Ngươi dám.
Ánh mắt Bì Nặc đột nhiên tàn khốc hẳn, lên tiếng.
- Trưởng quan, ta cũng vì sức khỏe của ngươi thôi.
Trương Cẩm Dương liền dối trá đáp.
Nhưng gần như ngay khi hắn dứt lời, đột nhiên trợ thủ Văn Giang của Bì Nặc đã không biết từ lúc nào rút súng lục Ma Văn ra nhắm về phía hắn.
- Thiếu úy Văn Giang. Ngươi làm gì đó?
Trương Cẩm Dương thấy Văn Giang cầm súng lục Ma Văn trong tay, vẻ mặt hơi tàn khốc, trầm giọng hỏi.
- Ngươi không nghe lệnh của Bì Nặc Trưởng quan sao? Hắn muốn đổi khu trị liệu.
Văn Giang cầm súng lục Ma Văn trong tay, vẻ mặt lạnh lùng nói. Có thể nói chức trách của Văn Giang là bảo vệ an toàn cá nhân của Bì Nặc.
- Bì Nặc Trưởng quan sốt cao không ngừng. Hắn nói mê đó thôi. Xin Thiếu úy Văn Giang nên tôn trọng ta một chút. Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Trương Cẩm Dương lạnh mặt nói.
- Không sai. Ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng chỉ cần tiếng súng vang lên thì nơi này sẽ loạn ngay. Đến lúc đó bộ tổng chỉ huy hỏi tới, trừ phi ngươi muốn giết Bì Nặc ở đây, nếu không Trưởng quan nói mê hay không thì sau này sẽ biết thôi. Tuy rằng ngươi phụ trách sức khỏe của hắn nhưng cũng không có quyền can thiệp vào tự do thân thể của hắn. Trừ phi là ngươi có mưu đồ gây rối.
Văn Giang không hề chịu yếu thế .
Trương Cẩm Dương thấy Văn Giang nói vậy thì thần sắc hơi giật giật. Không hề nghi ngờ gì nữa, những lời của Văn Giang là phi thường có lý. Nếu cưỡng ép trị liệu tuy có thể ngăn cản Tiêu Hoằng thể hiện một lần nhưng sau này nhất định sẽ bị Bì Nặc bắt tội hoàn toàn.
- Nếu Thiếu úy Văn Giang đã nói vậy thì không sao cả. Nhưng nếu Bì Nặc Trưởng quan xảy ra chuyện gì thì tất cả trách nhiệm sẽ thuộc về ngươi.
Trương Cẩm Dương đáp.
Văn Giang không lên tiếng trả lời, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng đưa Bì Nặc tới khu B.
Cùng lúc đó, ở trong khu B vẫn ngay ngắn có thứ tự như trước. Trải qua vài ngày điên cuồng cứu chữa, 100 binh sĩ đã hoàn toàn hồi phục. Đại bộ phận binh sĩ ổn định bệnh tình khiến khu B vốn rất bận rộn giờ đã thoải mái hẳn.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Tiêu Hoằng lúc này đang tản bộ một mình, thả lòng thần kinh.
- Cái tên mập đáng ghét chết tiệt, còn nhớ người ta à?
Bỗng nhiên một giọng nói nũng nịu truyền vào tai Tiêu Hoằng, sau đó là một tiếng nói cực kỳ quen thuộc:
- Làm sao ta quên ngươi được chứ? Nhìn đi, không phải ta vừa được phục chức liền tới tìm ngươi ngay sao?
Nhìn về phía tiếng nói, quả nhiên là tên mập đang ngồi trong góc, trên đùi hắn là Chung hộ sĩ, không còn chút mạnh mẽ ngày thường, làm cho người ta có cảm giác giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy.
Trong giây lát khi nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Hoằng, bộ dáng nũng nịu của Chung hộ sĩ bay biến, trên mặt hiện lên chút sợ hãi, vội vàng đứng lên giải thích:
-... Tiêu trưởng quan, ấy... Ta hiện giờ đang nghỉ ngơi.
Đối với lời giải thích như vậy, Tiêu Hoằng cũng không trả lời, sau đó chắp tay sau lưng, lại tiếp tục bước đi, khiến người ta có cảm giác như không nhìn thấy gì.
Tuy nhiên lúc này tên mập đã đuổi kịp Tiêu Hoằng, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, hình thành một cảnh tượng quỷ dị.
Thử nghĩ xem. Đường đường một thiếu tá lại hạ mình trước mặt một thiếu úy thấp kém, đúng là có một không hai ở Bối La.
- Tiêu ca, không tưởng tượng được lại trùng hợp như vậy. Mấy hôm trước ngài bận bịu, ta hôm nay đặc biệt tới thăm ngài.
Tên mập vẫn cười nịnh nọt như trước.
- Đến tìm người thân thì đúng hơn.
Tiêu Hoằng không quay đầu, nói khẽ.
- Đâu có chứ. Ta cũng chỉ tiện thể gặp tiểu Chung mà thôi. Đã lâu không gặp, tâm sự chút thôi. À đúng rồi. Nghe tiểu Chung nói có cái tên thủ kho dám làm khó dễ ngài sao? Ngài yên tâm đi, tên thủ kho kia cứ để ta lo. Dám làm khó dễ Tiêu ca tức là không coi Sở Tiểu Thiên ta vào đâu. Chờ xem tí về ta sẽ cho hắn hối hận vì đã sinh ra làm người.
Tên mập vỗ ngực nói.
Tiêu Hoằng quay đầu lại, vừa định nói gì đó với tên mập thì một chiếc xe điều trị quân dụng đã lập tức đỗ lại ở trước cửa phòng điều trị. Sau đó Văn Giang đi ra, lên tiếng la lên:
- Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đâu? Tình huống Trưởng quan nhà ta không tốt lắm.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Tiêu Hoằng cũng không để ý tới tên mập nữa, lập tức lên tiếng:
- Ta là Tiêu Hoằng đây, không cần làm ồn.
- Ngươi là Tiêu Hoằng.
Văn Giang nhìn Tiêu Hoằng một cái liền chỉ vào trong xe điều trị, sau đó lo lắng nói;
- Trưởng quan Bì Nặc nhà ta gặp nguy hiểm, vừa chuyển từ khu A tới.
Tiêu Hoằng liếc nhìn Bì Nặc, lập tức ra lệnh cho hộ sĩ đứng ở cửa:
- Đưa hắn vào trong phòng bệnh nhân nặng.
Nói xong hắn cũng không tản bộ nữa mà đi vào trong phòng.
- ? Phòng bệnh nhân nặng? Tiêu Hoằng, Trường quan nhà ta là Tham mưu trưởng, phải được ở phòng chăm sóc đặc biệt dành cho Trưởng quan.
Văn Giang đi phía sau Tiêu Hoằng, nói.
- Ở chỗ ta không phân biệt quân hàm, chỉ phân biệt mức độ bệnh nặng nhẹ thôi.
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua Văn Giang, giải thích một câu rồi bước vào trong phòng.
Văn Giang cũng không buông tha, cứ đi theo Tiêu Hoằng lải nhải:
- Trưởng quan nhà ta thân phận bất đồng. Quan viên khác thì được, nhưng Trưởng quan Bì Nặc nhà ta là Tham mưu trưởng. Tham mưu trưởng đó ngươi biết không?
Nghe thấy Văn Giang lải nhải mãi, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên chút không kiên nhẫn, hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua tên mập, lại chỉ về phía Văn Giang:
- Giúp ta thu phục hắn.
Văn Giang còn muốn nói, kết quả là bị bàn tay to của tên mập túm áo:
- Ngươi nên biết điều một chút.
- Buông ta ra. Ta phải bảo vệ Trưởng quan. Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.
- Vậy sao? Dám động thủ với ta, ta thấy thằng nhãi ngươi chán sống rồi.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới tên mập và Văn Giang nữa. Chỉ thấy sau tiếng nói chuyện, phía sau Tiêu Hoằng liền truyền tới tiếng ẩu đả và tiếng Văn Giang kêu thảm thiết.
Bước nhanh vào phòng săn sóc bệnh nhân nặng, thấy Bì Nặc đã được bố trí tốt, Tiêu Hoằng không dám chậm trễ, bắt đầu kiểm tra thật nhanh. Thương thế của hắn có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng, vết thương trên bả vai và đùi đang không ngừng chuyển biến xấu.
Không chút do dự, Tiêu Hoằng liền trực tiếp tiêm dung dịch Cường Tâm cho Bì Nặc, sau đó dùng Văn đan tái sinh tế bào, khởi động Ma Văn Châu màu lam sậm, sinh ra đao giải phẫu mỏng như cánh ve, rạch vết thương ra, cắt thịt thối đi, đồng thời chữa trị xương cốt bị hao tổn.
Đối với việc chữa trị xương cốt, Tiêu Hoằng đã phát minh ra một loại keo sinh vật, có thể tạm thời dính liền xương cốt. Vật chất bên trong lại có thể xúc tiến xương cốt mau liền.
Ước chừng trị liệu hai giờ, Tiêu Hoằng mới chữa xong cánh tay và đùi của Bì Nặc, nối lại rồi phân công đơn giản với hộ sĩ một câu, sau đó liền đi tới trị liệu cho các thương binh khác, trực tiếp để Bì Nặc đó.
Trong mắt Tiêu Hoằng, khu B chỉ có người bệnh, không phân chia cấp bậc, cũng không có quân hàm mà chỉ có người bị thương nặng nhẹ mà ưu tiên cứu trị mà thôi.
Mãi tới chạng vạng, một ngày công tác của Tiêu Hoằng mới coi như xong.
Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không nhàn rỗi mà đi cùng Vương Bác tới các phòng bệnh binh bị tàn tật. Nơi này có những người mù mắt hoặc cụt tay chân.
Dựa theo trình độ điều trị hiện giờ thì bọn họ trên cơ bản đã bị nhận định là tàn tật. Bởi vậy khi Tiêu Hoằng mở cửa phòng ra thì không khí đầy áp lực ập tới. Những người bệnh ở đây đều uể oải mất mát, nhìn Tiêu Hoằng tới cũng chỉ đơn giản chào một câu thôi.
Mà Tiêu Hoằng vẫn lạnh như băng như trước, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó cầm một tập tư liệu, để Vương Bác phân phát.
- Trọng tâm công tác của ta là các ngươi. Ta có biện pháp giúp được có thể sống cuộc sống bình thường một lần nữa.
Tiêu Hoằng mở một chai nước, uống mấy hớp.
Nghe hắn nói vậy, những thương binh ở đây đều quay vụt lại nhìn Tiêu Hoằng, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin. Có thể nói hiện giờ những người này đã chuẩn bị cuộc sống như người tàn tật. Mà lời nói này của Tiêu Hoằng không khác gì ánh rạng đông trong bóng tối, dù bọn họ còn có chút nửa tin nửa ngờ.
- Đương nhiên đây cũng chỉ là ý tưởng của ta, cũng không dám cam đoan là thành công trăm phần trăm. Bởi vậy ta tới đây để hỏi ý kiến các ngươi, có muốn trợ giúp ta thí nghiệm lần này hay không? Thất bại thì cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm tới hình ảnh hiện giờ của các ngươi. Nếu thành công thì các ngươi liền có thể trở về đơn vị, tiếp tục chiến đấu như binh sĩ bình thường.
Tiêu Hoằng bình thản nói.
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói này của Tiêu Hoằng đã cho bọn họ một cơ hội trở lại làm người bình thường, có ai là không chọn chứ? Trừ phi là đầu cũng bị đánh thành tàn phế rồi.
Nhìn lại lần nữa, Tiêu Hoằng phân phát cho bệnh nhân phương án trị bệnh của bọn họ, chủ yếu là dùng kỹ thuật truyền dẫn thần kinh chế tạo ra chi giả, gần như đạt tới trăm phần trăm, đồng thời cũng cam đoan có thể hoạt động tự nhiên, xúc giác cũng được khôi phục.
Về phần trợ giúp binh sĩ bị mù thì đã có phương án có kỹ thuật lấy ra từ Ưng Nhãn Chiến Văn.
Không hề nghi ngờ gì nữa, phương án chữa bệnh như vậy tuyệt đối là đặc biệt, dường như chưa từng có người sử dụng qua.
Mà trong lòng người bệnh như bọn họ cũng tràn ngập chờ mong.
Thấy tất cả thương binh cũng không phản đối, Tiêu Hoằng liền ra lệnh cho Vương Bác và vài tên hộ sĩ thu thập tài liệu về những binh sĩ gãy chân tay, gồm chiều dài chân tay gãy, bộ phận bị hư hao cùng với sự phân hình của tứ chi để chế tạo chi giả, đạt tới mục đích tương ứng.
Trở lại văn phòng lâm thời, đợi số liệu thu thập xong, Tiêu Hoằng liền dùng vài ngày lấy bản vẽ thiết kế từ trước ra bắt đầu dựa theo số liệu để điều chỉnh số đo từng bộ phận.
Có thể nói trong việc thiết kế chi giả, cấu tạo so với tứ chi bình thường cũng rất giống nhau, nhất là xương cốt là hoàn toàn giống, chỉ có thay đổi tài liệu thành hợp kim sinh vật mà thôi. Các khớp sẽ kết nối một cách rất đặc thù. Đây là do Tiêu Hoằng đọc được từ một quyển sách không trọn vẹn.
Thứ đó gọi là Nạp Mỗ Tượng Giao, sau khi hong gió, được Ngự lực kích thích có thể co rút tự nhiên, cũng có thể giãn ra.
Hơn nữa mỗi đốt ngón tay của chi giả cũng đều chứa một loại Ma Văn đặc biệt.
Có thể nói theo như chi giả bình thường thì Tiêu Hoằng đã chế tạo ra chi giả siêu cấp, phức tạp hơn rất nhiều, đương nhiên phí tổn cũng tương đối cao, mỗi cái tới hơn 2000 kim tệ.
Tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không lo lắng. Bởi vì phí tổn trị bệnh đều được quân đội Bối La phụ trách cả. Chuyện này không nghi ngờ gì nữa đã cho Tiêu Hoằng một cơ hội biến ý tưởng thành hiện thực.