Bởi vì Tiêu Hoằng diệt môn Miêu gia, hơn nữa tuyên bố muốn giết cả Miêu Thần cùng Sài Sương, bởi vậy Học viện Tây Tân Ma Văn hiện giờ đề phòng nghiêm ngặt, thậm chí còn khắc nghiệt hơn cả khi Lạc Tuyết Ninh đến đây.
Xe Ma Văn của Chu Thái đi đến cửa trường, lập tức bị chặn lại.
Là ai?
Bảo vệ gõ cửa xe Ma Văn, nghiêm túc hỏi.
Khốn kiếp, ngay cả xe Ma Văn của ta cũng không biết hay sao?
Cửa kính xe Ma Văn mở ra, kèm theo là giọng âm trầm của Chu Thái.
À, thì ra là Chu ca, xin lỗi, xin lỗi.
Thấy Chu Thái lộ mặt ra, bảo vệ này lập tức mềm xuống, nịnh bợ hết lời.
Tiếp theo Chu Thái cũng không dây dưa lâu với tên bảo vệ, trực tiếp lái xe vào trong vườn trường, đi thẳng đến khu ký túc xá số 1. Bây giờ trải qua chuyện Tiêu Hoằng, ký túc xá của Sài Sương đã thay đổi, nhưng không che giấu được Chu Thái.
Có Chu Thái làm tấm giấy thông hành siêu cấp, một đường thông suốt, nhanh chóng đến dưới lầu ký túc xá số 7.
Ở lầu 3, phòng 322.
Xe Ma Văn của Chu Thái dừng dưới lầu ký túc xá số 7, Chu Thái hơi cung kính nói với Tiêu Hoằng.
Đi theo ta.
Tiêu Hoằng nói với Chu Thái.
A?
Chu Thái rõ ràng có cố kỵ, dù sao đó là cháu gái ruột của Sài Tang đó, nhưng mà khi quay đầu nhìn sắc mặt âm lãnh của Tiêu Hoằng, hắn không khỏi nuốt nước miếng. Nghĩ tới Hàn băng vạn nằm trong bụng, hắn biết rõ cái mạng nhỏ của mình hoàn toàn nằm trong tay Tiêu Hoằng.
Được rồi.
Tuy rằng Chu Thái không muốn, nhưng vẫn phải gật đầu nghe theo, chuyện đến nước này, hắn không còn lựa chọn.
Đi đến lầu ba, Tiêu Hoằng theo Chu Thái dẫn đường, đi tới trước phòng 322, Tiêu Hoằng liếc Chu Thái:
Ngươi biết làm gì rồi chứ?
-Ấy... Biết.
Chu Thái do dự một chút, gật đầu.
-Vậy thì tốt.
Tiêu Hoằng nói nhỏ, tiếp theo nắm lấy tay Chu Thái gõ ba cái lên cửa, sau đó lách ra sau thân thể cao to của Chu Thái như một cái bóng ma.
Ai đó.
Trong phòng nhanh chóng truyền ra tiếng nói của Sài Sương, giọng điệu bực bội, càng không có thân mặt.
Là ta, Chu Thái.
Chu Thái đứng ở ngoài cửa, nói từng chữ một.
Chu Thái? Ngươi tới làm gì?
Sài Sương hỏi tiếp, ngữ khí có hơi cảnh giác, rõ ràng mấy ngày qua Tiêu Hoằng làm cho Sài Sương vừa hận vừa sợ, chỉ hy vọng ông nội mau nghĩ ra cách xử lý triệt để Tiêu Hoằng.
Mấy ngày trước hiệu trưởng phái ta ám sát Tiêu Hoằng, hiện giờ Tiêu Hoằng đã bị ta đánh nửa tàn, không biết Sài Sương tiểu thư có hứng thú tự tay lấy mạng hắn không.
Chu Thái cổ giữ ngữ điệu bình thường nói.
Lấy cái cớ Tiêu Hoằng này đúng là bình thường, nhưng lời này cũng phải là ai nói. Người thường thì chưa chắc có hiệu quả, nhưng mà nói ra từ Chu Thái thì chưa chắc, bởi vì Chu Thái vẫn là thủ hạ đắc lực của Sài Tang, đã được công nhận.
Nửa tàn?
Sài Sương khựng lại một chút, trong ánh mắt hiện lên chút ánh sáng:
Đương nhiên là có hứng thú, ta nằm mơ cũng muốn giết cái tên đáng chết kia.
Nói xong, Sài Sương mới mở cửa ra, tiếp theo thân thể cao to của Chu Thái xuất hiện trước mắt nàng.
Một mình ngươi thôi? Tiêu Hoằng ở đâu? Ở trên xe của ngươi?
Sài Sương nhìn ngay vào Chu Thái, khó hiểu hỏi, nhưng mà trong ánh mắt đã có chút cảnh giác.
Ở chỗ này.
Ngay khi Sài Sương vừa nói xong, Tiêu Hoằng mới bước ra từ sau lưng Chu . Thái, sắc mặt vẫn âm lãnh.
Tiêu Hoằng, ngươi...
Nhìn thấy Tiêu Hoằng yên lành bước ra từ sau lưng Chu Thái, sắc mặt Sài Sương cứng ngắc, tiếp theo liền phản ứng lại, lập tức muốn khóa cửa phòng. Kết quả lại bị Tiêu Hoằng tóm lấy mép cửa, Sài Sương kéo đẩy cũng không kéo nổi.
Bây giờ mặc kệ là lực lượng hay cấp bậc Ngự lực, Sài Sương cũng không còn là đối thủ của Tiêu Hoằng nữa.
Đương nhiên, lúc này tốc độ phản ứng của Sài Sương rất nhanh, lui ra sau, chuẩn bị lấy ra Chiến văn trong bao Ma Văn.
Nhưng tốc độ phản ứng của Tiêu Hoằng còn nhanh hơn Sài Sương.
Rống...
Ngay khi Sài Sương vừa lấy ra Chiến văn, Tiêu Hoằng đã phát ra một tiếng rít gào, Long Tức bùng nổ đánh bay Sài Sương ra ngoài, đập thật mạnh lên vách tường.
Không đợi Sài Sương rơi xuống đất, Tiêu Hoằng lao sát theo sau tới gần Sài Sương, một tay bóp chặt cổ Sài Sương, đè cô ta lên vách tường.
Chu Thái, ngươi bán đứng...
Không đợi Sài Sương nói hết lời cuối cùng, cổ họng Sài Sương đã bị Tiêu Hoằng đóng băng hoàn toàn. Ngự lực của Sài Sương thua xa Tiêu Hoằng cả một mảng lớn, Ngự lực, dòng máu nháy mắt đông cứng, chỉ một lát đã không còn sức sống.
Tiếp theo cổ Sài Sương đã bị đóng băng, Tiêu Hoằng khống chế Ngự lực từ từ rạn nứt, trực tiếp cắt đứt cổ Sài Sương, phần thân nhũn ra rơi khỏi vách tường, phần đầu vẫn còn trong tay Tiêu Hoằng.
Đánh chết dứt khoát, không có chút dài dòng.
Lấy Cực Tuyến Chiến văn của Sài Sương ra, Tiêu Hoằng ném đầu Sài Sương cho Chu Thái.
Đưa cho Sài Tang, thuận tiện nói với hắn, muốn tìm ta gây chuyện, tiếp theo sẽ là cháu trai của hắn.
Tiêu Hoằng nói, tiếp theo gỡ bao Ma Văn của Sài Sương, ném cho Chu Thái, Tiêu Hoằng chỉ để lại Cực Tuyến Chiến văn, vì Chiến văn này có tinh vĩnh cửu, cũng là Chiến văn có tinh vĩnh cửu duy nhất mà đời này Sài Tang chế tạo ra.
Chu Thái đứng ở cửa, nhìn đầu của Sài Sương trong tay, trong lòng khẩn trương, tay còn run lên. Nghe Tiêu Hoằng nói thế, con mắt Chu Thái lôi ra.
Ngươi nói gì? Bảo ta cầm đầu Sài Sương đi thông báo với Sài Tang?
Chu Thái hỏi vặn lại, rõ ràng theo Chu Thái thấy là cái này không khác gì đi tìm đường chết. Không cần nói nguyên nhân cũng biết, không xử lý được Tiêu Hoằng, ngược lại còn dẫn đường cho Tiêu Hoằng đi giết Sài Sương, vậy thì dù cho Chu Thái có mười cái mạng cũng không đủ đưa ra.
Ngươi không có lựa chọn, đưa xong là ngươi sẽ tự do, Ma Văn khác trong bao Ma Văn của Sài Sương coi như thù lao của ngươi. Khối băng trong bụng ngươi sẽ tự động tan rã trong vòng 3 ngày, nhưng trong vòng 3 ngày này, ta có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào.
Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo đi ra ngoài, trực tiếp lên xe Ma Văn của Chu Thái, nghênh ngang chạy đi.
Còn Chu Thái đứng trên lầu, cả người cứng ngắc, không biết phải đi đâu. Đi đưa, bị Sài Tang giết; không đưa, bị Tiêu Hoằng giết, nhìn thì như hai lựa chọn, kỳ thật đều là đường chết.
Bất chợt, ánh mắt Chu Thái vô tình chú ý tới trong phòng Sài Sương có một cái hộp gỗ bình thường, ánh mắt đảo một vòng, dường như có ý tưởng. Nơm nớp lo sợ vào trong phòng ký túc xá của Sài Sương, Chu Thái trực tiếp bỏ đầu Sài Sương vào trong hộp gỗ, nhanh tay lấy giấy bút viết ra, ném vào trong hộp, dán giấy niêm phong, sau đó mới đi ra khỏi lầu ký túc xá.
Tùy tiện tìm một tên bảo vệ bình thường coi như thành thật, Chu Thái đưa cái hộp gỗ đóng kín cho hắn.
Đưa thứ này giao cho viện trưởng Sài Tang.
Chu Thái phân phó như thế, sắc mặt lạnh lẽo.
Trong này là?
Bảo vệ tò mò hỏi.
Đầu của Tiêu Hoằng.
Chu Thái trả lời.
Tiêu Hoằng? Chết rồi?
Bảo vệ nghe nói thế, ánh mắt hiện lên hào quang, ám sát được Tiêu Hoằng, tuyệt đối là công to.
Đừng hỏi nhiều nữa, nhớ kỹ phải tự tay giao cho Sài Tang, nếu mở ra giữa đường, sau này không tha cho ngươi.
Chu Thái cảnh cáo.
Cái này là chắc rồi, nhưng... sao Chu đại nhân không tự mình đưa.
Bảo vệ hỏi tiếp.
Chu Thái xắn tay lên, bên trên toàn đầy vết thương:
Ta phải đi trị liệu, bằng không sẽ rất rắc rối.
Ra là vậy, Chu đại nhân yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ đưa tới bến.
Nói xong, tên bảo vệ này liền phấn chấn rời đi.
Thấy hắn đã đi, Chu Thái làm sao còn dám ở lại, trực tiếp trèo tường đi ra, biến mất trong bóng tối.
Sài Tang ở trong phòng viện trưởng, lúc này đang bàn bạc vấn đề công tác bảo vệ Học viện Tây Tân Ma Văn với trưởng phòng bảo an, trưởng phòng bảo an là Thượng Cát, cũng có thực lực Ngự giả cấp năm.
Ngoài ra còn có Hạ Duẫn Chi và những nhân vật cấp trung tâm Học viện Tây Tân Ma Văn, có đến 7-8 người.
Tóm lại mấy ngày nay phải tiến hành bảo vệ mọi mặt ở Học viện Tây Tân Ma Văn, phòng ngừa Tiêu Hoằng lẻn vào quấy rối.
Sài Tang căn dặn, lời của hắn còn bóng gió khác, là vì bảo đảm an toàn của Sài Sương.
Viện trưởng, ngài cứ yên tâm, phòng vệ Học viện Tây Tân Ma Văn tuyệt đối sẽ như thùng sắt, ngoại trừ thân tín của ngài ra, tất cả người đến đây sẽ bị kiểm toa nghiêm khắc.
Thượng Cát nịnh bợ cam đoan nói.
Vậy thì tốt, đương nhiên cũng sẽ không quá lâu, có lẽ mấy ngày nữa, phía Chu Thái cũng sẽ có tin tức. Ta không tin, đời này Tiêu Hoằng trốn trong phố Đại Hoằng không ra.
Sài Tang híp mắt nói, trong ánh mắt lóe lên hung ác. Cũng là bị Tiêu Hoằng bức ra, nếu Tiêu Hoằng chơi ác, vậy thì Sài Tang cũng phải theo tới cùng.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền vào.
Là ai? Có chuyện gì?
Sài Tang nhìn ra cửa hỏi.
Ta là bảo vệ, vừa rồi Chu Thái đại nhân cho ta chuyển giao đồ vật cho ngài.
Bảo vệ cung kính nói.
-Vào đi.
Sài Tang sắc mắt hơi đổi, gọi vào, lão cũng không rõ Chu Thái muốn làm gì.
Bảo vệ cầm một cái hộp gỗ đi vào, sắc mặt đầy nịnh nọt.
Trong đó có gì? Vì sao Chu Thái không tự mình tới?
Sài Tang hỏi, trong giọng nói toàn ngập khó hiểu.
Chu Thái đại nhân nói là đầu của Tiêu Hoằng, bản thân ngài ấy trọng thương, đã đi trị liệu rồi.
Bảo vệ nói "sự thật".
Nghe tên bảo vệ nói thế, người trong phòng đồng loạt biến sắc, tiếp theo trong mắt hiện lên tia sáng hưng phấn. Tiêu Hoằng bị xử lý, rõ ràng là loại bỏ họa lớn cho Tập đoàn tài chính Hồng Bác.
Sài Tang ngồi trên bàn, chân mày hơi nhướng lên, không ngờ lão vừa nhắc tới Chu Thái, Chu Thái đã xử lý xong chuyện.