- Không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng lại kiêu ngạo như vậy. Viện trưởng ngài hiện giờ phải có biện pháp nhổ cỏ tận gốc mới được. Nếu không Tiêu Hoằng một ngày còn chưa chết thì sẽ là mối họa lớn trong lòng của tập đoàn Hồng Bác của chúng ta.
Hạ Duẫn Chi chỉ đứng cạnh Sài Tang, hạ giọng nói.
Sài Tang ngồi trước bàn giấy tất nhiên cũng ý thức được mức độ phiền toái của Tiêu Hoằng. Nếu nói Miêu Thần đối với địch nhân không chết không ngừng thì Tiêu Hoằng dường như chỉ có hơn chứ không có kém. Nếu còn không thừa dịp Tiêu Hoằng bây giờ còn chưa phải rất mạnh mà diệt trừ hắn thì ai biết cục diện trong tương lai sẽ như thế nào?
- Ngươi có đề nghị gì không?
Sài Tang buông ảnh chụp trong tay, nghiêm túc nói. Có thể nói bản thân Sài Tang cũng không phải loại người âm hiểm tà ác, nhưng thế cục trước mắt đã là bất đắc dĩ, khiến hắn phải lựa chọn thủ đoạn phi thường.
- Nếu dùng biện pháp ngoài sáng thì cũng không dễ. Hiện giờ đường phố Đại Hoàng đã bị Tiêu Hoằng chiếm kín, chẳng có chỗ nào tấn công nổi. Hai là ai biết được khi Hồng Bác toàn lực tấn công, Thiếu Giang và Khoa Long có nhúng tay vào hay không. Theo ta thấy biện pháp tốt nhất bây giờ chính là ám sát.
Hạ Duẫn Chi chỉ nói khẽ.
Sài Tang nghe vậy cũng không lập tức đồng ý mà trầm tư một lát mới hơi gật đầu. Chuyện cho tới giờ cũng chỉ còn có biện pháp này. Hiện giờ Tiêu Hoằng trong mắt Sài Tang giống như một quả bom hẹn giờ, tại thời điểm không chính xác bỗng nhiên kích nổ, giáng cho Tập đoàn tài chính Hồng Bác một đòn nghiêm trọng hơn. Hiện giờ song phương đã chằng còn nể nang gì nữa, thế thì còn phải nghĩ gì?
- Vậy ngươi cho rằng nhiệm vụ này nên phái ai đi là tốt?
Sài Tang hỏi.
- Không nên cho nhiều người đi, nếu không rất dễ lộ. Tốt nhất là dùng người có thực lực trác tuyệt mà đáng tin cậy. Vài người là đủ rồi.
Hạ Duẫn Chi chỉ đáp.
Không nghi ngờ gì nữa, theo cách nói của Hạ Duẫn Chi chỉ thì chắc ăn nhất tất nhiên là nhân vật cấp Ngự Sư. Nhưng Tập đoàn Hồng Bác cũng chỉ có Sài Tang là Ngự Sư. Mà Sài Tang thì sao có thể tự mình ra tay được chứ? Dù sao tuổi hắn cũng không còn trẻ nữa.
- Gọi Chu Thái tới đây.
Sài Tang trầm tư rất lâu mới ra lệnh. Chu Thái là Ngự Giả cấp năm, cũng coi như là Ngự Văn Giả ưu tú của Tập đoàn Hồng Bác, địa vị không thua gì Triệu Thanh ở Tập đoàn Thiếu Giang.
Hắn cũng từng là học sinh thiên tài của học viện Tây Tân Ma Văn, chỉ tiếc là hắn không có biện pháp thăng cấp lên Ngự Sư. Dù sao muốn gom đủ tài liệu để trở thành Ngự Sư cũng không dễ dàng như vậy.
- Vâng.
Hạ Duẫn Chi chỉ đáp một tiếng liền thông qua Ma Văn thông tin gọi Chu Thái, mời hắn tới phòng Viện trưởng một chuyến.
Rất nhanh sau đó, một gã nam nhân thân thể khôi ngộ, cao chừng hai thước đi tới, tướng mạo khá thô lỗ.
- Lão sư, ngài tìm ta?
Đi tới trước mặt Sài Tang, Chu Thái cung kính cúi người nói.
- Một nhiệm vụ, giết Tiêu Hoằng, phải bí mật.
Sài Tang vắn tắt nói.
- Vâng.
Chu Thái không hỏi gì thêm, trực tiếp xoay người rời đi, cũng không nói lời nào vô nghĩa. Đây là tác phong vốn có của hắn.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng lái Ma Văn Xa đã trở về trong đường phố Đại Hoằng, dừng ở cửa Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ. Hắn chậm rãi lái xe vào trong.
Tuy nhiên ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới bước vào sảnh trước thì Lý Nhạc đột nhiên đứng dậy từ trường kỷ, nói với Tiêu Hoằng:
- Hoằng ca, ta có chuyện phải nói với ngươi.
- Nói đi.
Tiêu Hoằng nói khẽ, bước chân cũng không dừng lại.
- Hoằng ca, nhớ lần trước ta nói về Á Loan với ngươi không? Hôm nay ta đi thấy Mộ Khê Nhi và Mai Long vô cùng thân thiết với nhau.
Lý Nhạc nói.
Nghe thế, bước chân Tiêu Hoằng hơi dừng lại, đưa mắt nhìn về phía Lý Nhạc, vẻ mặt bình thản đột nhiên biến thành tàn khốc.
- Câm miệng. Chuyện này không có khả năng.
- Không có khả năng. Hoằng ca, ta nói với ngươi đó là chuyện cực kỳ chính xác. Ta còn thấy cả Cầu Cầu mà. Nếu không người tin thì bọn họ đang ở ngay phòng Á Loan 501. Ngươi hiện giờ tới đó là được. Hóa ra Mộ Khê Nhi là đồ khốn nạn. Hoằng ca bị lừa rồi...
- Ta bảo ngươi câm miệng đừng nói nữa. Ta không tin.
Vẻ mặt Tiêu Hoằng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lớn tiếng mắng, ánh mắt đã có chút hàn quang.
- Hoằng ca, ngươi cũng đừng có mê muội như vậy...
Lý Nhạc hơi không cam lòng, còn muốn nói tiếp như lúc này Tiêu Hoằng đã bước lên, túm lấy cổ áo hắn.
- Ta bảo ngươi đừng nói chẳng lẽ ngươi điếc sao?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên rít lên, giọng nói cực lớn, lập tức truyền khắp toàn bộ sảnh trước. Đám người Lâm Tử lặng ngắt như tờ, không dám liếc mắt một cái. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tiêu Hoằng nổi giận như vậy, gần như sắp nổ tung rồi.
Lại thấy Tiêu Hoằng nhìn Lý Nhạc một chút rồi buông tay ra, đi về phía hậu viện, sau đó ầm một tiếng liền khóa cửa phòng lại.
- Không nói? Thật sự là đồ ngốc. Bị người ta lừa rồi còn biện hộ thay cho ả. Hừ.
Lý Nhạc xoa xoa cổ, vẻ mặt khó chịu nói, có vẻ rất oan ức.
- Lý Nhạc, lời vừa rồi ngươi đúng là lắm miệng quá. Có một số việc ngươi không nên nói.
Lâm Tử bỗng nhiên nói khẽ với Lý Nhạc. Một khắc vừa rồi hắn dường như cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoằng.
- Không nên nói? Này Lâm Tử, ta là muốn tốt cho Hoằng ca mà. Ta lo hắn bị người lừa bán có giúp người đếm tiền đó.
Vẻ mặt Lý Nhạc không vui nói.
- Nếu là người bình thường, ngươi nói như vậy thì không sao. Nhưng Hoằng ca lại khác một chút. Hiện giờ tình huống của hắn cũng không tốt, để lại một chút tốt đẹp trong lòng hắn không được sao? Cho dù là lừa hắn...
Lâm Tử nghiêm túc nói, ánh mắt căng thẳng nhìn Lý Nhạc.
Nghe thế, mặt Lý Nhạc trực tiếp cứng ngắc tại chỗ, nhìn Lâm Tử, còn nhìn những người khác. Giờ khắc này dường như hắn đã hiểu.
- Hoằng ca hiểu biết, lúc ngủ còn tháo vát hơn cả chúng ta. Có một số việc chẳng lẽ hắn còn không nhận ra sao? Chẳng qua la không muốn đối mặt mà thôi.
Lâm Tử lại nói.
Trở lại bên trong phòng ngủ, vẻ dữ tợn của Tiêu Hoằng đã biến mất, chỉ còn lại chút bất lực và chua xót. Giờ phút này đã không có ai còn chia sẽ được với hắn.
Ngồi ngẩn ra một hồi, Tiêu Hoằng bắt đầu chế tác Văn đan trị bệnh, cũng không nhiều mà chỉ có ba viên nhưng đã đủ rồi. Nguyên nhân không cần nói cũng biết.
Đại khái mất một giờ, Tiêu Hoằng liền đứng lên, cầm dụng cụ tu luyện, chuẩn bị tiến vào phòng tắm, tiếp tục tu luyện, không muốn nói gì nữa.
Tuy nhiên ngay vào thời điểm hắn chuẩn bị tiến vào phòng tắm thì đột nhiên ba cây hoa trên cửa sổ của Tiêu Hoằng rơi ra một số vật thể màu đen, ước chừng là mười mấy điểm. Chẳng cần phán đoán, đây chính là hạt giống của Tử sắc thảo.
Dừng lại một chút, Tiêu Hoằng cẩn thận cho chúng vào trong túi nhựa đậy kín lại, sau đó đặt một bên. Sau này có thể sống sót, những hạt giống này không chừng có thể sử dụng.
Về phần tin tức phía Tập đoàn Hồng Bác, Tiêu Hoằng tuy rằng không nắm rõ nhưng cũng có thể phán đoán tới tám chín phần mười. Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mà nói một cách chắc chắn thì hai đại hung phạm giết chết Thôi Uyển Bác còn khỏe mạnh, Tiêu Hoằng sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Thân thể tiến vào bên trong bồn tắm lớn, trong đầu Tiêu Hoằng chỉ có một ý niệm đó là tu luyện, mục tiêu đạt tới Ngự Giả cấp năm trong thời gian ngắn, có thể tranh thủ tăng cấp lên cao nhất.
Cấp bậc càng cao thì Tiêu Hoằng sau khi ăn Văn đan trị bệnh lại càng có khả năng sống sót hon, nhất là thời điểm sử dụng Nội Ngự Pháp.
Cứ như vậy trong suốt một tuần, Tiêu Hoằng gần như không ra khỏi phòng, dù có đi ra cũng chỉ ở trên đường phố Đại Hoằng. Bởi Tiêu Hoằng hiểu rất rõ là Tập đoàn Hồng Bác sẽ không ngồi nhìn hắn tiêu diệt Miêu Thần.
Mà trong một tuần này, Miêu Thần cũng phát ra thông báo đầu tiên, đó là tổ chức đài Ngự Hình, quyết đấu tử chiến với Tiêu Hoằng.
Cái gọi là đài Ngự Hình nói trắng ra là đấu trường sinh tử, là một phương thức Ngự Văn Giả giải quyết cừu hận. Đi lên đài Ngự Hình, bất kể là giết người hay bị giết đều không bị pháp luật xử phạt.
Đương nhiên phương thức này bị cấm ở Thái Ngô Thành nhưng nếu ầm ĩ không thể giải quyết thì phía Thái Ngô chính phủ cũng liền nhắm một mắt mở một mất. Dù sao thì cũng còn tốt hơn so với việc hai thế lực đánh nhau túi bụi nhiều.
Đối với việc Miêu Thần phát tin khiêu chiến quyết đấu, Tiêu Hoằng cũng không cự tuyệt, lại chẳng đồng ý, trực tiếp mặc kệ đối phương, hết sức chăm chú tu luyện tại nhà.
Khi tới chạng vạng, Tiêu Hoằng trong bồn tắm lớn rốt cục từ từ mở hai mắt, ánh mắt lóe sáng. Ngự lực trong cơ thể hắn đã đạt tới 3500 luồng, không nhiều không ít. Giờ nếu muốn bước thêm một bước nữa thì phải rèn luyện Ngự lực trong cơ thể mới được.
Nếu không thì sẽ giống như Ngự Đồ cấp mười vậy, khó có thể tiến thêm nổi.
Tiêu Hoằng hiểu rất rõ lúc này rất khó trở thành Ngự Sư, trừ phi là dùng Văn đan trị bệnh xong mà có thể sống sót.
Đi ra từ phòng tắm, kiểm tra lại Ngự lực một chút, thấy còn nhiều mà Ma Văn Châu màu xanh đen còn chưa dùng tới. Đây chính là cơ hội tốt để sử dụng Ma Văn Châu màu lam sậm.
Không dừng lại, lấy Ma Văn Châu màu lam sậm ra, Tiêu Hoằng liền ngồi xếp bằng trên giường, đặt Ma Văn Châu trong lòng bàn tay, bắt đầu chậm rãi rót Ngự lực trong cơ thể vào trong đó, thăng cấp cho Ma Văn Châu màu lam đậm từng chút một, khai phá vùng biển năng lượng này.
Theo Ngự lực cuồn cuộn rót vào không ngừng của Tiêu Hoằng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng một khu vực năng lượng mới tinh đã được kích hoạt mở ra. Toàn bộ năng lượng bên trong Ma Văn Châu màu lam đậm đều trở nên mạnh mẽ hon.
Mười mấy giây sâu, khi Tiêu Hoằng mở hai mắt một lần nữa thì Ma Văn Châu màu lam đậm đã thăng cấp xong, cũng đạt tới Ngự Giả cấp năm như Tiêu Hoằng.
Chậm rãi đứng lên, nhìn Ma Văn Châu trong tay, Tiêu Hoằng lập tức khởi động. Lúc này chỉ thấy trên cánh tay phải Tiêu Hoằng có một đường cong màu lam thô hon trước kia, giống như một mạch máu vậy. đường cong cũng trở nên dày đặc, chứa nhiều điểm đỏ.
Nó khiến người ta có cám giác những đường cong này sẽ bao phủ cánh tay hắn từng chút một vậy.