Ma Ngân

Chương 284: Chương 284: Tên mập đáng thương




Chỉnh trang lại mấy chục bản vẽ xong, Tiêu Hoằng liền đưa cho cảnh vệ binh Vương Phàm.

- Đưa tất cả bản thiết kế cho thợ thủ công nổi tiếng Mạc Hi kia, để hắn dùng hết khả năng chế tạo ra, ra giá mỗi bộ cho hắn là 1000 kim tệ.

Tiêu Hoằng nói.

- Vâng, thưa Trưởng quan.

Cảnh vệ binh Vương Phàm đáp. Có thể nói hắn theo Tiêu Hoằng từ đầu, cũng coi như trung thành với hắn.

Thấy Vương Phàm cầm bản vẽ đi rồi, Tiêu Hoằng cũng bắt đầu phối chế Nạp Mỗ Giao và Ma Văn sử dụng trong chế tác chi giả. Mãi tới khuya Tiêu Hoằng mới đi ngủ.

Có thể nói trải qua nhiều ngày bận rộn như vậy, Tiêu Hoằng đã có tri thức lớn về thực tiễn trong lĩnh vực Dược sư. Đối với hắn mà nói, đó là một sự trưởng thành, cũng khiến hắn nghĩ ra đủ hướng điều trị.

Nếu có thể trị bệnh cho những binh sĩ kia thì không nghi ngờ gì nữa sẽ hoàn thiện rất nhiều kỹ thuật truyền dẫn thần kinh của Tiêu Hoằng.

La Kiệt ở khu cảnh giới cũng chú ý tới tình hình chữa bệnh. Tình huống ở hai khu trị bệnh, nhìn màn hình một cái là hiểu ngay.

- Cho tới vừa rồi khu B vẫn rất ít người tử vong và não bị tổn thương. Sao lại thế chứ? Hay là Tiêu Hoằng thật sự thần kỳ như vậy?

La Kiệt nhìn về phía Tân Du, hỏi khẽ.

- Vừa rồi khu A truyền tin tới nói Trương Cẩm Dương gần như đã đưa toàn bộ bệnh nhân khó trị tới khu B, trong đó bao gồm 61 người bị tổn thương thần kinh. Tiêu Hoằng không công bố ra ngoài chắc là vẫn chưa từ bỏ, giấu diếm bên ngoài. Theo ta thấy thì chuyện này cũng không thực tế. Dù sao thì làm được hay không cũng không lừa gạt được ai. Người bệnh như vậy thì xuất viện sao nổi?

Tân Du đáp.

- À, không thể tưởng tượng được Trương Cẩm Dương lại cơ hội như vậy, rõ là bắt nạt Tiêu Hoằng mà.

La Kiệt cười khẽ nói, tuy nhiên trên mặt lại hiện lên vẻ khinh miệt.

- Ngoài ra theo A Lực nói thì Tiêu Hoằng chữa rất tốt cho những người bệnh nặng rồi. Ngay cả Bì Nặc cũng mạnh mẽ tới chỗ hắn, nghe nói còn xảy ra ít xung đột với Trương Cẩm Dương.

Tân Du báo cáo chi tiết.

Nghe vậy, La Kiệt cũng không đáp lại, đôi mắt hơi nhíu nhíu lại. Hắn luôn luôn có cảm giác không cho Tiêu Hoằng có đặc quyền dường như là một lựa chọn sai lầm.

Nếu như đưa ba người bệnh trước kia chết ở khu A tới khi B thì có lẽ bọn họ cũng không chết. Trong lòng La Kiệt bắt đầu có ý nghĩ như vậy.

Nhưng đối với cục diện trước mắt, hắn cũng không thể can thiệp được.

Chớp mắt đã lại qua một ngày. Vào sáng sớm, Vương Phàm đã mang toàn bộ chi giả về. Các loại xương cốt tinh xảo được đặt trong mỗi một cái hộp tinh xảo.

Việc chế tác hoàn toàn dựa vào bản vẽ, không sai biệt chút nào. Thấy bộ chi giả được thợ khéo chế tác rất hoàn mỹ, Tiêu Hoằng cũng lộ vẻ vừa lòng. Không nghi ngờ gì nữa, tuy Tiêu Hoằng chưa bao giờ gặp Mạc Hi nhưng đã có chút cảm tình với hắn.

Kiểm tra toàn bộ đám chi giả một lần, xác nhận không có vấn đề gì, Tiêu Hoằng liền cầm một bộ chân giả lên, bắt đầu kết hợp lại, rất nhanh liền hình thành dạng xương chân. Sau đó hắn sử dụng Nạp Mỗ Giao đã chế tác liên kết chúng lại, tạo hình thành một bộ phận cơ thể, cũng đặt tại những vị trí mấu chốt ví dụ như mắt cá chân những Khí Văn nhỏ cỡ móng tay.

Sau đó Tiêu Hoằng liền xuất ra một bộ khuôn đúc, bên trong có một loại da, theo thông số là bao nhiêu mà cho thêm thuốc nhuộm sinh vật vào.

Đợi tới khi đông lạnh xong, da phỏng chế đã được chế tạo xong, cũng trực tiếp bao phủ chi giả. Lúc này nhìn qua nó giống như một cái chân cụt của con người vậy.

Sau đó Tiêu Hoằng liền lấy ra Ma Văn điều khiển thần kinh, khởi động lên. Hắn thử khống chế chi giả giật giật ngón chân, chuyển động mắt cá, cảm thấy linh hoạt mười phần.

Mà Vương Phàm đứng một bên đã ngẩn ngơ từ lâu. Hắn không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng chỉ dùng mười mấy phút đã có thể tạo thành một cái chi giả có thể thông qua Ngự lực khống chế thần kỳ như vậy.

- Như thế nào?

Tiêu Hoằng cầm chi giả, hỏi khẽ.

- Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?

Vương Phàm đáp. Có thể nói từ khi theo Tiêu Hoằng tới nay, dường như mỗi ngày Tiêu Hoằng đều làm ra những thứ rất mới mẻ.

- Kỳ thật thứ chi giả này nói trắng ra chỉ là một Khí Văn mà thôi, chẳng qua khống chế hơi phức tạp hơn.

Tiêu Hoằng cũng nói rõ mục đích, lại mang chi giả ra khỏi phòng, trực tiếp đi tới phòng bệnh.

Nhìn Tiêu Hoằng cầm một cái chân giả cực kỳ chân thật tới, trên mặt thương binh hiện lên chút kinh ngạc. Hiển nhiên lời nói của Tiêu Hoằng đối với bọn họ hôm qua là sự thật rồi. Mà trong ánh mắt của bọn họ cũng tràn ngập sự chờ mong.

- Ai là số 10 Chung Gia Ngân?

Đi vào phòng bệnh, Tiêu Hoằng trầm giọng hỏi.

- Ta... Trưởng quan, là ta.

Một nam nhân rám nắng nằm ở góc phòng nói.

- Tốt, bắt đầu từ ngươi đi.

Tiêu Hoằng nói xong liền đi tới trước mặt Chung Gia Ngân, sau đó cũng không nói gì thêm, lấy Hàn băng vạn năm ra cắt đứt phần chi gãy của hắn, tiêm vào một mũi thuốc giảm đau, bắt đầu giải phẫu, nhanh như sấm rền gió cuốn.

Đầu tiên Tiêu Hoằng cần rửa sạch và loại bỏ xương gãy, sau đó nối Ma Văn điều khiển thần kinh và Ma Văn chuyển hóa Ngự lực vào, đồng thời dùng một số Thái ngân đinh kết nối thần kinh chỗ chi gãy lại. Phía trên của Thái ngân đinh cũng có vô số Ma Văn tinh tế.

Xử lý xong điểm gãy, sau đó hắn liền nối Ma Văn chi giả vào. Giải phẫu như vậy mất khoảng nửa tiếng.

- Tốt lắm. Hiện giờ người khởi động Khí Văn ở đùi phải ngươi đi.

Tiêu Hoằng nhìn Chung Gia Ngân, nói khẽ.

Ánh mắt Chung Gia Ngân tràn ngập vẻ mê ly, tuy nhiên vẫn làm theo lời Tiêu Hoằng.

Gần như ngay khi hắn điều khiển Khí Văn ở đùi, ngón chân của chi giả liền giật giật như bản năng.

Hành động rất nhỏ như vậy tất nhiên được những người bên cạnh đang nhìn chăm chú thấy hết.

- Tốt lắm, đi giày vào rồi đi lại chút xem.

Tiêu Hoằng nói với Chung Gia Ngân.

Ánh mắt Chung Gia Ngân tràn ngập vẻ kinh ngạc, sau đó từ từ ngồi dậy, xỏ giày, đi lại vài bước ở lối nhỏ, tuy nhiên nhìn qua vẫn khập khiễng như trước.

Đối với việc này thần sắc của Tiêu Hoằng cũng không biến hóa lớn, bình thản nói:

- Đây là tác dụng tâm lý của ngươi. Đừng nghĩ đó là chi giả, hãy nghĩ là ngươi chưa từng bị thương, chân ngươi đang hoàn hảo không hề bị tổn hại gì.

- Nhưng... Trưởng quan, ta rõ ràng là đã bị thương, hơn nữa chân ta...

Chung Gia Ngân nói, hiển nhiên là chưa hiểu hết.

- Được rồi.

Giọng nói của Tiêu Hoằng có vẻ hơi bất đắc dĩ, đứng lên nói:

- Đành phải nói cho ngươi biết.

- Trưởng quan, có việc gì thế?

Chung Gia Ngân khập khiễng đi lại trước mặt Tiêu Hoằng, cẩn thận hỏi.

- Ta có một hộ sĩ tên là Chung Tiểu Kỳ. Nàng là người nhà ngươi à?

Giọng nói của Tiêu Hoằng bỉnh thản.

- Nàng là em ruột ta.

Chung Gia Ngân có vẻ không hiểu, thành thật đáp.

- Ừ, ta vừa mới biết một tin tức bất hạnh. Không lâu trước đây nàng bị Sở Tiểu Thiên làm có bầu rồi, nghe nói đã có thai hai tháng.

Giọng nói của Tiêu Hoằng rất bình thản.

- ?

Nghe vậy, Chung Gia Ngân đột nhiên nổi giận, trên mặt nổi gân xanh bốn phía, nói :

- Tên mập chết tiệt. Ta đã nhận ra từ sớm rồi. Mẹ nó chứ, hôm nay ông liều mạng với mày.

Nói xong Chung Gia Ngân liền lao vọt ra khỏi phòng bệnh nhanh như chớp, không hề có chút khập khiễng nào.

Những thương binh đang nằm trên giường đều há hốc miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hình ảnh Chung Gia Ngân lao ra khỏi phòng bệnh, vô cùng nhanh nhẹn, căn bản không hề thấy giống mang chi giả chút nào.

- Chuyện... Chuyện này...

Tiếng động này liên tiếp vang lên trong phòng bệnh. Sau đó một số ánh mắt kinh ngạc liền nhìn về phía Tiêu Hoằng. Thậm chí có người đang cầm chén thủy tinh liền để rơi cả xuống mà không để ý.

Có thể khiến người chắc chắn phải tàn tật khôi phục lại giống người bình thường, đó là loại thủ đoạn cao minh tới mức nào chứ?

Càng khiến bọn họ khó có thể tưởng tượng hơn là tất cả chuyện này đều xuất phát từ một thanh niên hai mươi tuổi như vậy.

Dĩ vãng bọn họ cảm thấy y thuật của Tiêu Hoằng rất cao siêu, hiện giờ thì không thể dùng một từ này để nói nữa. Có thể nói hắn thật là thần kỳ.

Kẻ tóc bạc này rốt cục là ai?

Trong lòng thương binh hiện lên câu hỏi này. Không hề nghi ngờ gì nữa, giờ khắc này Tiêu Hoằng đã vượt qua trình độ một Quan y tế bình thường.

Lại nhìn vẻ mặt Tiêu Hoằng vẫn không có biến hóa gì lớn, bình thản như nước vậy.

- Cũng không tệ. Thành công rồi.

Tiêu Hoằng tự nhủ, chậm rãi đi ra ngoài, chuẩn bị trở lại văn phòng, tiếp tục lắp ráp chi giả.

Đúng lúc này thì tên mập cũng không biết mình bị Tiêu Hoằng vu vạ, đang ngồi trong phòng của Chung hộ sĩ, để Chung hộ sĩ rửa một vết thương nhỏ trên mặt. Vết thương này là do hắn đọ sức với Văn Giang ngày hôm qua.

- Thật không ngờ Văn Giang kia đánh không lại ta lại còn cào ta.

Tên mập mê đắm nói, hai tay mập không ngừng sờ tới sờ lui trên người Chung hộ sĩ.

- Đáng đời ngươi. Ai bảo lại không cẩn thận như vậy, rõ ràng đáng bị đánh thành đầu heo.

Chung hộ sĩ ngồi trên đùi tên mập, nũng nịu nói.

Ầm.

Gần như đúng lúc này, cửa phòng liền bị đá văng. Ngay sau đó Chung Gia Ngân hùng hổ bước vào, nhìn thấy em gái mình đang ngồi trên đùi tên mập, tức giận như sắp nổ tung.

Thân ảnh Chung Gia Ngân xuất hiện khiến tên mập và Chung hộ sĩ đầu tiên là cả kinh, sau đó lại sửng sốt. Bọn họ nhớ rõ là chân Chung Gia Ngân đã cụt, giờ lại mọc dài ra.

- Ca , chân của huynh...

- Ngươi đừng hỏi nhiều. Cái tên súc sinh Sở Tiểu Thiên này lại dám làm ô nhục bảo bối của ta, hôm nay ta không nhai sống nhai không xong.

Không đợi Chung hộ sĩ nói hết lời, Chung Gia Ngân đã hùng hổ nói, sau đó theo bản năng sờ súng, kết quả lại thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân. Hắn liền đơn giản quơ hai nắm đấm tới đấm tên mập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.