Ma Ngân

Chương 322: Chương 322: Lên tiền tuyến.




-Ta muốn xem, "mai rùa" số 17 rốt cuộc chống đỡ được bao lâu?

Lặc Mỗ nhìn màn hình lầm bẩm.

-Trưởng quan, nếu đuổi đoàn liên hợp số 9 đi, như vậy đã có bao nhiêu quân đoàn thua trên tay chúng ta?

Phó đoàn trưởng An Kỳ Tuấn ở bên cạnh Lặc Mỗ hỏi.

-Bao nhiêu? Ta không nhớ nữa, tham mưu trưởng, ngươi có ghi lại không?

Lặc Mỗ thoải mái liếc tham mưu trưởng Trần Sâm hỏi.

-Là cái thứ 4, trong đó quân đoàn Bối La là thoải mái nhất, hình như khi đó chỉ để bọn chúng ở lại Long Liệt Tinh một ngày liền bị đuổi ra, chết vô số.

Trần Sâm trả lời.

-Quân đoàn Bối La? Không nhắc cũng được, nói rồi, ở Vũ Nhuận Tinh thì chúng rất lợi hại, nhưng ở trước mặt quân đoàn Liệp Ưng thiết quân này, đúng là không đáng kể gì. Ờ chiến tuyển Tây Cương, ta chỉ vừa mắt duy nhất quân đoàn Vân Đoan, nhưng mà nghe nói bọn họ bị quấn chặt. Đáng tiếc quá, không thể tự tay tiêu diệt.

Lặc Mỗ chầm chậm nói.

Từ đầu tới cuối, cả sở chỉ huy tràn đầy không khí thoải mái.

Nhìn lại màn hình, rất nhiều binh lính Liệp Ưng đã phân bố hình quạt, bắt đầu đợt tấn công dữ dội thứ hai, ở chân trời u ám, đạn năng lượng rơi xuống như mưa, đánh lên cứ điểm số 17 hình dạng kim tự tháp.

Lý Mình Khoa ở Nam cực lúc này chật vật khó coi, quân đoàn Liệp Ưng cũng coi như có danh tiếng ở Duy Lâm công quốc, được xưng là đội quân thép.

Chỉ là làm Lý Mình Khoa không ngờ tới, mấy năm không gặp, sức chiến đấu của chiến đoàn Liệp Ưng càng hung hãn hơn. Còn nhớ mấy năm trước, đoàn liên hợp số 9 va chạm với Liệp Ưng còn có thể liều mạng tám lạng nửa cân, nhưng bây giờ đánh không có sức chống trả.

Có rất nhiều nguyên nhân tạo thành hiện tượng này, đương nhiên quan trong nhất là phương diện chiến đấu. Trong mấy năm qua, quân đoàn Liệp Ưng nam chinh bắc chiến, không hề ngừng lại, cướp được vô số tài nguyên, trạng bị, thậm chí tố chất binh lính tự nhiên cũng cao hơn.

Trái lại đoàn liên hợp số 9 mấy năm qua ngoài diễn tập thì làm đủ loại huấn luyện, cơ bản có thể xếp vào những đội hàng đầu. xếp trận còn được, nhưng kéo lên chiến trường thì rõ ràng có cảm giác n sét, ý chí của binh lính những năm qua bị mài gần hết, đã mất đi tâm huyết cùng cảm giác ứng biến trên chiến trường thảm thiết.

Có lẽ đây gọi là hậu quả trực tiếp của đạt được vinh dự, cũng chìm đắm trong vinh dự.

Đương nhiên, Lý Mình Khoa hiện giờ đã không thể suy nghĩ nữa, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là đám quân đoàn Bối La chết thay mau tới thay ca đi.

Tuy rằng cực lực bảo tồn thực lực, nhưng hiện giờ nhân số chân chính còn có thể chiến đấu của đoàn liên hợp số 9 chỉ còn lại không tới 1600 người.

Tất cả chiến cơ Ma Văn cũng hao hết, hoàn toàn mất đi quyền khống chế bầu trời.

Tuy rằng còn không tới 3 ngày nữa là đến thời gian thay ca, nhưng đối với Lý Mình Khoa, vẫn là sống một ngày bằng một năm.

Ở trong sở tổng chỉ huy chiến tuyển Tây Cương, Ách Tề Nhĩ đối mặt thể cục trước mắt, sắc mặt lại xanh mét. Nhưng cũng không có hành động quá khích, cả chiến tuyển đánh thành cục diện hiện giờ, coi như Ách Tề Nhĩ đã dùng sai sách lượt.

Còn Tân Cách công quốc ở bên kia tự nhiên chú ý tới tình trạng thảm thiết của chiến tuyển Tây Cương, nhưng bây giờ họ đang vội vàng hỗ trợ Phục Thản Để Quốc, dây dưa với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc phía bắc.Tuy ràng lĩnh vực Thụy Lạp Tinh Quần Quốc phân tán, nhưng thực lực tổng hợp không dưới Phục Thản Để Quốc, chiến đấu đang ngang tay. Nhưng chiến tuyển Tây Cương té nhào như thế, Thượng tướng thậm chí Tướng quân Tân Cách công quốc không thể không chú ý.

Nhưng ngoại trừ một người, đó là Lạc Tuyết Ninh.

Dù sao Lạc Tuyết Ninh từng ở Vũ Nhuận Tinh một thời gian, nàng vẫn không quên Tiêu Hoằng.

Nàng rất rõ ràng, nếu Tiêu Hoằng còn sống, chiến tuyển Tây Cương chính là nơi chiến đấu của Tiêu Hoằng.

Lạc Tuyết Ninh đang ở Ngải Mĩ Tinh Tân Cách công quốc, nhìn phong cành cây cối xanh mướt ngoài cửa sổ, cùng thành lũy quân sự khổng lồ trang bị hạng nặng, suy nghĩ một lúc, Lạc Tuyết Ninh cầm lấy báo cáo quân sự trên bàn, bên trong là đề nghị chi viện chiến tuyển Tây Cương.

Đứng lên, đặt cây sáo đồng mà Tiêu Hoằng tặng cho nàng vào lòng, Lạc Tuyết Ninh cầm báo cáo quân sự đi ra ngoài.

Thoáng cái 3 ngày trôi qua, đi qua lần bước nhảy không gian cuối cùng, tàu Hồ Điệp cùng tàu Đại Hùng đã xuất hiện ở gần chiến tuyển Tây Cương.

Nhìn qua cửa sổ phòng điều khiển, Nguyên Sâm tinh hệ đã ở trong tầm nhìn của Tiêu Hoằng. Nhìn từ xa, Nguyên Sâm tinh hệ như dải băng lụa tung bay trải giữa không gian.

Trên thực tế, mọi thứ không hề tốt đẹp như vậy, bây giờ nơi đó đã biển thành địa ngục nhân gian.

- Bệ Đồ, ta lại tới nữa...

Nhìn chiến tuyển Tây Cương giữa Nguyên Sâm tinh hệ, trong lòng Tiêu Hoằng hô lên.

Đồng thời, tàu Hồ Điệp cùng tàu Đại Hùng tới gần, những công sự bố trí trong Nguyên Sâm tinh hệ từ từ rõ ràng, có thể thường xuyên thấy tàu vận chuyển quân sự, thậm chí ngẫu nhiên thấy chiến hạm Ma Văn tràn đầy trọng pháo Ma Văn.

Sở chỉ huy thành lập trên vẫn thạch, hoặc là công sự phòng ngự, có thể thấy ở mọi nơi.

Dựa theo bản đồ không gian Nguyên Sâm tinh hệ, đi qua một giờ bay, hai chiếc chiến hạm vận chuyển quân đoàn Bối La đi tới bộ chỉ huy sư đoàn để quốc số 19.

Nơi này là địa điểm làm việc của A Mình Tả, cũng thành lập trên một chỗ vẫn thạch.

Hai chiếc chiến hạm vận chuyển từ từ tiếp nổi với bộ chỉ huy, La Kiệt ở tàu Đại Hùng cùng Tiêu Hoằng ở tàu Hồ Điệp đi vào trong không gian sở chỉ huy.

Hiện giờ La Kiệt biết rõ hiện giờ ai mới là lão đại, bởi vậy đi trong hành lang, nhìn thấy Tiêu Hoằng liền hơi ngừng bước, nhìn vào Tiêu Hoằng, giống như đang đợi Tiêu Hoằng ra lệnh.

Tiêu Hoằng không lên tiếng, ngón tay hơi chỉ phía trước hành lang, ý bảo La Kiệt đi phía trước.

Thấy Tiêu Hoằng làm thể, La Kiệt cũng không dừng lại nữa, ngoan ngoãn đi ở phía trước, Bì Nặc cùng những sĩ quan chủ yếu Bối La đi theo sau, Tiêu Hoằng áo giáp rách nát dứt khoát đi cuối đội ngũ, vẫn cố ít xuất hiện.

Ở trên đường đi, cả đội ngũ vẫn để ý bước đi của Tiêu Hoằng, thường hay quay đầu nhìn xung quanh, Tiêu Hoằng đi nhanh thì họ đi nhanh, Tiêu Hoằng đi chậm, bọn họ cũng chậm theo.

Trên đường đi, sĩ quan qua lại không dứt, nhưng mà những người này cũng chỉ liếc đoàn người La Kiệt một chút, cũng không hề coi trọng. Dưới từ Thiểu úy, trên đến Thượng tá, toàn một đám mắt ở trên trời.Cũng khó trách, ở trong mắt những người này, bộ đội quân đoàn Bối La đóng ở Vũ Nhuận Tinh không khác gì với lão nhà quê.

Đi qua hành lang, sĩ quan quân đoàn Bối La đi tới văn phòng A Mình Tả.

Nơi này là một phòng không lớn, bởi vì không phải ở trên Nghi Cư Tinh, bởi vậy mọi thứ đều đơn giản.

Đẩy cửa sở chỉ huy, La Kiệt nhìn thấy A Mình Tả đứng nhìn ra cửa sổ, thấy sau lưng có động tĩnh mới quay đầu. Nhìn thấy La Kiệt, trong ánh mắt không có khinh thường như trước, ngược lại thân thiết hơn một chút.

Nguyên nhân ở phía sau, chỉ có A Mình Tả mới biết rõ, đưa quân đoàn Bối La đi Long Liệt Tinh không khác gì làm đội cảm tử, trước mặt đoàn quân thép quân đoàn Liệp Ưng, rất có thể toàn quân bị diệt.

Biểu tình thân thiết này kỳ thật là kết quả tổng hợp của thương hại cùng áy náy.

-Tướng quân A Mình Tả.

Thấy A Mình Tả ngồi trước bàn làm việc, La Kiệt chào quân lễ tiêu chuẩn với A Mình Tả, cực kỳ cung kính. Những người khác cũng thể, chỉ có Tiêu Hoằng ở cuối cũng là một mình đứng yên lặng.

-Thượng tá La Kiệt, đi đường vất vả.

A Mình Tả sắc mặt nhu hòa đáp lại, thu bớt nghiêm khắc cũng không chút thân thiện trước kia.

-Cảm tạ Tướng quân A Mình Tả quan tâm, rất tốt.

La Kiệt cũng cung kính nói tiếp.

-Nhiệm vụ của các người đã được ghi rõ, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở các người: Nhiệm vụ của các người là đóng ở Long Liệt Tinh một tuần, tranh thủ gia cố phòng ngự, hơn nữa trong một tuần này sẽ không thể có chiến hạm tiếp viện, cũng không thể thay ca, toàn phải dựa vào các người. Bây giờ có yêu cầu gì, ngươi có thể đưa ra, tổng bộ sẽ thỏa mãn hết sức.

A Mình Tả nhìn La Kiệt nói, ngữ khí như đang nói với một người bệnh nan y.

Tiêu Hoằng ở phía cuối đội ngũ, sắc mặt hơi đổi, hắn tự nhiên nghe ra được một chút manh mối trong lời A Mình Tả. Đối mặt với quân đoàn thép Liệp Ưng, trong vòng một tuần không có tiếp viện, không thể thay ca, là vì tranh thủ gia cố phòng tuyển. Từ những chữ này, Tiêu Hoằng nghe ra được là đang dùng quân đoàn Bối La làm vật hi sinh.

La Kiệt đứng đầu đội ngũ, nghe lời này hơi ngừng một chút, sau đó bản năng nhìn về phía Tiêu Hoằng.

Lại thấy Tiêu Hoằng không đổi sắc, sau đó lấy ra Ma Văn thông tin, dùng Ngự lực điều khiển phát ra một cái tin tức, gửi cho La Kiệt.

La Kiệt lấy Ma Văn thông tin ra xem, chỉ thấy trên đó có mỗi một chữ: tiền.

-Ấy... Tiền. Trưởng quan chúng ta cần tiền.

La Kiệt ngẩng đầu nói với A Mình Tả.

-Tiền?

A Mình Tả nhìn La Kiệt, lại nhìn tên đầu bạc ở xa xa, hỏi lại. Một loạt động tác của La Kiệt khi này, làm sao tránh được ánh mắt của hắn.

Dựa vào ánh mắt độc ác cấp Tướng quân, A Mình Tả dường như nhìn ra La Kiệt đã không còn là người cầm quyền tối cao của quân đoàn Bối La, dường như đã biển thành con rối. Lão đại chân chính hình như là tên tóc bạc kia, nhưng nhìn tên tóc bạ này chỉ mới 20 tuổi, làm sao được chứ?

Đây là lần đầu tiên A Mình Tả chú ý tới Tiêu Hoằng, ấn tượng khắc sâu nhất của A Mình Tả chính là khí chất không tương xứng với tuổi tác.

-Dựa theo tình huống hiện giờ, dường như tiền sẽ không có hiệu quả gì? Ý kiến cá nhân của ta là điều cho các người một chiếc cự pháo Ma Văn, thể nào?

A Mình Tả nhìn sắc mặt biến đổi rất nhỏ trên mặt La Kiệt, nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.