- Tiêu ca, ngài... Ngài cho là ý tưởng này có thể ứng dụng trên thực tế sao?
Mạc Hi hơi khó tin hỏi.
Ngô Tân đứng một bên cũng nhìn thấy nội dung trong bản bút ký, cảm cảm thấy khó mà tin nổi.
- Ta cũng từng nghĩ rồi, hẳn là có thể làm được. Như vậy thì ngày mai
ngươi tháo bộ phận bàn tay và bàn chân ra, đưa tới kho hàng, chúng ta
cũng ngại thí nghiệm một chút.
Tiêu Hoàng đáp sau đó liền xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này Mạc Hi dường như nghĩ ra điều gì đó, chạy tới cạnh Tiêu Hoàng nói:
- Đúng rồi Tiêu ca, cơ số 5 và cơ số 12 đều bán cho Hải Long và quân đoàn 241. Lắp Ma Văn trung tâm điều khiển chính vào cơ số 5, mà cơ số 4 của
chúng ta chưa có thì có phải là lợi người mà hại mình không?
- Vậy ngươi không biết đổi Ma Văn trung tâm điều khiển chính từ cơ số 5 vào cơ số 1 à?
Tiêu Hoằng chỉ để lại câu nói này liền tiến vào bên trong thang máy.
Trở lại bên trong căn cứ quân sự Bối La, đi dạo tại Trung tâm giao dịch Ma
Văn một vòng, mua một vài thứ xong, Tiêu Hoàng liền trở lại trong thư
viện Bối La.
Những thứ Tiêu Hoàng mua phần lớn đều là để chế tạo nước thuốc Phí Đằng, ngoài ra còn dùng để chế tác Ma Văn tinh luyện.
Cẩn thận đặt bao tài liệu lên bàn làm việc, Tiêu Hoàng liền dựa vào ghế
nghỉ ngơi một phen, cũng tiện tay lấy bánh bao từ hộp cơm bên cạnh ra,
nhúng vào nước sôi rồi ăn.
Còn trong đầu hắn đang suy nghĩ trình tự chế tác nước thuốc kiểu mới và các hạng mục công việc cần chú ý.
Mười mấy phút sau, đợi Tiêu Hoàng triệt để suy nghĩ thông suốt cả, hắn mới
lau dầu trên tay, cầm một khối Tái thạch Anh tỉnh, cẩn thận tạo hình hoa văn của Ma Văn tinh luyện.
Ma Văn tinh luyện có thể nói là một kỹ
thuật Để Văn yêu cầu thô thiển nhất trong Ngự Độ, nhưng dựa vào thực lực của Tiêu Hoàng hiện giờ cũng chỉ gắng lắm mới hoàn thành được.
Còn
về phí tổn của Ma Văn tinh luyện thì cũng không thấp, ước chừng gần 1000 kim tệ. Đối với Tiêu Hoàng hiện giờ mà nói, 1000 kim tệ thật sự cũng
không nhiều.
Đối với việc chế tạo Ma Văn tinh luyện, Tiêu Hoàng hoàn
toàn dựa theo cách thức trong Ngự Độ, cũng không sử dụng hoa văn lõm,
càng không sử dụng kỹ thuật văn trong văn. Nguyên nhân là bởi chúng
không cần thiết.
Ước chừng qua hai giờ, một Tinh Luyện Chiến Văn được Tiêu Hoàng chế tạo ra, nhìn qua cũng không khác gì mấy so với Chiến Văn bình thường, chỉ là không có tính công kích, thỉnh thoảng có vài điểm
sáng lóe lên đặc trưng của Để Văn.
Hơi tạm dừng một chút, Tiêu Hoàng bắt đầu suy nghĩ, từng chút từng chút một bắt đầu phối chế nước thuốc Phí Đằng.
Loại phối chế này có thể nói là phi thường đơn giản, chỉ cần nắm giữ tỷ lệ
cho tốt thì liền không có vấn đề gì quá lớn. Đương nhiên tài liệu sử
dụng môi thứ đều vô cùng trân quý, ví dụ như Băng tuyết liên, cẩm long
huyết...
Trên cơ bản mỗi lần chế chỉ được một ống nghiệm loại nhỏ đã
giá tới 500 kim tệ. Mà quan trọng hơn là đó chỉ là vật phẩm tiêu hao
thôi.
Mà khi Tiêu Hoàng rót vị thuốc cuối cùng và trong uống nghiệm,
nước thuốc vốn màu lục nhạt trong nháy mắt biến thành màu đỏ sậm, phảng
phất như máu thường vậy.
Cùng lúc đó, bàn tay Tiêu Hoàng chậm rãi
đụng tới Ma Văn tinh luyện, cũng bắt đầu khởi động, trong nháy mắt, chỗ
cánh tay Tiêu Hoàng hình thành một tầng
năng lượng đủ mọi màu sắc.
Bởi muốn nắm chắc thời cơ, sau khi Tiêu Hoàng khởi động Ma Văn tinh
luyện, chỗ cánh taỵ cũng vờn quanh những đường cong màu lam giống như
kinh mạch, nhìn trông rất chi tiết.
So với những đường mà Tiêu Hoàng vẽ, thứ này chi tiết hơn bao nhiêu lần.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng Tiêu Hoàng thật sự không biết cảm tạ
ai, Lạc Tuyết Ninh? Hay là sự khẳng khái của A Di La?
Một loại tình
cảm hưng phấn trong nháy mắt hiện lên. Sau đó Tiêu Hoàng vươn hai ngón
tay ra nhắm vào miệng lọ nước thuốc Phí Đằng, ngay sau đó chỉ thấy hai
luồng năng lượng màu xanh giao nhau lại một chỗ, bắn thẳng vào miệng ống nghiệm, khiến cho chất lỏng màu đỏ trong ống nghiệm đột nhiên bị khuấy
động lên, đồng thời nước thuốc vốn màu đỏ đậm dường như được rót nước
lượng vào, bắt đầu tỏa ra hào quang, giống như một khối thép bị đốt hồng lên vậy.
Dựa theo Ngự Độ giới thiệu thì sau khi tinh luyện mười
phút, Tiêu Hoàng liền ngừng sử dụng Ma Văn. Mà nước thuốc Phí Đằng vốn
hơi đục ngầu giờ đã biến thành màu phấn hồng trong suốt, giống như bảo
thạch không nhiễm một hạt bụi.
Đặt lên dụng cụ đo lường Ma Văn, độ
tinh khiết đã gần trăm phần trăm, hàm lượng tạp chất gần như băng không, dù có thì thân thể cũng có thể tự bài trừ, dược tính của nước thuốc
không có biển hóa mảy may.
Có phát hiện như vậy, trên mặt Tiêu Hoàng
rốt cục cũng lộ chút vui mừng. Hắn có một loại dự cảm, khoảng cách bản
thân có thể nắm giữ kỹ thuật của A Di La cũng không còn xa xôi nữa.
Thật cẩn thận đậy kín nước thuốc Phí Đằng lại, Tiêu Hoàng bắt đầu thực hiện
công tác thứ hai mình, đó là chế tác ra thể hệ Ma Văn châm rông một.
Lần này Tiêu Hoàng cũng định sử dụng kỹ thuật Để Văn mới học được, chẳng
qua hơi nan giải một chút là dù sao cũng phải tạo hình trên thân châm
rất nhỏ, cần có đao rất tinh tể mới làm được.
Hơi hoạt động vài ngón tay, vẻ mặt Tiêu Hoàng chăm chú, tạo hình Khí Văn trên kim châm.
Mỗi một cây đều đã được ngâm trong dung dịch đặc biệt để tiêu độc, tiến hành tiêu độc toàn diện.
Măi tới chạng vạng, Tiêu Hoàng mới chế tạo 22 Ma Văn châm rỗng ruột. Mỗi
một cây Ma Văn châm ngoài hoa văn chủ đạo còn có rất nhiều Để Văn rất li ti, lại có những điểm phát sáng, nhìn qua tinh tế không biết bao nhiêu
so với trước kia.
Nhìn 22 cây Ma Văn châm rạng rỡ lấp lánh, Tiêu
Hoàng rốt cục thở dài một được một hơi nhẹ nhõm. Không nghi ngờ gì nữa,
tà buổi sáng tới giờ, bất kể là Ngự lực hay thân thể đều đã tiêu hao phi thường lớn.
Thậm chí bởi chế tạo Ma Văn trong thời gian dài, Tiêu Hoàng thoáng xuất hiện ảo giác dường như nhìn đâu cũng thấy Ma Văn châm.
Đương nhiên trải qua nhiều lần thực hành như vậy, Tiêu Hoàng đà tinh thông Để Văn giản dị kia.
Khép hờ hai mắt, tựa đầu vào ghế da nghỉ ngơi nửa tiếng, đợi thể lực khôi
phục một chút, Tiêu Hoàng liền tiếp tục ngựa không dừng vó thực hiện
công việc, dường như bản thân là một con quay không biết ngừng lại vậy.
Nhẹ nhàng cởi khôi giáp trên thân thể, Tiêu Hoàng liền bắt đầu rót đầy nước thuốc Phí Đằng vào một cây châm rỗng ruột, sau đó nhẹ nhàng châm vào
trong làn da.
Khi cây Ma Văn châm đầu tiên cắm vào trong thân thể,
Tiêu Hoàng chỉ cảm thấy nơi cắm Ma Văn châm vào lập tức truyền ra cảm
giác nóng bỏng, có cảm giác như thiêu đốt, đồng thời cũng cảm thấy Ngự
lực ở cánh tay đã sống động như thiêu đốt, sau đó có cảm giác như sôi
trào.
Cảm giác này có thoải mái không? Nói thể thì chỉ có là lừa gạt người.
Cắm 22 cây Ma Văn châm vào trong cơ thể, nửa người trên của Tiêu Hoàng cảm
thấy như chìm trong biển lửa, cũng có thể nói như bị 22 cây kìm sắt nung đỏ, kẹp vào làn da, sau đó lại không ngừng thiêu đốt.
Ngự lực trong cơ thể giống như dã thú bị đau đớn, lộng lộn tới tận óc.
Đối mặt với thống khổ như vậy, Tiêu Hoàng đă dự tính trước, khóe miệng rung nhẹ. Tiêu Hoàng hơi khép hai mắt lại, bắt đầu chăm chú điều động Ngự
lực trong cơ thể, đồng thời điều khiển 22 cây Ma Văn châm.
Có thể nói hiện giờ loại cảm thụ này tuy vô cùng thống khổ nhưng Ngự lực sinh động tới cực độ cũng bắt đầu tăng tiến nhanh chóng, tốc độ so với trước
nhanh gấp mấy lần.
Đương nhiên loại tu luyện này tuyệt đối là giày
vò, nếu không có ý chí cường hắn chống đỡ thì chắc không trụ nổi một
phút đồng hồ.
Trái lại Tiêu Hoàng ngoài việc hơi nhíu mày ra, khóe
miệng hay co rúm lại thì gần như không lộ chút dữ tợn nào, chỉ là trên
toán mồ hôi tuôn ra như mưa, yên lặng kể rõ lúc này Tiêu Hoàng rốt cục
chịu thống khổ kịch liệt tới mức nào.
Chống đỡ cho Tiêu Hoàng lúc này chỉ có một trái tim muốn trở thành cường giả.
Trong vòng một giờ hắn đã vượt qua sự giày vò, đợi khi nước thuốc Phí Đằng
hoàn toàn tiêu hao hết, Tiêu Hoàng chậm rãi mở hai mắt ra, cảm nhận rõ
ràng là Ngự lực trong cơ thể đã tăng lên tới 20 luồng.
Tốc độ tăng
lên nhanh như vậy, Tiêu Hoàng dường như tìm lại được cảm giác lập tức
trở lại thời điểm Ngự Giả, chẳng qua chịu đựng thống khổ mà thường nhân
không thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên Tiêu Hoàng cam thấy chỉ cần tăng lên mau chóng thì tất cả đều đáng giá.
Chỉ hơi thư giãn thần kinh một chút, Tiêu Hoàng liền đổ nước thuốc vào Ma
Văn châm một lần nữa, cũng đậy kín lại, sau đó nhắm hai mắt lại, tiếp
tục chịu đựng thống khổ mà tu luyện.
Cùng lúc đó, ở trong một phòng
bệnh đổ bê tông và hợp kim, Lặc Mỗ hôn mê gần hai mươi ngày rốt cục đã
hơi mở hai mắt, cả người có vẻ suy yểu dị thường.
Mở mắt ra, đầu tiên Lặc Mỗ liền thấy bốn phía trắng xóa. Ở cạnh hắn có hai bình dịch dinh dưỡng đang chậm rãi rót vào cơ thể.
Hai tay hai chân hắn đều có khóa hợp kim cố định. Cách đó không xa là trụ
hợp kim tạo thành cửa cách ly, xuyên qua lan can có thể thấy rõ cảnh vệ
binh võ trang hạng nặng.
Cách hắn không xa, một gã Dược sư vội vàng đi tới. Hắn chính là người điều trị tại doanh thứ 2, tên là Tác Phổ.
- Nơi này... Rốt cục là nơi nào?
Lặc Mỗ cực kỳ suy yểu đưa mắt nhìn Tác Phổ, mở miệng hỏi.
- Vậy sao, không thể tưởng được ngươi lại tỉnh lại thật, quả nhiên giống như lời của Tiêu đoàn trưởng.
Tác Phổ thấy Lặc Mô hơi mở hai mắt, giọng điệu thoải mái nói:
- Nơi này là nơi nào à? Đương nhiên là căn cứ quân sự Bối La.
- Căn cứ quân sự Bối La?
Lặc Mỗ hơi lặp lại mấy chỗ này, trong óc lại nhớ tới cảnh trước khi ngất
đi. Khung máy móc Ma Văn đồng loạt bắn ra, chỉ là không ngờ được mình
chưa chết.
- Ta muốn xin gặp quan chỉ huy cao nhất của các ngươi.
Điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, Lặc Mỗ suy yểu nói.