Vài giây ngắn ngủi, khi ý thức Ngô Tân khôi phục tỉnh táo, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Hoằng đã thay đổi, trở nên càng phức tạp hơn. trong lòng muôn ngàn không cam lòng, nhưng không thể không phục.
-Bình thường chú ý điều dường thân thể, ngươi đã không còn trẻ tuổi, thân thể không chịu được giày vò như thế.
Tiêu Hoằng nói.
-Tiêu Hoằng, ngươi nói cho ta biết, ngươi chế tạo ra Xích Ảnh Chiến văn như thế nào.
Ngô Tân nằm trên giường bệnh, hỏi.
-Đừng hỏi nữa, ngươi không phỏng chế được, hơn nữa ta không ngại nói thẳng, Xích Anh Chiến văn là ta chỉ dùng không tới một nửa thực lực, hoàn toàn tiện tay làm ra, chỉ là món đồ chơi thôi.
Tiêu Hoằng lựa lời khuyên nhủ, sau đó nhấc ba lô bước đi.
Nhìn bóng dáng Tiêu Hoằng biến mất ngoài cửa, trong ánh mắt Ngô Tân đột nhiên hiện lên thần sắc buông thả, coi như hắn triệt để chịu thua. Hắn không hoài nghi Tiêu Hoằng gạt mình, lúc trước khi thu mua Xích Ảnh Chiến văn, Tiêu Hoằng chỉ tốn 10 phút là xong, đủ thấy Tiêu Hoằng là tiện tay chế tạo ra.
Hắn tỉnh táo lại, dường như cũng ý thức được Tiêu Hoằng nắm giữ kỹ thuật gì đó mà hắn không thể với đến, tiếp tục tranh đấu, rõ ràng là tự đâm đầu vào tường.
Nghĩ thông suốt điểm này, nội tâm vẫn bế tắc của Ngô Tân đột nhiên trở nên thông suốt, Chế văn đại sư lợi hại hơn hắn có ở mọi nơi giữa để quốc, vũ trụ Thái Cách này, cần gì phải tính toán chi li với Tiêu Hoằng chứ?
Nhìn lại Tiêu Hoằng, lúc này Tiêu Hoằng để lại cho hắn cái bóng cô độc, trống vắng, có lẽ đây chính là được và mất.
Trở thành cường giả, mất đi mọi thứ.
Muốn làm cuộc đời sáng lạn, tốt nhất là buông tha dự tính trở thành cường giả, cường giả nhất định làm bạn với cô độc. Đời người như con đường một chiều, sẽ không có con đường khác ngoại trừ đi tới trước, màu sắc rực rỡ không thuộc về họ.
Điều này làm Ngô Tân nhớ tới lời mà sư phụ từng nói với hắn năm xưa, đừng nhìn cường giả mặt ngoài vinh quang, sau lưng bọn họ phải thừa nhận cuộc sống mà người thường khó có thể tưởng tượng, buồn tẻ, cô độc cùng đau khổ.
-Một vấn đề cuối cùng, kỹ thuật của ngươi đã luyện ra như thế nào?
Ngô Tân bỗng nhiên lớn tiếng hơn hỏi.
-Không phải luyện ra, là bức ra, không mạnh lên, thì phải chết.
Tiêu Hoằng chỉ để lại những lời này, tiếp theo hoàn toàn biến mất ngoài cửa.
Nghe lời này, Ngô Tân không hỏi tiếp, dường như đã hiểu được, nhưng cũng không hiểu đầy đủ, chỉ là bản năng gật đầu, hắn chịu thua.
Chịu thua, có lúc là một loại khuất phục, có những lúc là loại phẩm chất. Khi ngươi không còn sức đuổi theo, dừng lại nhìn xung quanh, có lẽ những thứ trước mắt đã tốt hơn ngươi nghĩ rất nhiều.
Ngô Trường Kỳ ở một bên nhìn thần sắc nóng nảy trong mắt cha mình từ từ rút đi, trong ánh mắt lóng lánh vẻ ôn hòa mà trước kia chưa từng thấy, trong lòng lại cảm giác vững vàng.
Trước kia Ngô Tân ở trong mắt Ngô Trường Kỳ là thường hay không thể chịu được người khác mạnh hơn hắn, nếu không sẽ vò đầu bứt tai, luôn sống trong kích động, bây giờ giống như đã không còn.
Chỉ riêng điều này, Ngô Trường Kỳ đã phải cảm tạ Tiêu Hoằng.
Lái xe về thư viện Bối La, Tiêu Hoằng không làm gì, trực tiếp ngã xuống phòng ngủ đơn giản, rõ ràng mấy ngày qua Tiêu Hoằng đã quá bận rộn.
Không chỉ không thể làm chậm tu luyện, còn phải chế tạo Ma Văn bên trong khung máy móc Ma Văn, cùng với số lượng lớn Chiến văn Xích Ảnh.
Còn ở chỗ khác, La Kiệt cũng không ngủ, thần sắc hơi tiều tụy, đang lật xem tài liệu quân đoàn Tô Môn, là quân đoàn cấp B, nhân số hơn 3000 người, thực lực binh lính ít nhất đều là Ngự giả cấp hai, tổng bộ đặt ở Tô Môn Tinh, phía bắc chiến tuyển Tây Cương.
Đương nhiên, La Kiệt biết rất rõ những tư liệu này,hắn quan tâm là doanh thứ 5 của bọn họ, một doanh pha trộn cơ động, tổng cộng 400 người, trong đó gồm 2 liên Khí văn, cùng 2 liên Chiến văn, xem như yếu nhất trong quân đoàn Tô Môn, nhưng ở trong mắt Bối La đã là rất cao rồi.
Doanh trưởng Nặc Luân, tuy ràng là Trung tá, nhưng đi vào quân đoàn Bối La thì sẽ vô cùng kiêu ngạo. Có lẽ đây là ý của A Mình Tả, phái người đến dùng phương thức khác tiếp quản quân đoàn Bối La, nếu vậy thì rắc rối to rồi.
Bởi vì hiện giờ La Kiệt đối mặt với nhiệm vụ chiến đấu không công bàng, ví dụ như là làm vật hy sinh, hắn còn có thể can thiệp với cấp trên một phen. Nhưng một khi nơi này bị tiếp quản, sẽ không còn quyền nói chuyện nữa.
Hậu quả đáng sợ nhất là người quân đoàn Bối La bị đánh sạch, sau đó lấy doanh 5 của Nặc Luân làm trung tâm, xây dựng lại quân đội Bối La, hoàn toàn tiếp quản toàn bộ tài nguyên trên Vù Nhuận Tinh.
Sau đó xác nhập với quân đoàn Tô Môn, như thế thì quân đoàn Tô Môn sẽ trở nên mạnh mẽ chưa từng có.
Hơn nữa dựa vào cách làm người của Cáp Y Mỗ đoàn trưởng quân đoàn Tô Môn, La Kiệt tin tưởng hắn có thể làm chuyện như thế.
Vừa nghĩ tới đó, La Kiệt liền không thể ngủ được, ăn uống không vô, may mà hắn đã chia một phần quyền lợi cho Tiêu Hoằng.
Chỉ hy vọng Tiêu Hoằng có thể thay đổi cục diện bất lợi trong thời gian ngắn, hy vọng nhất là Chiến văn Xích Ảnh.
Đặt tài liệu quân đoàn Tô Môn sang một bên, tiếp theo La Kiệt phải quy hoạch căn cứ quân sự Bối La, mở ra một khu doanh trại cho doanh 5 quân đoàn Tô Môn.
Thoáng cái một ngày trôi qua, Tiêu Hoằng mới tỉnh lại, liền bắt đầu một ngày mới bận rộn. Buổi sáng thừa lúc đầu óc tỉnh táo, điên cuồng chế tạo Ma Văn cần cho khung máy móc Ma Văn, buổi chiều điên cuồng chế tạo Chiến văn Xích Ảnh, tốc độ cực hạn là 10 phút một cái, đến tối thì ngừng lại tu luyện.
Cuộc sống như thế kéo dài khoảng 3 ngày, đến trưa ngày thứ 3, Tiêu Hoằng vác một bao Ma Văn cần dùng cho khung máy móc Ma Văn, chạy tới phân xưởng chế tạo khung máy móc Ma Văn.
Nơi này là công trình vách sắt khoảng 3 Om, nhìn giống như cắt một nửa cây trụ hình tròn, sau đó gắn vào mặt đất. Vừa đến cửa là có thể nghe được tiếng động cơ gầm rú, cùng tiếng kim loại va chạm ở bên trong.
Đi vào trong từ cửa hông, sắc mặt Tiêu Hoằng hơi đổi, tuy ràng bên trong rất hỗn loạn, nhưng nhân viên làm việc rất trật tự.
Một bên là lò luyện nóng bỏng, một bên là khu lắp ráp, một loạt thiết bị hoặc là rất lớn, hoặc là linh kiện tinh vi đang ghép lại với nhau, trên đầu là sợi xích lớn không ngừng kéo qua những linh kiện cỡ lớn.
Trong đó Mạc Hi đeo kính bảo vệ, mặt xám mày tro chỉ huy, thường thường cúi đầu xem bản vẽ thiết kế.
Đương nhiên, bắt mắt nhất là Ma Văn cự pháo đặt trên đài kim loại khổng lồ, đã được chế tạo hoàn thành cơ bản, còn thiếu đánh bóng và quét sơn.
-Vô tình thấy Tiêu Hoằng xuất hiện ngoài cửa, Mạc Hi hơi chật vật chạy nhanh tới:Tiêu lão đại, cuối cùng cũng tới rồi, ta cảm thấy trước giờ ta chưa từng nhớ tới một người như thế, số Ma Văn đầu tiên đã chuẩn bị thể nào rồi?
Tiêu Hoằng không trả lời, mà gỡ ba lô xuống, mở ra, bên trong là suốt 100 cái Ma Văn, mỗi một cái Ma Vấn đều có đánh số.
-Thật tốt quá, chúng ta thí nghiệm thử xem.
Mạc Hi nói rất lớn, bởi vì phân xưởng chế tạo thật sự quá ồn.
Mạc Hi dẫn Tiêu Hoằng vào một góc phân xưởng chế tạo, nơi này đặt cánh tay người máy khổng lồ đã ráp xong, Tiêu Hoằng đánh giá cánh tay máy này, ngoại trừ phần giáp bảo vệ bên ngoài, cấu tạo giống y như những Ma Văn chi giả chế tạo trước kia, hoàn toàn là một phiên bản phóng to.
Phân biệt rõ ràng các vị trí, Tiêu Hoằng dựa theo bản thiết kế, gắn Ma Văn được chế tạo ra vào trong.
Mất nửa giờ, gắn xong các Ma Văn, gắn mười mấy cây kim Ma Văn truyền dẫn thần kinh vào những dây nổi dài, kết nối bằng dây dẫn truyền Ngự lực đặc biệt.
Lúc này Mạc Hi cùng với hai nhân viên khác đã rất khẩn trương, bọn họ biết rõ thí nghiệm kể tiếp sẽ là gì, thành công là lên thiên đường, thất bại sẽ rớt xuống địa ngục.
Trái lại sắc mặt Tiêu Hoằng bình thản hơn nhiều, dựa theo cách làm ban đầu, gắn kim Ma Văn vào tay trái, Tiêu Hoằng dùng Ngự lực khởi động kim Ma Văn. Lúc này cánh tay máy cách Tiêu Hoằng 5m giống như có được cảm giác, khẽ giật một cái.
Tiếp theo liền dựa theo Tiêu Hoằng khống chế, sống động co duỗi 5 ngón tay, sau đó nhẹ nhàng nắm lại.
Cánh tay máy Ma Văn này khống chế linh hoạt hơn Tiêu Hoằng nghĩ.
Mạc Hi thấy thể, không khỏi hô lên, ánh mắt lóng lánh tia sáng ngời, mọi thứ thuận lợi hơn hắn dự tính.
Một lát sau, khi Tiêu Hoằng đã hơi thích ứng với cảnh tay máy Ma Văn, Tiêu Hoằng liền điều khiển cánh tay máy Ma Văn nắm chặt lại, đánh ra một quyền về phía tấm thép hợp kim phía trước.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn qua đi, cánh tay máy khổng lồ trực tiếp đục thũng tấm thép hợp kim dày 3cm, hình thành lỗ thủng gồ ghề.
-Trời ơi.
Mạc Hi không khỏi hô to, sắc mặt tràn ngập hưng phấn. Tuy rằng trong lòng sớm chuẩn bị sẵn, nhưng biểu hiện này vẫn làm hắn tràn ngập rung động.
Chỉ là lực lượng một khối này, uy lực của nó đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, mơ hồ Mạc Hi cảm nhận được thứ bọn họ sắp nghiên cứu ra đã vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.
về phần các nhân viên đang làm việc, nhìn thấy hành động này cũng không khỏi kinh hãi. Bọn họ không thể xem được toàn bộ bản thiết kế, đây là thủ đoạn giữ bí mật do Tiêu Hoằng đặt ra, bởi vậy mãi tới giờ bọn họ mới ý thức được thứ mình khổ cực làm ra mấy ngày nay rốt cuộc là nghiên cứu ra cái gì, rõ ràng là máy móc chiến đấu mà.
Chỉ có một phần vừa nãy đã có uy lực như thế, vậy nếu ghép tất cả các phụ kiện lại, sẽ có hiệu quả cỡ nào, còn có một cái trọng pháo Ma Văn ở trong góc kia nữa.
Tiếp theo Tiêu Hoằng gắn Ma Văn còn lại vào trong những bộ phận máy Ma Văn đã ghép xong, vẫn phản ứng rất linh hoạt.