-Ồ, không ngờ Tiêu Hoằng này thật là lợi hại, có thể đánh Chu Thái đến trọng thương.
Thượng Cát hơi đổi sắc nói, nhưng mà giọng điệu rõ ràng có chứa một chút khinh miệt.
Có lợi hại đi nữa thì sao chứ? Cuối cùng còn không phải chết, muốn đấu với Tập đoàn tài chính Hồng Bác, chỉ có một hậu quả, đó là tự tìm đường chết.
Hạ Duân Chỉ cười nói.
Những người khác cũng thế, cả văn phòng vốn đang chìm trong không khí nặng nề, nháy mắt nhạt nhòa mất.
Tuy ràng Sài Tang cố làm cho sắc mặt lão nghiêm túc hơn, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy ý cười mờ nhạt trên mặt lão đang từ từ trồi lên:
Nếu không phải Tiêu Hoằng làm quá tuyệt đường, ta cũng không muốn giết hắn. Tuy ràng Miêu Thần cũng có chỗ không đúng, nhưng tội không đáng chết, còn Tiêu Hoằng tiêu diệt Miêu gia, còn muốn đụng tới Sài Sương, đúng là không biết lượng sức.
Nói xong, Sài Tang ra hiệu bảo vệ đưa hộp gỗ tới đây.
Lúc này, người trong phòng cũng nhìn vào trong hộp gỗ.
Kỳ thật ta cũng không muốn rối loạn tới mức này, yên tâm, ta sẽ không cho Tiêu Hoằng toàn thây, còn phải diễu hành thị chúng một ngày, để cho người bên ngoài thấy rõ hậu quả đấc tội Tập đoàn tài chính Hồng Bác.
Sài Tang nói xong, tự tay mở hộp ra.
Nhưng ngay khi mở hộp ra, sắc mặt Sài Tang hơi đổi, đầu người trong hộp có tóc dài, cái này rõ ràng không phải kiểu tóc của Tiêu Hoằng. Vội cầm đầu người lên xem, sắc mặt Sài Tang biến đổi, mất trợn to, cả người cứng ngắc.
Cái đầu này đâu phải là Tiêu Hoằng, mà là Sài Sương, lúc này Sài Sương vẫn còn mở to mất, nhưng đã không còn sức sống.
-Này...
Sài Tang chỉ hô lên một tiếng, sau đó đầu óc "oong" một cái, rơi vào ngừng trệ.
Những người khác trong văn phòng nhìn thấy đầu người trong tay Sài Tang không phải là Tiêu Hoằng mà là Sài Sương, một đám cũng hít một hơi lạnh, ánh mắt toàn ngập kinh hãi. Phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn nhau, sắc mặt cùng biến đổi, không biết phải nói cái gì.
Tương phản quá dữ dội như thế, bầu không khí thoải mái trong phòng liền đông cứng lại.
Bùm!
Một lát sau, đầu người trong tay Sài Tang rơi xuống bàn, cả người Sài Tang cũng tê liệt trên ghế, cả người không khỏi run lên.
Sao lại như thế? Không thể nào, không thể nào.
Sài Tang lặp đi lặp lại, khóe miệng run lên, Sài Sương là cháu gái mà lão yêu thương nhất.
Lúc này, khóe mắt Sài Tang nhìn tới tờ giấy trong hộp gỗ, lấy ra xem, đây là câu nói Tiêu Hoằng phân phó Chu Thái chuyển đi: Muốn tìm ta gây chuyện, chết tiếp theo sẽ là cháu trai của ngươi. Ký tên: Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy những chữ này, sắc mặt Sài Tang từ tái nhợt biến thành tím đen, ánh mắt có khiếp sợ cũng có phẫn nộ. Lão nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có cục diện như hôm nay, vốn là chuẩn bị ám sát Tiêu Hoằng, kết quả ngược lại bị Tiêu Hoằng ám sát Sài Sương.
Thật là làm người ta khó tin.
Trong văn phòng, có người mất tốt nhìn rõ tờ giấy trong tay Sài Tang, nháy mắt chỉ cảm thấy sau lưng lan tỏa làn hơi lạnh băng, ánh mắt lạnh bằng của Tiêu Hoằng như hiện lên trước mắt họ.
Là Tiêu Hoằng làm? Là Tiêu Hoằng làm ra?
Mọi người trong văn phòng sinh ra nghi ngờ này, ở trong mắt họ, Tiêu Hoằng rõ ràng đã trở thành ác ma.
Nhất là một câu cuối cùng, trực tiếp bóp lấy yếu hại của Sài Tang, chính là cháu trai của lão.
Nhìn lại tên bảo vệ vốn chuẩn bị tranh công, đứng trước mặt Sài Tang, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đáng chết!
Sài Tang rít gào, bóp chặt tờ giấy, đập mạnh lên bàn.
Rốt cuộc là sao?
Sài Tang sắc mặt dữ tợn hỏi tên bảo vệ.
Ta... ta không rõ lấm, là Chu Thái đại nhân đưa cho ta, hơn nữa bảo ta làm như vậy.
Tên bảo vệ nơm nớp lo sợ, ấp a ấp úng nói.
Chu Thái? Chu Thái đâu rồi? Bất hắn tới đây cho ta.
Sài Tang rít gào nói.
Nhưng khi trợ thủ định gọi cho Chu Thái, lại phát hiện Ma Văn thông tin của Chu Thái đã đóng, không thể tiếp nhận.
Như vậy không cần nói cũng biết, rất có thể Chu Thái đã bị Tiêu Hoằng thu mua, hoặc là bị chế ngự.
Vừa suy đoán như thế, Sài Tang cảm thấy choáng váng, tức giận hôn mê.
Cùng lúc đó, phía Tiêu Hoằng đã sớm lái xe Ma Văn của Chu Thái rời Phân viện Tây Tân Ma Văn, rời khỏi khu Tây Tân.
Đánh chết Sài Sương, hiện giờ theo Tiêu Hoằng thấy, chỉ còn lại một mình Miêu Thần. Thu phục hắn xong, Tiêu Hoằng đã không còn gì tiếc nuối ở Thái Ngô thành nữa. Tiêu Hoằng tự nhận là đã dùng phương thức này hoàn thành tế điện cho ân sư.
Chỉ có Mộ Khê Nhi... nghĩ tới đó, thần sắc Tiêu Hoằng hiện lên mờ mịt, chân mày cũng nhíu lại.
Đúng lúc này, trước mặt Tiêu Hoằng xuất hiện một cái biển quảng cáo lớn, bên trên là quảng cáo tuyên truyền của khách sạn 6 sao Á Loan, kiến trúc xa hoa như hoàng cung, trực tiếp đập vào mất Tiêu Hoằng.
Thấy bình ảnh này, sắc mặt Tiêu Hoằng chợt đổi, ánh mắt sắc bén đã bị mờ mịt thay thế. Hắn không biết mình cứ mãi lừa dối hay là đối mặt với sự thật, đánh vỡ thế giới tốt đẹp trong lòng mình.
Cảm giác bất lực tự nhiên sinh ra trong lòng Tiêu Hoằng, trong thế giới nội tâm của hắn đầy những vết thương, không ai có thể giúp được Tiêu Hoằng.
Mơ hồ, Tiêu Hoằng thở một hơi dài, trực tiếp lái xe vòng vào đường rẽ.
Cùng lúc đó, ở trong phòng 501 khách sạn Á Loan, lúc này Mộ Khê Nhi mặc áo ngủ đứng ở bên cạnh Mai Long, thần sắc đau buồn.
Mai Long hoặc nói thẳng là Bệ Đồ đang dựa trên giường nệm trắng, trên mặt nạ dán sát vào làn da hiện lên vẻ nhàn nhã, nửa người trên cởi trần bôi nước thuốc màu đỏ như máu, miệng ngậm một loại vật thể như thuốc lá. Loại vật thể thuốc lá này là một loại thủ đoạn chữa trị Ngự lực trong người hắn, nguyên lý cũng giống như Ngự hương của Tiêu Hoằng.
Mai Long, lúc nào ngài có thể cho ta đi?
Mộ Khê Nhi nhút nhát hỏi, trong ngữ khí có vẻ lo lắng, lại hơi e ngại.
Ngự lực trong người ngươi rất ôn tồn, rất có ích cho ta khôi phục bệnh, bởi vậy ngươi phải ở thêm vài ngày.
Bệ Đồ nói, tuy ràng ôn hòa, nhưng vẫn không khó nhìn ra được, Mộ Khê Nhi ở
trong mắt hắn chỉ là một loại công cụ, không hơn.
Qua đêm nay, ngài... có thể thả ta đi không, ta nghĩ ta đã trả đủ ân đức ta thiếu ngài, sau này ta tình nguyện không cần vòng sáng ngôi sao mà ngài ban cho ta nữa. Ta tình nguyện bỏ qua mọi thứ, chỉ hy vọng ngài ban cho ta tự do, bây giờ ta chỉ muốn ở chung với Tiêu Hoằng, lúc này huynh ấy đang rất cần ta...
Mộ Khê Nhi nhìn Bệ Đồ, dùng một loại ngữ khí gần như cầu xin nói, ánh mắt ửng đỏ, nàng biết rõ, thời gian của Tiêu Hoằng không còn nhiều.
Tiêu Hoằng? Cái tiểu tử kiêu ngạo kia? Thật không rõ hắn có gì tốt? Nhưng nếu ngươi biểu hiện nhu thuận, ta sẽ cân nhắc thành toàn cho các ngươi.
Bệ Đồ liếc Mộ Khê Nhi đã rơi nước mắt như mưa, tiếp theo từ sau ôm lấy bả vai Mộ Khê Nhi.
Còn ở bên kia, Tiêu Hoằng lái xe Ma Văn màu bạc đã ngừng lại trước cửa Á Loan, sắc mặt đã bình thản, trong mắt vẫn mơ hồ có chút không yên lòng khó phát hiện.
Vị này, xin hỏi...
Lúc này, một nhân viên lễ tân đi tới chỗ Tiêu Hoằng ngừng xe, lễ phép nói. Chẳng qua nói tới một nửa, nhìn thấy Tiêu Hoằng ngồi trong xe điều khiển, trong lòng nhân viên lễ tân chợt căng thẳng, không nói được câu tiếp theo, một loại cảm giác khẩn trương sợ hãi chợt trồi lên.
Nghe nói gian phòng 501 không tệ, phải không? Dẩn ta đi.
Tiêu Hoằng liếc nhân viên lễ tân có vẻ sợ hãi, bước xuống xe, cực kỳ bình tĩnh nói.
Nhưng nhân viên lễ tân lại nhìn ra một tia lạnh băng ở trong mắt Tiêu Hoằng, làm người ta không rét mà run, không biết phải làm gì mới được.
Ta lặp lại lần nữa, dẫn ta đi.
Tiêu Hoằng vẫn bình thản, vỗ nhẹ bả vai nhân viên lễ tân.
Còn nhân viên lễ tân liên giật mình, vội gật đầu, nơm nớp lo sợ đi ở phía trước.
Đi vào trong đại sảnh xa hoa, vốn mọi người đang cười nói, nhìn thấy Tiêu Hoằng mặc áo giáp đi vào, chợt cứng ngất, tiếng nói chuyện im bặt. Lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn vào Tiêu Hoằng, một đám người không dám thở mạnh một cái, bọn họ tự nhiên nhìn thấy sắc mặt bình thản đến lạnh bằng của Tiêu Hoằng.
Còn có thể cảm nhận được từng đợt hơi lạnh phát ra từ trên người Tiêu Hoằng.
Nhân viên lễ tân đi ở phía trước, lúc này đang nháy mắt với quản lý ở đại sảnh.
Quản lý bàn tiếp tân tự nhiên biết được người đang ở phòng 501 là ai, hắn cũng biết quan hệ giữa Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi, bây giờ Tiêu Hoằng xuất hiện ở trong này, nàng tự nhiên phải biết sắp xảy ra chuyện gì?
Quản lý lén lút lấy ra Ma Văn thông tin, chuẩn bị liên lạc với tầng 5.
Nhưng lúc này, quản lý lại ngạc nhiên, Tiêu Hoằng đang bước tới chỉ một ngón tay về phía nàng.
Bây giờ ta muốn lên phòng 501, nếu ta không nhìn thấy người, như vậy tất cả người ở nơi này đều sẽ chết, không tin, ngươi có thể thử xem.
Tiêu Hoằng nói với quản lý.
Tiêu Hoằng nói rất nhỏ, nhưng truyền vào trong tai quản lý lại như con gió lạnh thấu xương, không khỏi làm nàng giật mình. Nếu người khác nói lời này, quản lý sẽ chỉ coi như phô trương thanh thế, nhưng mà đổi thành Tiêu Hoằng, nàng không dám nghĩ vậy, Miêu gia lúc trước chính là ví dụ đẫm máu.
Quản lý không khỏi thu tay lại, đứng ở bàn phục vụ không dám cử động, trong ánh mắt toàn ngập hoảng sợ. Những người khác ở trong đại sảnh xa hoa cũng thế, không dám phát ra một tiếng vang, ngay khi Tiêu Hoằng tiến vào, cả đại sảnh xa hoa đã biến thành vùng yên lặng chết chóc.