Ma Ngân

Chương 932: Chương 932: Rời bến




- Các... các ngươi rốt cuộc là làm như thế nào được vậy?

Mã Di vẻ mặt khiếp sợ hỏi.

Vĩ Ngạn đứng một bên thì vẻ mặt cũng liên tục rung động.

- Dùng tiền và kỹ thuật chồng chất mà ra.

Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp, sau đó nói:

- Chờ một chút nữa, chúng ta sẽ cưỡi thứ này để chạy tới quần đảo đôi kia!

- Căn cứ Hải Quân này dường như đã thành lập từ rất lâu, vì sao trong cuộc tổng tiến công của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không lâu trước đây lại không lộ ra chút nào vậy?

Mã Di thật cẩn thận hỏi Tiêu Hoằng.

- Có cần thiết hay sao?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại một câu.

- Kỳ thật khi Thịnh Thế Châu tấn công Sùng Cao Châu, thì Ma Văn tàu ngầm của chúng ta cũng đã vào vị trí, chỉ cần chỗ các ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì Ma Văn tàu ngầm của chúng ta sẽ bắn ra phi đạn viễn trình để trợ giúp.

Phất Lạc đứng bên cạnh Mã Di, nhỏ giọng nói.

- Hừ!

Liếc Phất Lạc một cái, Mã Di không kiềm được khẽ hừ một tiếng, vẫn mang là bộ dáng tiểu công chúa kiêu ngạo, tới tận lúc này mà nàng vẫn còn canh cánh trong lòng đối với câu nói khi nãy của Phất Lạc.

- Thật ra việc xuất động Ma Văn tàu ngầm thì khi trước ta cũng không đồng ý, dù sao thì vẫn còn chưa tới lúc để lộ nó ra, tuy nhiên Phất Lạc lo lắng tẩu tẩu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới cực lực yêu cầu phái Ma Văn tàu ngầm ra ngoài, âm thầm trợ giúp Phong Cốc Quận, do đó hắn còn gây ra một chút mâu thuẫn nhỏ với ta, sau đó ta cũng không chịu nổi hắn quấy nhiễu, nên mới đồng ý.

Tiêu Hoằng đứng ở một bên, cười ha hả, giải vây cho Phất Lạc.

- Thực sự có việc này ư?

Mã Di dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Phất Lạc một cái, sau đó hỏi.

Trái lại thì Tiêu Hoằng lại dùng động tác cực kỳ bí mật, chỉ chỉ về phía Mã Di, sau đó nhìn về phía Phất Lạc mà đánh mắt vài cái.

- Khụ khụ, ách... Đúng là... đúng là như vậy.

Phất Lạc ho nhẹ hai tiếng, kiên trì nói.

- Hừ.

Mã Di lại một lần nữa khẽ hừ một tiếng, tuy nhiên, lần này thì thanh âm rõ ràng đã dịu đi rất nhiều rồi.

Về phần Vĩ Ngạn đứng ở một bên thì chỉ biết lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn quen biết Phất Lạc và Mã Di đã hơn 1000 năm rồi, gần như từ khi Phất Lạc theo đuổi Mã Di cho tới khi hai người kết hôn thì đều có bộ dáng kiểu này, giống như thời tiết của Lý Tư Giai Nội Hải, không ngừng biến đổi.

Không phải đợi lâu, đại khái chỉ sau nửa tiếng thì đợi kiểm tra cuối cùng đã tiến hành xong, hơn một trăm thuyền viên tiến vào bên trong con tàu, lúc này thì Tiêu Hoằng mới cùng đám người Mã Di, cùng với hơn một trăm thành viên đội quân tù nhân được võ trang hạng nặng, tiến vào trong Thủy Trung Bá Vương Hào.

Tiến vào trong Thủy Trung Bá Vương Hào, đám người Tiêu Hoằng không khó nhận ra rằng, không gian nơi này còn rộng hơn Trường Tích Hào rất nhiều lần. Ngoài một số kho hàng to lớn ra thì còn có một khu vực chuyên môn để cho thuyền viên nghỉ ngơi, môi trường cũng coi như không tồi.

Đi vào trong phòng chỉ huy của Thủy Trung Bá Vương Hào, Tiêu Hoằng và đám người Mã Di liền trực tiếp ngồi ngay ngắn.

Rất nhanh, sau khi Thủy Trung Bá Vương Hào hoàn toàn được khởi động, đồng thời tất cả được xác định là bình thường, miệng cống hợp kim vô cùng lớn phía trước Thủy Trung Bá Vương Hào liền chậm rãi mở ra, dòng nước cuồn cuộn lập tức ập vào trong.

Đợi khi nước biển tràn vào đầy, đạt tới mức cân bằng với mặt biển, Thủy Trung Bá Vương Hào khổng lồ mới khởi động 22 cái Ma Văn động cơ tại phần đuôi, từ từ đi theo miệng cống khổng lồ này để ra ngoài, trực tiếp tiến vào trong biển sâu mà di chuyển.

Gần như ngay khi Thủy Trung Bá Vương Hào vừa mới tiến vào trong đáy biển sâu, thì bốn chiếc Trường Tích Hào đã lập tức xuất hiện hai bên của Thủy Trung Bá Vương Hào, thực hiện nhiệm vụ hộ tống.

Thông qua cửa sổ quan sát, nhìn thấy Trường Tích Hào rất tinh xảo và đẹp đẽ đang yên lặng xuất hiện, trên mặt Mã Di và Vĩ Ngạn lại một lần nữa hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Cảnh tượng này dường như đã nói lại cho bọn họ một lần nữa, lực lượng dưới nước của Lý Hải Quận đã có quy mô ban đầu rất hoành tráng rồi.

Sau đó, Thủy Trung Bá Vương Hào khổng lồ ngay lập tức đi về phía quần đảo đổi tại trung tâm của Lý Tư Giai Nội Hải.

Tuy rằng ven đường gặp phải rất nhiều linh thú dưới nước, nhưng cuối cùng đều bị bốn chiếc Trường Tích Hào trực tiếp yên lặng xử lý, sau đó thông qua cánh tay cơ giới khổng lồ của Thủy Trung Bá Vương Hào mà thu chúng vào trong kho hàng, thậm chí còn tiến hành rồi mổ xẻ, thuận tiện cho việc bảo quản.

Cứ như vậy, ước chừng trải qua sáu tiếng dùng tốc độ cao nhất mà đi, Thủy Trung Bá Vương Hào đã tới gần quần đảo đôi kia.

Thông qua dụng cụ ghi hình ảnh lơ lửng trên mặt nước, Tiêu Hoằng và đám người Mã Di mới coi như lần đầu tiên nhìn thấy rõ hình ảnh của quần đảo đôi này, nhìn qua thì cực kỳ quỷ dị.

Thậm chí ngay khi đám người Tiêu Hoằng đang tiến hành quan sát thì còn có một sinh vật màu lam nhạt thuộc hệ rồng đã trực tiếp bơi dán mặt nước, lướt qua phía trên Thủy Trung Bá Vương Hào khổng lồ của Tiêu Hoằng.

- Tình huống cơ bản của quần đảo này thì ta đã nói xong, hiện tại là lúc phân phối nhiệm vụ, Mã Di phụ trách hướng dẫn linh thú hệ rồng, còn ta và Phất Lạc, Vĩ Ngạn, cùng với đội quân tù nhân sẽ phụ trách bảo hộ an toàn của Mã Di, lần đầu tiên đến đây, vì bảo đảm trăm phần trăm an toàn, chúng ta chỉ hoạt động bên rìa hòn đảo, thế nào?

Tiêu Hoằng đề nghị.

- Không thành vấn đề.

- Đều nghe lời ngươi.

Vĩ Ngạn và Mã Di lần lượt trả lời.

Sau đó, Tiêu Hoằng cũng không trì hoãn quá lâu, hắn đứng dậy, mang theo đám người Mã Di đi ra khỏi phòng Tổng chỉ huy.

Đồng thời, Thủy Trung Bá Vương Hào cũng rất phối hợp, từ từ trồi lên mặt nước, thân thể tàu ngầm khổng lồ này nhìn qua rất giống như một hòn đảo, xung quanh thì vẫn có bốn chiếc Trường Tích Hào đang chuyên tâm cảnh giới, bảo hộ Thủy Trung Bá Vương Hào được an toàn bên dưới mặt nước.

Mười mấy phút lúc sau, cửa khoang thuyền trên đỉnh của Thủy Trung Bá Vương Hào được mở ra, đám người Tiêu Hoằng đi ra từ đây, lập tức có thể ngửi được một mùi Sunfua Đioxit (SO2) nhàn nhạt.

Tuy nhiên, đối với đám người Tiêu Hoằng có Ngự lực cao thâm này thì nó cũng không là gì cả, thân thể phát ra các luồng sóng Ngự lực, hoàn toàn có thể ngăn cách các vật chất có hại này khỏi thân thể.

Mà lúc này thì đám người Tiêu Hoằng cũng có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống trên toàn bộ hòn đảo, giữa hai ngọn núi siêu lớn này là một đám sinh vật hệ rồng rậm rạp, giống như đám ruồi bọ đang bâu trên miếng thịt thối vậy.

Đứng trên đỉnh tàu ngầm nhìn một chút, Tiêu Hoằng liền cúi đầu, nhìn tư liệu trong tay, những tư liệu này đều là thu hoạch trong gần một tuần của căn cứ Hải Quân, bao gồm các tư liệu cơ bản về quần đảo đôi này.

Cả hòn đảo có không dưới 20 loại sinh vật hệ rồng, có thể nói là số lượng rất đông đúc.

- Lần này, mục tiêu săn bắn chủ yếu của chúng ta là một loại linh thú hệ rồng tên là Xích Dực Long, loại sinh vật này có thể tích tương đối nhỏ, tính cơ động trên không trung khá tốt, mà tính cách cũng l tương đối ôn hòa, hiện tại chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn sơ khai của kế hoạch Long Kỵ Sĩ, nên chọn Xích Dực Long dễ khống chế hơn một chút này, mặc dù không khống chế được thì cũng sẽ không gây ra uy hiếp gì.

Tiêu Hoằng nhìn tư liệu trong tay, ngẩng đầu nói với mọi người.

Đồng thời các thành viên đội quân tù nhân cũng đã quấn quanh một số dụng cụ để khống chế linh thú trên vai, sẵn sàng đợi lệnh xuất phát.

Cứ như vậy, Tiêu Hoằng và đám người Mã Di đơn giản thương lượng vài câu, sau đó khởi động Ma Dực, thật cẩn thận đi tới khu vực ven bờ của quần đảo đôi này.

Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đi tới bên cạnh hòn đảo, thì hắn lập tức nhìn thấy một con Tấn Xỉ Long có màu đen nhánh, chiều dài ước chừng hơn 20 thước đang mở ra cái miệng to như một bồn máu, sau đó phun ra một luồng lửa màu da cam về phía đám người Tiêu Hoằng, một luồng sóng nhiệt lập tức đập vào mặt mọi người.

Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng vừa mới khởi động Hàn Võ, kết quả lại phát hiện ra Vĩ Ngạn đứng phía sau đã có hành động, hắn khởi động toàn bộ Chiến Văn loại nguyên tố mà bản thân am hiểu, năm ngón tay mở ra, trong nháy mắt một luồng Băng Bạo đã từ trong bàn tay của Vĩ Ngạn bắn ra ngoài, hình thành một luồng khí lạnh như băng.

Luồng lửa hùng hổ kia của Tấn Xỉ Long còn chưa được hoàn toàn hình thành, thì Băng Bạo đã hoàn toàn dập tắt luồng lửa này, sau đó lại hoàn toàn đóng băng Tấn Xỉ Long vào trong.

Ầm ầm!

Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Tấn Xỉ Long dài chừng 20 thước đã đóng thành băng lạnh, rơi thẳng tắp xuống mặt đất, đồng thời giống như một bức tượng băng, vỡ vụn ra.

Toàn bộ động tác có thể nói là vô cùng lưu loát, sau đó hắn lại vô cùng tự giác, đứng phía trước Tiêu Hoằng.

Những người khác nhìn thấy Vĩ Ngạn ra tay, ánh mắt không kiềm được khẽ động, hiển nhiên danh hiệu “người mạnh nhất” của Tống Táng kỵ sĩ đoàn vào lúc này thì cũng không phải là hư danh.

Trái lại thì Mã Di cũng không có gì ngạc nhiên, thần sắc vẫn chưa động, chỉ sửa sang lại một chút bộ áo khoác trên người, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Trong luồng sương mù thật dày, bóng dáng của các linh thú hệ rồng lúc ẩn lúc hiện, rất nhanh thì hai mắt Mã Di đã tập trung vào một con Xích Dực Long toàn thân màu da cam, đôi cánh có màu đỏ như lửa, chiều dài đại khái khoảng 11 đến 12 thước, toàn thân có hình giọt nước, tốc độ phi hành cực nhanh, trong miệng có hàm răng phẳng và nhỏ, cho thấy nó chủ yếu là ăn thực vật.

Sau khi tập trung vào con Xích Dực Long kia, Mã Di lập tức nhẹ nhàng nâng lên cánh tay, trong nháy mắt, từ trong lòng bàn tay theo tư thế “lan hoa chỉ” đã bắn ra một luồng sóng Ngự lực nhẹ nhàng.

Sau một lát, tốc độ phi hành của con Xích Dực Long kia trên không trung bắt đầu trở nên chậm lại, đồng thời ánh mắt nhìn về phía dáng người thon thả và hấp dẫn của Mã Di, rồi từ từ thử tới gần Mã Di.

Lúc này ánh mắt của đám người Tiêu Hoằng, Vĩ Ngạn, Phất Lạc cũng đồng loạt trở nên cảnh giác, đề phòng bất kỳ tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra.

- Các ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta có thể cảm nhận được nó rất ôn hòa và ngoan ngoãn.

Mã Di bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.

Ngay sau đó, con Xích Dực Long kia đã từng chút một tới gần Mã Di, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, khoảng cách không đến 5 thước.

Mặc dù đây đã được coi như một con linh thú hệ rồng thuộc loại nhỏ, nhưng trong mắt Tiêu Hoằng thì nó vẫn là một con quái vật to lớn.

- Các ngươi có thể đi lên, nhớ kỹ động tác phải nhẹ nhàng một chút.

Mã Di tiếp tục nói.

Đồng thời Thiết Nam đã cầm linh thú dụng cụ khống chế linh thú trong tay, thật cẩn thận đi vòng ra sau lưng Xích Dực Long, sau đó khởi động Dực Văn, đột nhiên tới gần phần đầu của nó, vô cùng thuần thục cố định dụng cụ khống chế linh thú vào đầu của Xích Dực Long, sau đó khởi động khi văn trên dụng cụ này, đồng thời thiết lập hình thức “hôn mê”.

Ngay sau đó, đôi mắt to lớn của Xích Dực Long chớp chớp, nó gập cánh lại, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hoằng không kiềm được hơi thở phào một chút, sau đó lại phất tay về phía Phất Lạc, Phất Lạc hiểu ý, lấy ra tấm lưới năng lượng Ma Văn của Đại Ngự Sư cấp năm do Cơ Ốc chế tạo ra, sau đó khởi động, trực tiếp bắn ra một tấm lưới năng lượng to lớn màu vàng, nhẹ nhàng phủ lên Xích Dực Long đang ngủ say, lúc này mới coi như đã hoàn toàn khống chế được con Xích Dực Long này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.