Đi vào phụ cận khu 9, lúc này A Lực liền nhìn thấy Lục Viễn như trước đang ở phiên trực, bởi vì quân chủ lực Bối La trở về nên người lui tới cũng nhiều hơn một
- Xin hỏi một chút, vị Tiêu Hoằng kia có ở bên trong Bối La thư viện không?
Đi tới bên cạnh Lục Viễn, A Lực nhẹ giọng hỏi.
- Có đấy! Vẫn luôn ở trong đó! Ngươi tìm hắn làm gì?
Lục Viễn tự nhiên nhận biết A Lực, hỏi ngược lại.
- Có chút chuyện!
A Lực đáp lại.
- Vậy ta khuyên ngươi nhớ lấy, đừng ở trước mặt hắn sĩ diện, hoặc là quá nhiều lời vô nghĩa, nếu không thì có mạng đi vào mà không có mạng đi ra đâu!
Lục Viễn bày ra một bộ dáng thổi phồng, hạ giọng nói với A Lực.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Viễn như thế, A Lực không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, tiếp theo liền nơm nớp lo sợ đi tới hướng thư viện, trong đầu không ngừng vẽ phác thảo diện mạo Tiêu Hoằng, hẳn là một loại quái nhân cùng hung cực ác, giương nanh múa vuốt đây.
Cẩn thận đẩy ra cánh cửa lớn thư viện, A Lực quét ánh mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này liền nhìn thấy bên cạnh một chỗ giá sách lớn, một thanh niên đầu đầy tóc bạc trắng, thân mặc khôi giáp cũ kĩ, đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, thần sắc chuyên chú, hai bên mình là một đống lớn các quyển sách nằm ngổn ngang.
Bộ dáng này cùng tưởng tượng của A Lực trước đó hoàn toàn khác biệt, bộ dáng bình thản như nước, có vẻ cực kỳ chuyên chú, trên mặt không có mảy may vẻ hung tợn, ngược lại giống như một học sinh lớn tuổi đang nghiên đọc bài học, chỉ có khác biệt duy nhất là, bên trong cặp con ngươi bình thản kia dường như ẩn chứa tình cảm không muốn cho người biết, cùng với tia sáng lạnh như băng kia, so với niên kỉ của hắn thật không tương xứng.
- Ai?
Tiêu Hoằng không có ngẩng đầu, bỗng nhiên cất tiếng hỏi.
- Ách! Xin hỏi ngài có phải là Thiếu úy Tiêu Hoằng?
Thấy Tiêu Hoằng lên tiếng, A Lực ngẩn ra, tiếp theo vội vàng mở miệng hỏi.
- Đúng! Có chuyện gì?
Tiêu Hoằng buông sách xuống, chậm rãi đứng lên, hỏi lại.
Theo Tiêu Hoằng đứng lên, A Lực rõ ràng có thể cảm nhận được một khí thế kỳ dị cũng theo đó nổi lên, làm cho A Lực có một loại cảm giác muốn bước lui về phía sau, tuy nhiên hắn vẫn cố kiềm nén lại.
- Là như vầy, Bộ tổng chỉ huy đã bổ nhiệm ngài!
A Lực nói xong, liền hai tay đưa ra một phong thư.
Tiêu Hoằng không nói gì, tiện tay xé mở phong thư, nhìn xem bên trong văn kiện, nội dung rất đơn giản: “Chính thức bổ nhiệm Tiêu Hoằng là Quan y tế của liên đội 22 doanh thứ 4, quân hàm Thiếu úy, xét thấy hỗ trợ tiếp viện Căn cứ quân sự Bối La có công, tăng thêm giá trị vinh dự 3000 điểm. Điều khác, lâm thời hiệp trợ chỗ Tổng y tế, trị bệnh người bệnh, tức khắc thi hành.”
Nhìn thấy mấy hàng chữ như vậy, Tiêu Hoằng không có nói một lời, càng không có hành quân lễ linh tinh, chỉ là tiện tay ném phong thư tính cả tờ giấy lên trên bàn viết bên cạnh, sau đó liền mang theo túi hành trang tùy thân đi ra ngoài.
Thông qua Ma Văn thông tin kêu lên hai gã y tá Vương Bác cùng Trần Giang, Tiêu Hoằng cũng không có trì hoãn, lập tức đi tới Tổng y tế khu 11.
Đối với công tác này Tiêu Hoằng không một chút mâu thuẫn, không có một đoàn thể nào lại thu lưu kẻ bất tài, chút giác ngộ đó Tiêu Hoằng vẫn có.
Ngồi lên Ma Văn Xa quân dụng đi vào Tổng bộ y tế của khu 11, nơi này so với chỗ Tiêu Hoằng nơi đó rộng rãi hơn rất nhiều, bố cục không chỉ là một cái tứ hợp viện, mà là một khu vực kiến trúc rộng lớn.
Vừa mới bước vào trong đó, liền có thể nhìn thấy một hàng xe quân dụng điều trị vô cùng chỉnh tề ngay ngắn, đủ các loại kiến trúc điều trị đặc biệt cực kỳ tiên tiến, cũng gọi là đầy đủ mọi thứ.
Trên cơ bản, nói là sở điều trị xa hoa nhất của Vũ Nhuận Tinh, cũng không quá lời.
Về phần người phụ trách nơi này chính là Trung tá Trương Cẩm Dương, cũng là Thủ tịch Dược sư của Bối La quân đội.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều quan tâm tới điều này, lập tức dưới chỉ dẫn của Vương Bác, đi tới phòng họp của Tổng điều trị.
Trong phòng họp rộng lớn, hiện giờ đã ngồi đầy người, đều là Quan y tế của các khu, ước chừng hơn mấy chục người, ngồi ở trên ghế chủ vị là Trương Cẩm Dương, phía bên phải hắn còn một vị trí trống đó là dành cho Tiêu Hoằng.
Tuy rằng La Kiệt đã quyết định, không để cho Tiêu Hoằng có bất kỳ đặc quyền gì, nhưng là để bảo đảm thương binh khỏi hẳn trăm phần trăm, chỉ bằng điểm ấy, tạm thời Tiêu Hoằng hẳn nên đảm nhiệm vị trí Phó Tổng điều trị, cũng chính là trợ thủ cho Trương Cẩm Dương.
Dù sao La Kiệt không có khả năng vì tôi luyện Tiêu Hoằng mà dùng tánh mạng của binh sĩ ra làm càn, hiện tại Bối La đã không còn nhiều chỉ còn lại có hơn 1000 người này.
Trương Cẩm Dương ngồi trên ghế chủ vị, nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, trên mặt lập tức hiện lên một chút khó chịu, hiển nhiên Trương Cẩm Dương cũng không phải là hạng người lòng dạ cởi mở, lần trước ở chỗ báo danh tân binh chịu thiệt cùng Tiêu Hoằng, hắn vẫn còn để tâm.
Ở trong Bối La quân đoàn, có người dám ở phương diện Dược sư dẫn đầu hắn một bậc, đây là chuyện Trương Cẩm Dương không thể dễ dàng tha thứ.
Hiện giờ Tiêu Hoằng đã trở thành trợ thủ của hắn vậy thì dễ rồi, hắn phải làm cho Tiêu Hoằng hiểu đâu là trời cao đất rộng.
Tiêu Hoằng hơi nhìn thoáng qua Trương Cẩm Dương, thần sắc không có biến hóa gì lớn, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh Trương Cẩm Dương.
- Lần này hội nghị, điều trị chủ yếu là an bài nhiệm vụ và phân tổ điều trị, ta đã ghi ra nhiệm vụ điều trị thành bảng!
Trương Cẩm Dương nói xong, liền phát xấp tư liệu trong tay phân phối đều cho Quan y tế các khu, duy chỉ có Tiêu Hoằng không có.
Thấy một màn này, thần sắc Tiêu Hoằng như trước không có nhiều biến hóa gì lắm, vẫn bình thản như lúc ban đầu.
- Lần này nhiệm vụ điều trị liên quan tới nhân số hơn 600 người, trong đó nhiệm vụ trọng yếu nhất đó là Tham mưu trưởng Bì Nặc, thương thế hắn rất nặng, mặt khác là Doanh trưởng doanh thứ 1 Trung tá Lôi Tát!
Trương Cẩm Dương như trước nói thao thao bất tuyệt.
Lúc này Tiêu Hoằng thì lại tỏ vẻ có chút không kiên nhẫn, năm đó Thôi Uyển Bác từng giảng qua với Tiêu Hoằng: cứu người là phải tranh thủ thời gian, mà sự việc trước mắt này ở trong mắt Trương Cẩm Dương dường như biến thành nhiệm vụ thuần túy, còn phải nghiên cứu phân chia tỉ mỉ.
Hội nghị cứ như thế kéo dài ước chừng hơn một giờ mới tính chấm dứt.
Mà cuối cùng nhiệm vụ phân phối cho Tiêu Hoằng là, ba liên đội cộng lại là 100 thương binh, mà nhân viên phân phối cho Tiêu Hoằng chỉ có năm người. Trong đó hai người vẫn là Trần Giang cùng Vương Bác là thuộc hạ trực tiếp của Tiêu Hoằng, ba người còn lại là Quan y tế liên đội 15 cùng hai gã y tá.
Phải trị liệu 100 thương binh mà chỉ cấp năm người trợ thủ, hiển nhiên, đây chính là làm khó dễ người ta. Hoặc là nói, Trương Cẩm Dương chính là dùng việc quan báo tư thù.
Dù sao chuyện lần trước ở chỗ báo danh tân binh, tuy rằng rất ít người nhìn thấy, nhưng không thể nghi ngờ đã làm cho Trương Cẩm Dương mất mặt.
- Tiêu trưởng quan! Chuyện này tính sao đây? Chúng ta chỉ có vài người đi trị liệu cho 100 thương binh, còn là trọng thương. Đây rõ ràng là ném chúng ta cho mẹ kế nuôi mà!
Quan Kỳ quan y tế mới vừa được bổ nhiệm của Liên đội 15 nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng. Bản lãnh của Tiêu Hoằng hắn biết rõ ràng, Đặc Lý ở trước mặt người này còn phải thành thành thật thật, hắn mới vừa được bổ nhiệm Quan y tế, tự nhiên phải tăng thêm lễ phép với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, nhìn xem tư liệu nhiệm vụ trong tay, vẻ mặt vẫn bình thản như trước, đứng dậy rời phòng họp, lập tức đi tới hướng khu điều trị số 4 của Tổng bộ y tế.
Đại khái chỉ đi chừng mười phút, Tiêu Hoằng đi tới khu điều trị số 4. Đẩy cửa một gian phòng bệnh trong đó, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy rõ ràng, hơn mười người thương binh đang nằm trên giường bệnh, vô cùng thê thảm.
- Trương Cẩm Dương này cũng quá đen tối đi, giao cho chúng ta những người này, đa số đều là sắp chết và tàn phế!
Quan Kỳ nhìn một màn trước mắt, oán giận nói.
Tiêu Hoằng không hề quan tâm, mang vào bao tay cách ly, liền bắt đầu... chẩn đoán bệnh, cũng trước sau như một, cầm lấy bản ghi y tế và cây bút, bắt đầu tiến hành kiểm tra đo lường thương binh, sau đó như trước ghi ra phương án trị liệu của riêng mình.
Đồng thời hộ sĩ từ khu 15 cùng khu 22 đi theo, bắt đầu công việc lu bù lên, chuẩn bị đi nhà kho y tế lãnh dược phẩm, một số có vẻ gọn gàng nhanh nhẹn, bởi vì họ đã có đủ tín nhiệm đối với Tiêu Hoằng. Thử nghĩ một chút, ngay cả Mễ Lý bị thương nặng như vậy đều có thể trị lành, thì còn có bệnh gì không trị được?
Tuy nhiên, ngay lúc mấy hộ sĩ đi vào nhà kho của Tổng bộ y tế, chuẩn bị lấy ra dược phẩm, lại bị chủ quản nhà kho ngăn cản.
- Chờ một chút, hiện giờ nơi này có quy định: tất cả nhân viên y tế, phàm là lãnh tài liệu trong nhà kho, phải đưa ra phương án điều trị có phê chuẩn của Trưởng quan Trương Cẩm Dương!
Chủ quản nhà kho lên tiếng ngăn cản ba hộ sĩ thủ hạ của Tiêu Hoằng.
- Có quy định như vậy ư? Này! Không phải ngươi muốn làm khó chứ? Hiện tại là cứu người, đâu có thời gian đợi phê chuẩn?
Một nữ hộ sĩ lên tiếng chất vấn.
- Đây là để phòng ngừa người nào đó lạm dụng tài liệu, cùng với khai ra dược vật đắt tiền, gia tăng phí tổn điều trị!
Chủ quản nhà kho thần sắc không thay đổi, giọng điệu nghiêm túc nói.
Có thể nói, ở Tổng bộ y tế gần như hoàn toàn chính là thiên hạ của Trương Cẩm Dương, chủ quản nhà kho tự nhiên phải nghe mệnh lệnh từ Trương Cẩm Dương, làm khó dễ Tiêu Hoằng cùng thủ hạ của hắn.
Vừa khéo đúng lúc này, hộ sĩ các khu điều trị khác cũng đang hấp tấp đi vào nhà kho, lãnh lấy dược phẩm mà không có mảy may bị ngăn cản.
- Họ không có đưa ra phương án trị bệnh? Hơn nữa phương án trị bệnh của họ cũng có được phê chuẩn đâu!
Một nữ hộ sĩ thủ hạ của Tiêu Hoằng hùng hổ nói.
- Ta là chủ quản nhà kho, ta có an bài của ta. Tóm lại, các ngươi nếu muốn lãnh lấy dược phẩm, cần phải được Trương Cẩm Dương phê chuẩn!
Chủ quản nhà kho nói có chút không theo đạo lý.
- Ngươi...
Người nữ hộ sĩ này sắp bị tức giận bùng nổ. Tự nhiên nàng không ngốc, đây rõ ràng là trắng trợn làm khó người ta mà!
- Chung hộ sĩ! Quên đi, chúng ta tốt hơn là đi tìm Trương Cẩm Dương phê chuẩn đi!
Lại một nữ hộ sĩ kéo tay nữ hộ sĩ đang tức giận, nhẹ giọng khuyên can.
- Hừ!
Nữ hộ sĩ họ Chung này hừ một tiếng ở cổ họng, liền xoay người giậm bịch bịch chạy ra ngoài, đi thẳng đến văn phòng của Trương Cẩm Dương.
Bên kia Trương Cẩm Dương thần sắc là một bộ dáng lạnh nhạt, đang chắp tay sau lưng vòng quanh phòng bệnh tuần tra, đồng thời chỉ trỏ phân phó thủ hạ. Thanh âm không nhanh không chậm, mà công tác chủ yếu của hắn là điều trị thương thế của Tham mưu trưởng Bì Nặc.
Thương thế của Bì Nặc có thể nói là rất nghiêm trọng, so với người bệnh gãy chân lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Vai trái đã bị nổ rách tả tơi, đùi phải cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Đương nhiên, đối với loại thương thế này, Trương Cẩm Dương vẫn chưa cảm nhận được mảy may áp lực, nguyên nhân rất đơn giản, trị bệnh là bản lãnh của hắn, trị không hết đó cũng là lẽ bình thường, dù sao trên đời này dường như cũng không có Dược sư vạn năng.
Ở trong mắt hắn xem ra, chỉ cần có thể giữ được tính mệnh cho Bì Nặc, coi như đã thành công.