Hơi nhắm mắt lại, Tiêu Hoằng lại một lần nữa kiểm tra Ngự lực trong người, còn không đến 1000 luồng. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để đo lường Ma Văn Châu màu lam đậm vừa tăng lên Ngự Giả cấp năm rồi.
Chậm rãi đi vào bên trong phòng ngủ, lúc này đã hơn mười giờ tối, toàn bộ khoảng sân đã lại trở nên lạnh lẽo. cũng bởi vì toàn bộ đường phố Đại Hoằng đã đều thuộc về Tiêu Hoằng, Lý Nhạc, Lâm Tử cũng đều chuyển tới ở những nhà lân cận. Chỉ còn có Tiêu Hoằng là cố chấp ở lại nơi này.
Toàn sân trống rỗng, tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không chẳng thèm để ý.
Lại đi vào trước vách tường hợp kim một lần nữa, Tiêu Hoằng dựa theo quy tắc, bắn toàn lực ra một quả Hàn băng vạn năm. Hiện giờ một quả Hàn băng vạn năm mà Tiêu Hoằng bắn ra đã có kích cỡ bằng bắp đùi, sau đó lập tức đánh lên vách tường kim loại, vỡ vụn thành nhiều khối nhỏ.
Bức tường hợp kim đưa ra uy lực: 3781 điểm.
Uy lực trước sau như một, chỉ có cao hơn Ma Văn bình thường một chút nhưng Tiêu Hoằng đã không thèm để ý. Bởi vì uy lực của Ma Văn Châu màu lam đậm không chỉ có cực hạn như vậy.
Mà lần này hắn cũng cảm nhận được một loại lực lượng thần bí trong cánh tay phải đã được kích hoạt.
Không kháng cự nhiều, Tiêu Hoằng lập tức liền sử dụng luồng lực lượng này theo bản năng. Đúng lúc này, Hàn băng vạn năm vở vạm trước mặt hắn liền từ từ lơ lửng lên, giống như có một đôi tay vô hình nâng chúng lên vậy.
Chuyện này cũng chưa tính là gì. Sau đó Tiêu Hoằng liền điều động lực lượng này, thúc đẩy mảnh Hàn băng vạn năm lớn nhất kết hợp lại. Tiêu Hoằng không ngừng phóng thích Ngự lực, mảnh Hàn băng vạn năm này liền bắt đầu sinh trưởng thành Hàn băng vạn năm mới tinh.
Chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ, Hàn băng vạn năm đã lớn bằng một cái thúng
lớn.
Trải qua Hàn băng vạn năm tích tụ, uy lực tất nhiên cũng vô cũng lớn. Phút chốc, Tiêu Hoằng nhìn về phía trụ Hàn băng vạn năm, lui về phía sau hai bước, đột nhiên nắm chặt tay.
Ầm!
Ngay sau đó trụ Hàn băng vạn năm giống như một quả bom, bị kích nổ tại chỗ, nổ tung ra nhưng bất đồng với dĩ vãng là nó mang theo lực lượng phá hoại.
Tiêu Hoằng đứng ở cách đó mười thước cũng cảm nhận được lực lượng trùng kích, không khỏi lui lại phía sau nửa bước.
- Uy lực không tệ.
Nhìn về phía những mảnh băng, Tiêu Hoằng thì thào nói, ánh mắt hiện lên chút hưng phấn.
Đạt Ngự Giả cấp bốn có thể đóng băng, đồng thời có Băng chi Cuồng Bạo. Tới Ngự Giả cấp năm, Tiêu Hoằng lại thăng cấp khả năng khống chế Hàn băng vạn năm. Hắn có thể để Hàn băng vạn năm lơ lửng trên trời, dính lại một chỗ rồi kích nổ.
Biết vậy, Tiêu Hoằng lại nhìn về phía mặt đất đầy mảnh vụn, sau đó vung tay. Hàn băng vạn năm trên mặt đất lại đột nhiên bay lên, lao về phía bức tường đối diện. Đồng thời Ma Văn kiểm tra thể hiện số liệu uy lực dày đặc.
Nhìn vậy, khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng ẩn hiện chút lo lắng, sau đó trở về phía bên trong phùng ngủ, bắt đầu chế tác những thứ cần để cứu chữa cho bản thân.
Về ba con thỏ còn lại tuy rằng trạng thái thân thể không tính là tốt lắm nhưng cũng còn sống như trước.
Khi tới đêm khuya, trải qua nhiều ngày chế tác, trên cơ bản tất cả mọi thứ cần cho trị bệnh đã làm xong, ba viên Văn đan trị bệnh, sáu lọ dung dịch Cường Tâm, Văn đan giải độc và Văn đan chữa trị tế bào được cho vào các bình nhỏ, còn có rất nhiều dược vật khác, ước chừng một hộp gỗ.
Đó đã là toàn bộ những thứ Tiêu Hoằng có thể làm.
- Từ giờ trở đi nên hoàn thành nốt tất cả những chuyện còn chưa xong thôi.
Tiêu Hoằng thì thào tự nhủ, cũng nhìn lại hai cỗ Dược Văn chỉ đồng trong tay, hẳn là còn kịp. Liếc về phía Ma Văn báo động, tín hiệu an toàn, Tiêu Hoằng mới khóa kỹ cửa phòng, nằm trên giường ngủ kỹ. Chẳng qua trước khi ngủ, hắn nhíu mày, hiển nhiên có đau đớn nhưng không biết là trong lòng hay trên thân thể.
Có lẽ là cả hai.
Chớp mắt lại qua một ngày mới, Tiêu Hoằng vừa tỉnh lại liền mở bộ long giáp trước kia đổi chỗ Mã Khảo ra mặc.
Trọn bộ áo giáp giống như lời nói của Mã Khảo, nhẹ như lông chim, cứng cỏi vô cũng, áo giáp màu xám đen có tạo hình Sức Văn màu đen. Đai lưng, đầu gối có hình rồng dữ tợn, nhìn trông rất khí phách.
Tiêu Hoằng đội mũ giáp lên, vuốt Ma Văn trên má một cái. Cạch, chiếc mặt nạ bảo hộ tinh khiết màu đen đã hình thành trước mắt Tiêu Hoằng, chắn hầu hết phần mặt của hắn, chỉ để lại cặp mắt, mũi và miệng.
- Chờ một chút. Giải quyết chuyện thứ nhất xong đã.
Tiêu Hoằng nhìn vào gương, thì thào tự nhủ.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này thì có ba tiếng đập cửa đột nhiên truyền tới.
- Hoằng ca, có nhà không?
Ngoài cửa truyền tới tính dò hỏi của Lý Nhạc, giọng nói có vẻ cực kỳ nhỏ.
Tiêu Hoằng không đáp, tự mình ra mở cửa. Đúng lúc này hắn thấy Lý Nhạc đang cầm một cặp lồng đứng trước cửa, thấy dáng vẻ của Tiêu Hoằng đột nhiên ngẩn ra, nhưng sau đó trở lại bình thường rất nhanh.
- Nghe nói sáng nay ngài chưa ăn sáng.
Lý Nhạc liền đưa cặp lồng cho Tiêu Hoằng rồi nói.
- Vào đi.
Tiêu Hoằng tháo mũ giáp, đáp lời.
- Hoằng ca, chuyện hôm qua, ta rất xin lỗi.
Lý Nhạc đi vào, đặt cặp lồng trước mặt Tiêu Hoằng, nói nhỏ.
- Chuyện hôm qua? Ta chả nhớ.
Tiêu Hoằng mở cặp lồng, đáp.
Nghe thế, Lý Nhạc đột nhiên lộ nụ cười nói:
- Vậy tức là Hoằng ca không giận ta rồi?
Tiêu Hoằng nhìn Lý Nhạc, cũng không cười mà lấy ra từ ngăn kéo một tập tư liệu rồi đưa cho hắn.
- Cái này cho ngươi và đám Lâm Tử.
- Cho ta?
Lý Nhạc hơi kinh ngạc, sau đó nhận lấy, lập tức giật minh. Bên trong là 45% cổ phần của đường phố Đại Hoằng. Lý Nhạc được 20%, còn lại chia cho đám Lâm Tử.
Hiện giờ đường phố Đại Hoằng khác hẳn khi xưa. 45% cổ phần công ty tuyệt đối là một con số khổng lồ.
Lý Nhạc khiếp sợ nhìn Tiêu Hoằng đang ăn ngấu nghiến như hổ đói, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Hoằng ca, ngươi muốn làm gì?
- Ngươi coi như đây là một chút tâm ý của ta đi.
Tiêu Hoằng bình thản nói.
- Nhưng...
Lý Nhạc hơi do dự. Bởi vì hắn cảm nhận được giống như Tiêu Hoằng đang sắp xếp hậu sự vậy.
- Nhận đi. Hiện tại ngươi có thể đi làm việc rồi.
Tiêu Hoằng cũng không cho Lý Nhạc một cơ hội nói tiếp, khoát tay áo ý bảo hắn có thể đi.
Vài phút sau, Tiêu Hoằng ăn sạch cơm trong cặp lồng xong, nhìn Ma Văn báo động rồi cười khẽ, sau đó đưa tay vào túi Ma Văn bên hông, cánh tay kẹp theo mũ giáp đi ra ngoài, lái Ma Văn Xa đi về phía ngã tư Thái Ngô.
Ước chừng nửa tiếng Tiêu Hoằng mới tới cạnh sông Thái Ngô. Hiện giờ bờ sông đã đông cứng, tuyết đọng rất dày, bốn phía hoang vắng.
Đi xuống Ma Văn Xa, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy phía sau cũng có một chiếc Ma Văn Xa màu trắng bạch đang chạy nhanh tới. Hắn cũng không hề bất ngờ mà chậm rãi đội mũ giáp lên, khởi động chiến Văn thường dùng.
- Rình rập ở đường phố Đại Hoằng một tuần, mệt chết rồi chứ hả Chu Thái?
Khi Ma Văn Xa màu trắng bạc dừng lại cách Tiêu Hoằng không tới mười
thước, Tiêu Hoằng liền lên tiếng nói, cũng vung tay lên má một cái, khiến mặt nạ bảo hộ bao phủ toàn mặt. Màu u lam trên cánh tay phải của hắn trở nên sáng ngời.
- Không thể tưởng tượng được lại bị ngươi phát hiện từ sớm rồi.
Chu Thái chậm rãi đi xuống khỏi Ma Văn Xa màu bạc, trầm ổn nói nhưng trong lời nói vẫn thể hiện vẻ bất ngờ.
- Toàn bộ đường phố Đại Hoằng đều bố trí Ma Văn báo động và Ma Văn thu hình của ta. Nhất cử nhất động của ngươi đều bị ta nhìn rành mạch. Trên đường phố Đại Hoằng ngươi không có cơ hội động thủ, hôm nay ta cho ngươi một cơ hội vậy.
Tiêu Hoằng đáp.
- Ngươi đã sớm biết như vậy mà lại cố ý tới chỗ thế này, đúng là ngươi thật sự chán sống rồi.
Chu Thái híp mắt lại, cũng khởi động chiến Văn của bản thân.
- Không tệ. Nhưng ta làm thế là bởi vì ngươi còn có chỗ cần dùng tới.
Nói xong Tiêu Hoằng chậm rãi rút Tập Tố chiến đao ra, lập tức cắm nó trên băng.
Chát.
Trong nháy mắt, một luồng hàn vụ màu máu phóng ra từ trong đao. Đây là thứ hình thành do lần trước giết hại Miêu gia, Tập Tố chiến đao hấp thu rất nhiều máu, kết hợp với Hàn băng vạn năm tạo thành.
Thấy bốn phía có sương mù màu đỏ mờ nhạt, thần sắc Chu Thái hơi giật giật nhưng lại khỏi phục bình thản rất nhanh.
- Hàn vụ? Không thể tưởng tượng ngươi lại còn chuẩn bị rất đầy đủ. Tuy nhiên nó vô dụng đối với ta. Ta đã đáp ứng Sài Tang lấy mạng ngươi, ngươi trốn không thoát đâu.
Chu Thái lên tiếng, giọng nói không có chút tình cảm nào.
Grao...
Đối với lời nói của Chu Thái, Tiêu Hoằng cũng không đáp lại mà phát ra tiếng gầm thét, lập tức đánh về phía Chu Thái. Trên tay hắn đã hình thành một cây băng dài tới nửa thước.
Đối mặt với cảnh này, Chu Thái cũng không ngồi chờ chết mà thao túng chiến Văn rất nhanh. Trong nháy mắt trên tay trái hắn hình thành một khiên năng lượng rất cao, chắn trước mặt, tay phải lại hình thành một cây búa màu đỏ thẫm.
Long Tức gào thét đánh tới mặt khiên, Chu Thái đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng Cường đại đánh ập tới, khiến hắn không tự chủ được mà phải lùi bước.
- Không thể tưởng tượng được, ngươi lại còn...
Không đợi Chu Thái nói hết câu sau, Tiêu Hoằng đã áp sát trước mặt, cây băng dứt khoát dán lên mặt khiên, đâm vào cổ họng Chu Thái.
Chu Thái không dám phản ứng chậm chút nào, nhanh chóng mở Phong Văn, nhoáng một cái liền né sang một bên, tránh khỏi đòn tấn công của Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng vẫn không hề cho Chu Thái thở dốc chút nào, cánh tay vung lên. Mũi băng trực tiếp thoát khỏi thân thể hắn, bay về phía Chu Thái.
Đối mặt với cảnh này, Chu Thái lại nâng lá chắn lên đón đỡ như trước.
Ầm.
Ngay sau đó, mũi Hàn băng vạn năm tinh xảo đánh lên khiên của Chu Thái, vỡ nát tại chỗ.