-Chiểu theo tiến độ hiện giờ, dự tính còn khoảng 6 ngày nữa sẽ có thể làm ra hình dạng ban đầu?
1 tiếng sau, Tiêu Hoằng ra khỏi phân xưởng chế tạo, hỏi Mạc Hi.
-Tăng ca một chút thì không tới 6 ngày, có lẽ khi ngươi chế tạo xong toàn bộ Ma Văn, khung máy móc Ma Văn cũng đến lúc thí nghiệm hoàn chỉnh lần đầu tiên.
-Vậy thì tốt.
Tiêu Hoằng gật đầu.
Nhưng lúc này có một nữ nhân viên chạy tới cạnh Mạc Hi, đưa danh sách vào trong tay Mạc Hi.
Mạc Hi tiếp nhận danh sách xem thử, vẻ mặt hưng phấn trước đó liền không còn, khóe miệng co giật.
Trên danh sách đánh dấu rõ ràng từ nghiên cứu chế tạo Ma Văn khung máy móc đến hình thể cuối cùng, tài chính dự tính lên đến 35 vạn kim tệ, tuyệt đối là con số trên trời. Quan trọng hơn, dù cho Mạc Hi dốc hết tài sản, vẫn còn thiểu 5 vạn kim tệ.
Tiêu Hoằng liếc danh sách một cái, nhìn sắc mặt của Mạc Hi, tự nhiên hiểu được là sao.
-Không cần phải lo, còn thiểu bao nhiêu tính trên đầu của ta là được, dù sao bây giờ chế tạo Chiến văn Xích Anh cho Bối La, dự tính có thể kiếm không ít.
Tiêu Hoằng nói.
-Cái này...
Mạc Hi nghe thể, liền xấu hổ, kể hoạch này là do hắn lôi kéo Tiêu Hoằng đi làm, lại do Tiêu Hoằng bỏ tiền ra, trong lòng có chút băn khoăn, nhưng trước mắt dường như không có cách nào khác.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng không tỏ vẻ gì, vỗ vai Mạc Hi, liền bước vào xe Ma Văn do Vương Phàm lái tới, chạy đi.
Trở về thư viện, Tiêu Hoằng bắt đầu một ngày bận rộn, chế tạo Ma Văn cần thiết của khung máy Ma Văn, mặt khác lại chế tạo Chiến văn Xích Anh, thật là bận rộn quá sức.
Ngoài Tiêu Hoằng, lúc này La Kiệt cũng đang bận bịu, chủ yếu là chuẩn bị doanh trại cho doanh 5 quân đoàn Tô Môn.
Khu vực doanh trại là xé ra từ doanh 3 và doanh 4, sau đó mở rộng căn cứ quân sự Bối La ra ngoài một chút, bố trí thiết bị xa hoa tương ứng.
Tên mập ngồi trong văn phòng ọp ẹp, lúc này sắc mặt xanh mét, ngồi trong văn phòng tầng 10 nhìn ra bên ngoài, thấy những khí giới mới tinh dọn vào trong khu doanh trại 5 ở xa xa, trong lòng kêu gào khó chịu.
Văn phòng cũ của hắn ở trong khu quy hoạch, kết quả đường đường phó doanh trưởng doanh 3 bị đẩy ra ngoài, tạm thời bố trị trong phòng chứa đồ.
-Đáng chết, rốt cuộc là an bài doanh trại doanh 5, hay là xây phòng cho cha hắn ở.
Tên mập mặt xanh mét, cực kỳ bất mãn nói. Nếu không phải vừa rồi Tân Du trực tiếp "mời" hắn ra ngoài, hắn thiểu chút ra tay.
-Trưởng quan, xin ngài bớt giận, ai bảo người ta là quân đội cấp B, còn chúng ta là quân đội cấp c chứ? Sức chiến đấu rõ ràng ra đó, ta vẫn khuyên ngài nhẫn nhịn thì hơn, nghe nói quân đội cấp B này cũng không phải chơi đâu.
Trợ thủ của tên mập nói nhỏ.
-Bọn họ không phải chơi, chẳng lẽ lão tử ăn cỏ lớn lên hay sao? Chờ xem, doanh 5 kia đừng rơi vào trong tay ta, bàng không... Hừ hừ.
Tên mập hừ hai tiếng, sắc mặt hung ác.
Bây giờ doanh 5 còn chưa tới, oán khí đối với doanh 5 của tên mập đã lên đến đỉnh điểm.Đồng thời, di dời như thế cũng làm Mục A doanh trưởng doanh 4 cũng rất bất mãn, sân sân huấn luyện thậm chí là khu vực lập tức mất 1/3, nhìn lại doanh trại doanh 5 mới tinh, trong lòng lập tức nổi giận, chỉ là bình tĩnh hơn tên mập một chút.
Trong lòng âm thầm chờ đợi cho Tiêu Hoằng nhanh chóng chế tạo ra Chiến văn Xích Anh.
4 ngày nhanh chóng qua đi.
Đến giữa trưa, cũng là ngày doanh 5 đến đây.
Lúc này La Kiệt, Bì Nặc, Tân Du cùng với 4 tên doanh trường đều mặc quân trang, chở trong doanh trại doanh 5, trước mặt họ là sân cho chiến hạm Ma Văn đáp xuống.
Mấy phút sau, ở chân trời có chiến hạm Ma Văn vận chuyển quân từ từ hiện ra, chiến hạm còn mới, rõ ràng tiên tiến hơn mấy cấp so với tàu Đại Hùng, đó là chiến hạm chuyển binh Hồ Điệp của quân đoàn Tô Môn.
Chiến hạm vận chuyển Ma Văn từ từ đáp xuống đài, tiếp theo các cửa vào mở ra, binh lính mặc quân trang quân đoàn Tô Môn võ trang hạng nặng lần lượt đi ra, sau đó nhanh chóng xếp đội ngũ chỉnh tề.
Chỉ là đội ngũ này không phải xếp hàng cho La Kiệt, bởi vì tất cả binh lính đều đưa lưng về phía La Kiệt, trực diện chiến hạm vận chuyển Hồ Điệp.
Ngoại trừ 400 binh sĩ, trong tàu Hồ Điệp còn chở 500 nhân viên, có Cơ khí sư, cùng có binh y tể, tóm lại là trọn bộ nhân viên.
về phần mấy người La Kiệt thì hoàn toàn không bị nhìn tới, La Kiệt đứng cạnh sân đáp, sắc mặt hơi khó coi, hắn biết đám đại gia này tới đây chắc chắn sẽ tự cao tự đại, nhưng không ngờ tới đường đường đoàn trưởng như hắn cũng bị bỏ qua.
Ngay cả tính lễ phép tượng trưng tối thiểu cũng không có.
-Giờ tốt rồi, ngươi nhiệt tình dán mặt lạnh người ta.
Bì Nặc nhỏ tiếng nói:
-Ngươi bận rộn mấy ngày, thành lập sân đóng quân xa hoa, người ta trực tiếp sử dụng, một tiếng cám ơn cũng không có.
La Kiệt nghe lời này, không đáp lại, cứ chắp tay sau lưng, nghiêm túc đứng đó.
Doanh 5 xếp hàng xong, người cuối cùng xuất hiện, một nam nhân khoảng gần 30 tuổi, thân thể cân xứng, sắc mặt trắng nõn, chỉ là má phải có vết sẹo dài rất nổi bật. Hắn là Nặc Luân doanh trường doanh 5, quân hàm Trung tá.
Mục đích Nặc Luân đến đây lần này đúng là bị La Kiệt đoán được, đó là ký sinh vào quân đoàn Bối La, đợi cho quân đoàn Bối La chiến đấu với Duy Lâm công quốc tiêu hao phần lớn, thừa cơ tiếp quản Bối La, mục đích chính là tài nguyên trên Vũ Nhuận Tinh. Mà tài nguyên này, chính là vật tư cùng nguồn mộ lính.
-Nhớ kỹ, lần này tuy ràng chúng ta lưu lạc tới quân đội cấp c, nhưng vẫn có được huyết thống cùng sức chiến đấu của quân cấp B như cũ. Cái gì cũng có thể bỏ qua, nhưng tôn nghiêm quân cấp B không thể bỏ được!
Nặc Luân đứng trên cửa chiến hạm lớn tiếng phát biểu, giống như muốn tất cả người xung quanh nghe rõ ràng.
-Rõ! Trường quan!
400 binh lính doanh 5 cùng hô lớn, đều nhịp, âm thanh điếc tai.
Đám người La Kiệt trực tiếp bị ném sang một bên nghe lời này, sắc mặt có thể dễ coi mới là lạ.
Cái gì nói là lưu lạc thành quân đoàn cấp c? Cái này rõ ràng là kỳ thị trắng trợn.
-Ở thế giới kẻ yếu này, các ngươi chính là cường giả, các ngươi chính là vương giả! Bình thường không cần làm bạn với đám binh lính vật hi sinh kia, tránh cho dính phải khí tức yếu đuối!
-Nặc Luân tiếp tục lớn tiếng nói, ánh mắt tràn ngập uy nghiêm.Khốn kiếp, nói chuyện ma quỷ gì đó.
Mục A không thể nhịn được nữa, muốn tiến lên lý luận, lại bị Lôi Tát kéo lại.
Lôi Tát biết rõ, lúc này lên lý luận chẳng những sẽ bụi bám đầy đầu, còn bị đối phương lấy cớ gây hấn nắm giữ nhược điểm.
-Từ hôm nay trở đi, doanh trại doanh 5 tiến vào trạng thái phong tỏa toàn diện, bất cứ ai cũng không được tự tiện xông vào, nếu không xử theo quân pháp!
Nặc Luân tiếp tục phân phó, liền ra hiệu binh lính Tô Môn giải tán, căn bản không cho La Kiệt cơ hội duyệt binh.
Thấy binh lính Tô Môn tản ra, Nặc Luân mới từ từ xuống tàu Hồ Điệp, đi tới trước mặt La Kiệt.
-Thượng tá La Kiệt, đã lâu không gặp.
Nặc Luân tới trước mặt La Kiệt nói, trong giọng nói không có chút khách khí, cũng không có ý cảm tạ mấy ngày qua La Kiệt khổ cực thành lập doanh trại, trong ánh mắt toàn là cao ngạo, chỉ xưng hô quân hàm với La Kiệt mà không gọi trưởng quan.
Lúc này La Kiệt vẫn cân nhắc vì đại cục, dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng không phát tác, cũng khách khí nói:
-Trung tá Nặc Luân, đi đường vất vả, ta đã chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho ngài.
-Yến tiệc? Vậy miễn đi, ta không có thói quen mê rượu như quân đội cấp c, ta cũng không uống rượu. Nếu Thượng tá La Kiệt không có chuyện khác, mời rời doanh trại của ta, bởi vì chúng ta muốn luyện tập chiến thuật cơ mặt.
Nặc Luân nói, bên trong đã ẩn chứa lệnh đuổi khách với La Kiệt.
Lập tức đảo khách thành chủ, đây là sách lược hắn đã vạch sẵn, phải nhanh chóng đè ép La Kiệt thậm chí là quân đoàn Bối La. 2 tháng sau đưa họ lên chiến trường, đợi bọn họ hao hết chủ lực, có thể thừa cơ xen vào.
Đây là kể hoạch chung cực của Cáp Y Mỗ đoàn trưởng quân đoàn Tô Môn, hắn sớm nhìn chằm chằm khối thịt béo quân đoàn Bối La này.
Một khi thành công, quân đoàn Tô Môn sẽ lớn thành sư đoàn trong thời gian ngắn nhất, Cáp Y Mỗ từ đoàn trưởng cũng sẽ hợp thời thăng cấp thành sư trưởng, từ đó sẽ thành tướng quân.
Thấy Nặc Luân nói thể, sắc mặt La Kiệt lại biển đổi, cái này tính là gì? Hắn là đoàn trưởng, chẳng lẽ còn không thể làm chủ trên địa bàn của mình hay sao?
Nhưng La Kiệt cũng biết trở mặt thì hai bên đều không có lợi, chỉ phải lựa chọn nhường nhịn, mặt đen sì quay đầu đi.
-Trưởng quan, cái này là gì chứ, nhìn đi, căn cứ quân sự Bối La do chúng ta khổ cực sáng lập lại trở thành địa bàn của hắn.
Mục A vẫn canh cánh trong lòng, nói với La Kiệt.
La Kiệt không hé răng, trong lòng đã cảm nhận được uy hiếp, loại uy hiếp này càng khiếp vía hơn cả Tiêu Hoằng lúc trước. Bởi vì uy hiếp từ Tiêu Hoằng là tranh giành quyền lợi, xét tới cùng được lợi là quân đoàn Bối La, còn uy hiếp trước mắt là tín hiệu sắp hủy diệt quân đoàn Bối La.
Giống như cầm một cây dao đâm sau lưng La Kiệt, còn bản thân La Kiệt lại không có biện pháp gì hay, dù sao cấp trên cũng không để ý tới họ.
-Trưởng quan, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Mục A hỏi.
-Yên lặng đợi xem diễn biển một thời gian, nhớ kỹ, không được kinh động quá mức tới họ.
La Kiệt cẩn thận dặn dò, đây là vì bảo hộ mấy doanh trưởng. Tuy rằng những người này theo Tiêu Hoằng nói gì nghe nấy, nhưng trước giờ không có ý xấu. Nếu họ hành động lỗ mãng, phạm sai lầm ở doanh 5, rất có thể sẽ bị cấp trên điều nhiệm, hoặc là biếm vào lãnh cung.
Nếu như thế, vậy thì không phải La Kiệt sẽ mất đi thủ hạ đắc lực hay sao? Thể cục sẽ chỉ càng xấu hơn.