Nhưng sắc mặt A Mình Tả rất khó coi, quân đoàn Bối La lệ thuộc sư đoàn 19 đế quốc của hắn, tuy rằng hắn cũng không cói trọng quân đoàn Bối La, nhưng dù sao cũng là một phần tử của quân đoàn đế quốc 19 mà.
-Tướng quân Ách Tề Nhĩ, kế hoạch này có thỏa đáng hay không?
A Mình Tả trầm giọng hỏi.
-Chuyên đến mức này, còn có cách khác hay sao? Ta cũng là bất đắc dĩ, mất một đoàn quân đội cấp c còn hơn là đoàn liên hợp số 9 của ngài chứ?
Ách Tề Nhĩ thần sắc không đổi đáp lại:
-Hy vọng ngài có thể tỉnh táo nhìn rõ thế cuộc trước mắt, càng phải biết lấy hay bỏ. Ta thừa nhận là không công bằng với quân đoàn Bối La, nhưng tất cả đều là vì đế quốc.
A Mình Tả nghe thế, không nói nữa, rõ ràng Ách Tề Nhĩ nói tuy tàn nhẫn, nhưng có lý. Nếu muốn trách, chỉ trách quân đoàn Bối La là quân đoàn cấp c có cũng được mà mất cũng không sao.
-Thượng tá Lý Mình Khoa, ngươi còn có chuyện gì muốn báo cáo không?
Ách Tề Nhĩ ngẩng đầu, nhìn vào màn hình hỏi.
Vừa rồi Ách Tề Nhĩ nói chuyện, Lý Mình Khoa tự nhiên nghe rõ ràng, lúc này cũng không có gì nói nữa. Đương nhiên đối với hy sinh quân đoàn Bối La, hắn cũng không có cảm giác khác thường, cái gọi là thí tốt giữ tướng, để cho quân đoàn Bối La trở thành kẻ chết thay cho quân đoàn liên hợp số 9.
Trong khi quân đoàn Bối La ương ngạnh chống cự, cho bọn họ thời cơ nghỉ ngơi để tiếp tục chiến đấu. Mà chống cự quân đoàn Liệp Ưng, không ai cho rằng quân đoàn Bối La có thể chiến thắng.
-Nhớ kỹ, chuyện hôm nay phải hoàn toàn giữ bí mật, không được lộ ra một chút nào, bằng không xử tội tiết lộ cơ mặt quân sự.
Ách Tề Nhĩ nói xong, đứng dậy rời phòng họp, sắc mặt vẫn ác liệt, chỉ để lại các sĩ quan khẽ thì thầm.
Nửa tháng, đối với chiến tuyến Tây Cương, đối với đoàn đế quốc số 9 mà nói, sống một ngày không bằng một năm, nhưng đối với quân đoàn Bối La ở Vũ Nhuận Tinh, thời gian trôi như nước chảy.
Diễn tập quân đội chỉ trải qua thời kỳ mài giũa, nhưng cũng đã đủ rồi.
-Nếu có thêm nửa tháng, vậy thì tốt rồi.
Nhìn bốn chiếc Ma Văn khung máy móc được phun sơn chịu nhiệt độ cao, từ từ đóng kín trong thùng kim loại, La Kiệt nói.
-Huấn luyện còn lại sẽ được tiến hành trong lúc chiến đấu vậy.
Bì Nặc ở bên cạnh nói.
Lúc này Tiêu Hoằng đã cùng đám người Mạc Hi tiến vào tàu Hồ Điệp, so với tàu Đại Hùng rách nát, nơi này tương đối tốt hơn nhiều. Bây giờ nó đã là chiến hạm vận chuyển binh lính chủ lực của quân đoàn Ma Văn Bối La, về phần tàu Đại Hùng sẽ là phụ trợ.
Mạc Hi cùng đoàn đội của hắn đi vào hành lang tàu Hồ Điệp, ánh mắt Tiêu Hoằng đánh giá xung quanh, đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Hoằng bước vào trong chiến hạm Ma Văn.
Ngay khi Tiêu Hoằng lên đường, liền nhìn thấy Nặc Luân phía trước. Nặc Luân hiểu rõ tàu Hồ Điệp, bởi vậy Tiêu Hoằng cũng không ngại trước kia, trực tiếp bổ nhiệm Nặc Luân nắm giữ phòng điều khiển tàu Hồ Điệp, cũng chính là hạm trưởng tàu Hồ Điệp.
Loại tín nhiệm này rõ ràng làm Nặc Luân có phần cảm động, bởi vậy nhìn thấy Tiêu Hoằng, Nặc Luân vẫn làm động tác cung kính, làm quân lễ chào Tiêu Hoằng, nói:- Tiêu đại nhân, phòng điều khiển ở bên cạnh, mời.
Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ là hơi gật đầu, đi theo hướng Nặc Luân chỉ.
Ở bên ngoài tàu Hồ Điệp, binh linh đang vội vàng vận chuyển vật tư tiếp tể, nhưng mà so với lần trước, sắc mặt đã không còn vẻ lo lắng, thay vào đó là vững vàng tự tin.
Bọn họ không biết kể hoạch của Ách Tề Nhĩ, nhưng họ là người lính, chiến trường là nơi bắt đầu vinh dự, cũng là chỗ kết thúc sỉ nhục.
Mặc kệ cao tầng đối đãi thể nào, trước tiên họ phải xác lập địa vị mạnh mẽ thì mới có được quyền lên tiếng, bằng không sẽ chỉ bị gọi là quân đoàn pháo hôi.
Càng làm họ tràn ngập chờ mong, đó là địa điểm chiến đấu chính là Long Liệt Tinh chịu đủ sỉ nhục trước kia, đối thủ không thay đổi, chính là quân đoàn Liệp Ưng đã từng hùng mạnh đến không thể chiến thắng ở trong mắt họ.
Đến chạng vạng, binh lính cùng vật tư chiến đấu đã vận chuyển vào 2 chiếc chiến hạm vận chuyển, giữ lại 2 liên đội rút ra từ doanh 2, nhân số tham dự chiến đấu là 1740 người.
Toàn bộ chuẩn bị xong, La Kiệt hạ lệnh xuất phát.
Tiêu Hoằng cùng Mạc Hi đứng trong phòng điều khiển, lúc này nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh, tàu vận chuyển Hồ Diệp cùng tàu Đại Hùng gần bên từ từ nâng lên, những vật dưới đất từ từ nhỏ đi, một lát sau những binh lính chào quân lễ đã nhỏ như con kiến, tiếp đó bị đám mây che phủ.
Đường chân trời hùng hồn xa xa dần dần mờ nhạt, biển thành một đường cong.
Cảm giác ngồi trên chiến hạm Ma Văn rất khác với tàu khách Ma Văn, chỗ khác lớn nhất là chiến hạm Ma Văn dựa vào cấu tạo phức tạp có thể bắt chước lực hấp dẫn. Mở ra lực hấp dẫn này, mọi người khó cảm nhận được sức hút của mặt đất.
Vài phút sau, khi tàu Hồ Điệp phá tan tầng khí quyển, một mảnh cảnh tượng không gian rộng lớn xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng. Bầu trời sao đầy màu sắc, ngân hà như dải băng ở cực xa, cùng Vũ Nhuận Tinh phía trước như hòn ngọc bích, hiện ra trong tầm mắt Tiêu Hoằng.
- Oa.
Tiêu Hoằng không khỏi hô lên, rất nhỏ, người gần bên cũng khó nghe được.
Đây là lần cảm nhận rõ ràng nhất của Tiêu Hoằng, khi còn bé Tiêu Hoằng không lúc nào không chờ mong ở ngoài bầu trời xanh thẳm kia sẽ là cảnh tượng như thế nào, hôm nay giấc mộng nhỏ nhỏ đã thực hiện được.
Chỉ là khi thực hiện được giấc mộng, Tiêu Hoằng đã không còn là đứa nhỏ ngây thơ, hay là thiểu niên đơn thuần gặp con gái sẽ đỏ mặt.
Hơn nữa hắn sắp phải đối mặt không phải là điều tốt đẹp, mà là chiến tranh, đại danh từ không thể tránh khôi tàn khốc.
Hai chiếc chiến hạm chuyển Ma Văn vững vàng tiến vào không gian rộng lớn, nhìn ngoài cửa sổ, Vũ Nhuận Tinh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một cái chấm sáng, lúc này Tiêu Hoằng cũng thu hồi ánh mắt, đi vào phòng điều khiển.
Chiến tuyển Tây Cương cách Vũ Nhuận Tinh không quá xa, nhưng dựa theo tốc độ này thì phải mất 3 ngày mới đến chiến tuyến Tây Cương, trên đường cần hai chiếc Tinh Môn Hạm hỗ trợ bước nhảy không gian.
Nếu trong chiến hạm vận chuyển có nhân vật cấp Đại Ngự sư, vậy có thể dựa vào Ngự lực hùng hồn xé rách một cái không gian nhỏ, như vậy chiến hạm vận chuyển có thể không cần Tinh Môn Hạm cũng có thể mở ra bước nhảy không gian. Nhưng nhân vật cấp Đại Ngự sư làm sao dễ tìm, hơn nữa thường thường phải đạt đến Đại Ngự sư cấp ba mới có thể tự nhiên phá vỡ khe nứt không gian.Nhân vật cấp Đại Ngự sư thường thường đều xuất hiện ở hoàng đô, hoặc là trong kỳ hạm, làm sao đi tới chỗ hẻo lánh thế này.
Dù là Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ cũng chỉ là Ngự sư cấp bốn, đã coi như người có Ngự lực cao nhất chiến tuyển Tây Cương.
Dựa theo sơ đồ con tàu, Tiêu Hoằng đi vào phòng được bố trí. Phòng rất nhỏ, chỉ khoảng 5m vuông, nhưng ở trên chiến hạm vận chuyển đã được tính là rất xa xỉ. Dù sao đây là chiến hạm vận chuyển, ngoại trừ chuyên chở rất nhiều công cụ chiến đấu, còn phải chuyên chở hơn 2000 người, không phải loại tàu mẹ còn có rất nhiều không gian.
So với binh lính bình thường, chỗ nghỉ ngơi của mỗi người chỉ là cái giường kim loại rộng khoảng hu, một số binh lính thân thể khổng lồ chỉ đủ nằm nghiêng.
Đi vào phòng nhỏ lâm thời, khóa kỹ cửa, nhìn bên ngoài qua cửa sổ tròn, Tiêu Hoằng dùng Ma Văn khống chế tấm kim loại đóng kín cửa sổ, sau đó ngồi trên giường bắt đầu tu luyện Ngự lực.
Bây giờ đây là chuyện duy nhất mà Tiêu Hoằng làm, trải qua nửa tháng tu luyện, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã đạt 6274 cổ, không có gì bất ngờ thì 3 ngày sau có thể đột phá 6300 cổ, khoảng cách đến Ngự sư cấp hai chỉ còn lại 700 cổ.
Đến Ngự sư cấp hai, là dụ hoặc không nhỏ đối với Tiêu Hoằng, ngoại trừ thăng cấp Ma Văn Châu lam đậm, còn có thể chế tạo Chiến văn xuất sắc hơn, thậm chí cải tiến Ma Văn khung máy móc thêm một bước.
Quan trọng hơn, là đến Ngự sư cấp hai, cũng tiến thêm một bước đến đỉnh cao chiến tuyển Tây Cương.
Di chuyển hết tốc lực khoảng 6 tiếng, tàu Đại Hừng cùng tàu Hồ Điệp đi tới gần Tinh Môn Hạm đầu tiên. Nhìn từ xa, Tinh Môn Hạm như một con cá hố, hình nhỏ dài, ở bên dưới treo ba cái vòng kim loại khổng lồ xếp đồng tâm như một cái đường hầm, bên trong vòng kim loại phát ra màu lam đậm, đó chính là cổng không gian.
Tàu Đại Hùng cùng tàu Hồ Điệp tới, gần Tinh Môn Hạm xác nhận thân phận, từ từ nhắm ba vòng kim loại ngay tàu Đại Hùng và tàu Hồ Điệp.
Hào quang màu lam trong vòng kim loại dần sáng lên, tụ tập năng lượng, thế giới nhìn qua ba vòng kim loại đã dần dần vặn vẹo.
Tiếp đó tàu Hồ Điệp lập tức xuyên qua ba cái cổng không gian, vù một cái, tàu Hồ Điệp biến mất giữa không gian này, tiếp đó là tàu Đại Hùng.
Ngắn ngủi vài giây sau, tàu Hồ Điệp cùng tàu Đại Hùng xuất hiện ở một khu vực khác. Trải qua định vị không gian, xác lập lại tuyển đường, tàu Hồ Điệp cùng tàu Đại Hừng sóng vai đi về phía Tinh Môn Hạm thứ hai.
Cùng lúc đó, ở trên Long Liệt Tinh, chiến đấu thảm thiết vẫn đang diễn ra. Trải qua mấy tháng chiến đấu thảm thiết, Long Liệt Tinh cơ bản bị quân đoàn Liệp Ưng khống chế, đoàn liên hợp số 9 chỉ còn lại 6 cứ điểm, co đầu rút cổ ở nam cực, đau khổ chống đỡ cuối cùng.
Bên trong cứ điểm số 7 ở Bắc bán cầu, nơi này đã biển thành sở tổng chỉ huy lâm thời của quân đoàn Liệp Ưng trên Long Liệt Tinh, đoàn trưởng quân đoàn Liệp Ưng là Lặc Mỗ, thực lực Ngự sư cấp ba, làn da ngãm đen, để tóc ngắn hơi quăn, ánh mắt toát ra tia sáng vô ngần.
Lúc này Lặc Mỗ đang ở trong cứ điểm kiên cố, theo dối từng hành động ở Nam bán cầu, 2000 binh lính Liệp Ưng đang phát động tấn công mặt độ cao ngày đêm không ngừng lên cứ điểm số 17.
17 chiếc xe tăng Ma Văn liên tiếp bắn đồng loạt.