiệt đại nhân tới đây, mau đi gọi Tiêu Hoằng ra đây cho ta, ta muốn dạy dỗ một chút!

Hậu Đông thấy bốn phía không có người nào để ý tới hắn, nhất thời có chút xấu hổ.

- Tục danh của Tiêu đại nhân mà ngươi có thể hô to gọi nhỏ hay sao? Còn muốn dạy dỗ nữa? Ngươi có tư cách này hay sao?

Tên người bệnh gãy tay tên Mễ Lý kia khẽ vươn cánh tay phải, cùng lúc đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nói, đúng vậy, Tiêu Hoằng chính là ân nhân cứu mạng của hắn, mặc dù Tiêu Hoằng còn ít tuổi, nhưng trong cảm nhận của Mễ Lý, thì hắn đã như phụ mẫu tái sinh rồi.

Có người dám bất kính với phụ mẫu tái sinh này, thì tất nhiên hắn phải đứng ra rồi.

Hậu Đông nghe vậy, sắc mặt lập tức ngưng lại, hắn có chút không nghĩ tới, tên thiếu úy nho nhỏ kia, lại có uy tín lớn như vậy.

- Ta chính là đại biểu La Kiệt đại nhân tới đây, mau để cho Tiêu Hoằng đi ra đây cho ta!

Hậu Đông bày ra bộ mặt lạnh, giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm khắc.

- Mặc xác ngươi đại biểu cho ai, ngươi chỉ là một tên tiểu thượng sĩ thì trâu bò cái gì, còn không mau cút đi, khi nào học được ngoan thì lại đến!

Mễ Lý nghiêm mặt lại nói, hắn cũng là quân nhân, tất nhiên tính tình cũng rất cứng rắn.

- Ngươi chỉ là một trung úy, chẳng lẽ có quyền can thiệp vào quân vụ hay sao? Có tin ta bẩm báo Thượng tá La Kiệt hay không, để cho ngài...

Không đợi Hậu Đông nói hết câu, một nam nhân mặc quân trang thiếu úy đã xuất hiện bên cạnh Hậu Đông, sau đó dùng một cước, trực tiếp đá vào sườn Hậu Đông, đá văng tên này ra ngoài, ngã xấp xuống mặt đất.

- Can thiệp quân vụ cái rắm, không nghe Trung úy Mễ Lý nói hay sao? Khi nào học ngoan thì lại đến!

Thiếu úy này chính là một thương binh được Tiêu Hoằng chữa trị, hôm nay đặc biệt đến để kiểm tra lại, chỉ riêng từ bộ dáng sinh long hoạt hổ này, đã có thể nhìn ra tên này đã khôi phục rất tốt rồi.

- Ngươi dám đánh người, chỉ bằng ngươi mà dám đánh người ư? Ngươi có biết hay không, đây là vi phạm quân kỷ...!

Bị đá một cước, Hậu Đông lập tức có chút phát mộng, hắn không thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng này rốt cuộc là người thế nào nữa.

- Dám bất kính với Trưởng quan, cũng là vi phạm quân kỷ, ta là thiếu úy, ngươi là thượng sĩ, thì ta được đập ngươi, có đúng không, nhớ là đừng có bày ra bộ mặt khâm sai đại thần ở nơi này nữa!

Thiếu úy này nói tiếp, hắn cũng giống như Mễ Lý, đã sớm nhìn không vừa mắt thằng nhãi con dám vênh váo gọi tên Tiêu Hoằng này, có lẽ là do khí tức phát ra trên người Tiêu Hoằng, có lẽ là do ân đức của Tiêu Hoằng đối với bọn họ, nên trong lòng bọn họ, Tiêu Hoằng đã chiếm một vị trí rất cao, giống như một thần tượng.

Nhưng đúng lúc này, Đặc Lý mang theo vài người bệnh khác, chậm rãi đi vào chỗ điều trị tại khu 22, cũng là đi tới kiểm tra lại.

Nhìn thấy Đặc Lý đi tới, Hậu Đông vội vàng đứng lên, hùng hổ đi tới trước mặt Đặc Lý, kêu lớn:

- Thượng úy Đặc Lý, ta cần ngươi giải thích một chút, thuộc hạ của ngươi muốn đánh nhau ư? Ngươi xem đi!

Hậu Đông chỉ chỉ vết chân to trên người, sau đó nói tiếp:

- Ta chỉ là tới tìm Tiêu Hoằng dạy bảo vài câu, thuận tiện đưa thư bổ nhiệm cho hắn, ai ngờ thủ hạ của ngươi lại không phân tốt xấu như vậy!

- Tiêu Hoằng? Dạy bảo?

Đặc Lý lặp lại hai chữ mấu chốt này một chút, lại đánh giá Hậu Đông một chút, cười lạnh hai tiếng, nói:

- Vậy thì đánh ngươi là đúng rồi, nhớ kỹ, bất kể là ai, đến nơi đây, đi vào chỗ điều trị khu 22, thì Tiêu Hoằng chính là lão đại, nếu không học ngoan một chút, thì bị đánh là xứng đáng.

Nói xong, Đặc Lý bỗng nhiên ôm mắt, kêu oai oái:

- A... mắt của ta bị cát vào, y tế binh, nhanh lên, y tế binh.

Thấy Đặc Lý ôm mắt rời đi, mấy người bệnh tất nhiên hiểu được hàm ý trong đó, trên mặt một số kẻ còn nổi lên nụ cười âm lãnh.

Bịch... bịch...!

Không biết ai đã đè Hậu Đông xuống mặt đất, sau đó là một trận quyền cước thi nhau nện xuống mặt Hậu Đông.

- Tiêu Hoằng, dạy bảo ư!

- Ngươi cho rằng ngươi là ai hả?

- Nói cho ngươi biết, hôm nay chúng ta chỉ đánh ngươi thôi, có tin hay không, nếu Tiêu trưởng quan ở đây, thì cái mạng nhỏ của ngươi đã sớm không còn nữa rồi!

- Đúng vậy, ngươi hẳn là phải nên cảm ơn chúng ta mới đúng.

Mọi người vừa đánh vừa hô.

Lúc này thì Tiêu Hoằng căn bản không biết tình huống khu 22, toàn thân vẫn chìm trong Bối La thư viện, hết sức chuyên chú đọc một quyển sách có tên là Dục Tài.

Bên trong hướng dẫn về đào tạo tài liệu, làm thế nào để có thể đạt được tài liệu tốt nhất dùng để chế tác Ma Văn, ví dụ như các tài liệu thực vật, thì nên đào tạo như thế nào mới có thể đào tạo được tài liệu chất lượng tốt nhất.

Trong mắt Tiêu Hoằng thì thứ này cũng vẫn có chút trợ giúp, ngày thường hoàn toàn có thể học lấy, đào tạo một ít tài liệu chất lượng cực kỳ tốt, lại lần nữa tăng lên tính năng của Ma Văn được chế tác.

Có ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng lại lần nữa hết sức chuyên chú vào nghiên cứu.

Trải qua huấn luyện nhiều ngày như vậy, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng cũng ước chừng tăng lên tới năm mươi cỗ, đã được coi như một tiến bộ không tồi rồi.

Mà bên kia, tên mập trắng ở Vọng Tinh Thành, cũng nhận được thông báo từ phía quân đội, chức vụ còn được thăng thành Thiếu tá, đảm nhiệm Phó doanh trưởng của doanh thứ 3.

Tên mập trắng ở trong biệt thự xa hoa, nhận được bổ nhiệm này, trên mặt hiện lên vẻ rối rắm, cuộc sống ma quỷ bên trong quân đội làm gì tốt bằng ở nhà cơ chứ, chỗ nào cũng bị quản chế, càng trọng yếu hơn là, hắn vẫn chỉ nhận được một chức “phó”, trong mắt tên mập trắng thì đây chính là một chức vụ để người ta khinh bỉ, làm khó dễ, dùng để gánh tiếng xấu cho người khác mà thôi.

Có công thì lãnh đạo chính được hưởng, còn thất bại, thì phó chức sẽ đứng ra chịu đòn.

- Ài...!

Tên mập trắng nhìn bức thư khen ngợi trong tay, do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, nguyên nhân trọng yếu bên trong thì vẫn là do Tiêu Hoằng cũng đang ở trong Bối La quân đội.

Mấy ngày không gặp, nói thật, tên mập trắng cũng có chút nhớ tên mặt lạnh như băng kia.

Khi tới chạng vạng, trợ thủ được phái đi Vọng Tinh Thành đã trở về báo cáo, ngày mai thì tên mập mạp sẽ trở về doanh thứ 3.

Nghe vậy, trên mặt La Kiệt có thể nói là nửa mừng nửa lo, mừng là hiện tại tên mập trắng đã trở thành Chuẩn Ngự Sư, mà Bối La đang bị thương nặng, như vậy thì cũng coi như là được bổ sung, còn lo là vì lần này, phỏng chừng Bối La sẽ không yên tĩnh nổi nữa.

- Di? Hậu Đông còn chưa trở về ư?

- La Kiệt có chút buồn bực, dựa theo đạo lý mà nói, thì Hậu Đông hẳn là nên về báo cáo trước mới đúng a!

Cạch... cạch...!

Ngay khi La Kiệt nói ra câu này, cửa ban công bỗng nhiên vang lên hai tiếng, ngay sau đó, Hậu Đông bị đánh thành đầu heo mang vẻ mặt cầu xin đi vào.

Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Hậu Đông, trên mặt La Kiệt đột nhiên hiện lên một chút kinh ngạc:

- Hậu Đông, ngươi đây là...

- Trưởng quan, ngài phải thay ta làm chủ a, đám người tại khu 22 đều điên lên rồi, ta vừa mới chuẩn bị tìm Tiêu Hoằng truyền đạt mệnh lệnh, kết quả là bọn họ nói, ta bất kính với Trưởng quan của họ, sau đó lao lên đánh, còn nói hiện tại ở khu 22, bất kể là ai đến, thì Tiêu Hoằng đều là lão đại, đây quả thực chính là mấy câu nói cực kỳ hỗn trướng.

Hậu Đông dùng vẻ mặt cầu xin nói, giọng nói đã méo mó, bởi vì cái miệng đã bị đánh sưng lên.

- Có việc này ư?

La Kiệt nghe xong, cảm thấy bất ngờ.

Tân Du đứng phía sau La Kiệt lại biến sắc, hắn vạn lần không ngờ, Tiêu Hoằng chỉ dùng một tuần mà lại đã có lực kêu gọi như vậy rồi sao?

- Ngươi đã tìm Đặc Lý để nói chưa?

Tân Du hỏi.

- Chính là Đặc Lý bảo bọn họ đánh ta, mấy lời vừa rồi kia cũng là do Đặc Lý nói!

Hậu Đông đáp.

- Tiêu Hoằng này không đơn giản a.

La Kiệt thì thào tự nói, nét mặt lại thay đổi, đương nhiên cũng không phải là vẻ phẫn nộ.

Tuy rằng, từ phương diện nào đó mà nói thì việc đánh Hậu Đông cũng là không đúng, nhưng nếu từ phương diện khác, thì liên đội 22, thậm chí là liên đội 15 đều là các liên đội có công, nếu không phải dùng mạng để đổi, thì phỏng chừng căn cứ quân sự Bối La giờ đã không còn nữa rồi, hiện tại trách cứ ư? Đúng là không thực tế, rất dễ dàng là bọn họ đau lòng, đơn giản chỉ có thể bình tĩnh mà quan sát thôi.

- A Lực, ngươi đi khu 22 truyền mệnh lệnh, nhớ kỹ khách khí một chút, đừng tưởng rằng là thiếu úy, là có thể nghênh ngang!

La Kiệt chỉ vào trợ thủ mới từ Vọng Tinh Thành trở về.

- Đã rõ!

Trợ thủ được gọi là A Lực đáp một tiếng, sau đó cầm tờ mệnh lệnh từ tay Hậu Đông, rời khỏi khu cảnh giới.

Đi vào chỗ điều trị khu 22, lúc này A Lực nhìn thấy, bên trong là một chỗ rất ngay ngắn có trật tự, tuy nhiên, có vết xe đổ là Hậu Đông, hắn cũng không dám lỗ mãng ở trong này.

- Xin hỏi, Tiêu thiếu úy có ở đây không?

Tiến vào sân điều trị, A Lực giống như một đứa trẻ vừa ra khỏi cửa, khẽ hỏi.

- Không có!

Một tiểu hộ sĩ đi ngang qua nhìn A Lực một cái, đáp, sau đó lại lập tức đi vào trong phòng bệnh, sửa sang lại giường chiếu.

- Xin hỏi một chút, Tiêu thiếu úy đi nơi nào vậy? Khi nào thì về?

A Lực bước vào trong phòng bệnh, nhẹ nhàng hỏi.

- Khi nào về thì cũng rất khó nói, hắn ở Bối La thư viện, nếu không thì ngươi đi tìm hắn đi, tuy nhiên có một điều kiện tiên quyết, nhớ đừng có mà quấy nhiễu hắn, nếu không rất dễ dàng mất mạng.

Tiểu hộ sĩ dùng một loại ngữ điệu quỷ dị, nói với A Lực.

- Dễ dàng mất mạng...!

Không hề nghi ngờ, nói như vậy, làm cho trong lòng A Lực trở nên lạnh lẽo, tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn xoay người, đi về phía Bối La thư viện, trong đầu thì đang suy đi nghĩ lại, Tiêu Hoằng này rốt cuộc là người thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.