Ở trong thư viện Bối La, Tiêu Hoằng đã sớm biết tin tức quân đoàn Tô Môn tiếp viện, nhưng không có nhiều phản ứng, vẫn cứ bình thường như cũ.
Lúc này Tiêu Hoằng đang dọn dẹp một đống hộp gỗ, trong mỗi hộp gỗ là 20 cái Chiến văn Xích Ảnh, tổng cộng 15 hộp.
-Nhóm đầu tiên, tổng cộng 300 cái, ngươi kiểm tra xem.
Tiêu Hoằng ôn hòa nói với chủ quản Ban quân bị Tào Thành ở bên cạnh, chỉ vào 15 cái hộp gỗ.
-Tiêu đại nhân đã xem qua, còn kiểm tra cái gì chứ? Đây là thù lao của ngài.
Tào Thành cười nói, tiếp theo lấy ra mấy cái trữ kim văn đặt ở trước mặt Tiêu
Hoằng.
Tiêu Hoằng liếc trữ kim văn, xác nhận không có vấn đề, trực tiếp bỏ vào ba lô tùy thân, dù sao bây giờ nghiên cứu Ma Văn khung máy móc đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, cần tiền gấp.
-Nhóm Chiến văn đầu tiên phải nhanh chóng phát xuống, để binh lính thay nhau luyện tập.
Tiêu Hoằng dặn dò tiếp.
-Đã rõ, đại nhân, ta sẽ phát cho doanh 3 và doanh 4.
Tào Thành cung kính nói, sau đó ra lệnh thuộc hạ chở Chiến văn Xích Anh đi.
Thấy Tào Thành cung kính đi ra, Tiêu Hoằng mới kéo ngăn tủ, lấy ra Ma Văn chủ khống chế khung máy móc dùng Áo đinh thạch làm thành. Hôm qua Tiêu Hoằng tốn rất nhiều công sức mới làm ra, gần như dùng tất cả kỳ thuật mình có ứng dụng vào trong này, như là văn trong văn, kể cả kỹ thuật Để văn rắc rối.
Trình độ phức tạp của Ma Văn chủ khống chế khung máy móc không thua gì Chiến văn cấp Ngự sư. Một cái Ma Văn như thế, hao tốn hết 2 vạn kim tệ của Tiêu Hoằng.
Đây là Ma Văn trung tâm nhất của Ma Văn khung máy móc, có nó, Ma Văn khung máy móc mới có thể di động tự nhiên, chuyển đổi các loại tín hiệu. Không có nó, Ma Văn khung máy móc không khác gì đống sắt vụn.
Đồng thời chế tạo ra Ma Văn chủ khống chế khung máy móc này, cũng chỉ có một mình Tiêu Hoằng nắm giữ được.
Cẩn thận đặt Ma Văn chủ khống chế khung máy móc vào trong hộp gỗ, bỏ vào ba lô, kiểm tra lại phòng chế văn, xác nhận không bỏ sót vật phẩm quý giá, Tiêu Hoằng mới vác ba lô ra khỏi thư viện Bối La, đi thẳng tới Hăng giao dịch Ma Văn.
Đi vào phân xưởng chế tạo, Tiêu Hoằng nhìn thấy hôm nay yên lặng hơn nhiều, mọi thứ có trật tự, ở trung tâm phân xưởng là một cái đãi kim loại thật to, bên trên là Ma Văn khung máy móc lắp ráp hoàn chỉnh. Bởi vì chưa quét sơn, cũng không tiến hành mài giũa tân trang, cả vật thể xám xịt như người khổng lồ kim loại hôn mê.
Bốn góc là dây dẫn nổi tiếp rậm rạp, màn hình kéo khắp xung quanh, liên tục hiển thị đủ loại số liệu.
Nhìn Tiêu Hoằng xuất hiện ngoài cửa, Mạc Hi trực tiếp đi ra đón, hận không thể trực tiếp ôm chầm lấy Tiêu Hoằng:
-Tiêu đại ca, ngài đã tới, nếu ngài còn không tới, ta sẽ tự mình đi tìm ngài.
Nói xong, Mạc Hi liền trông mong nhìn Tiêu Hoằng, trong ánh mắt tràn ngập mong mỏi, bây giờ hắn đang đợi Ma Văn chủ khống chế khung máy móc của Tiêu Hoằng.
-Yên tâm, mọi thứ rất thuận lợi.
Tiêu Hoằng vỗ vai Mạc Hi, đi tới cạnh Ma Văn khung máy móc, ngẩng đầu nhìn lên. Dưới tình trạng không mài giũa, tuy rằng nhìn có vẻ thô thiển, nhưng mà ở bên trong bộ giáp, tất cả thiết bị vô cùng tinh xảo.
Bước lên đài kim loại, Tiêu Hoằng nhanh chóng đi đến vị trí sau cổ Ma Văn khung máy móc, tiếp theo lấy ra chìa khóa Ma Văn ấn vào vị trí lốm sau cổ.Tiếp đó, phần giáp bảo vệ thật dày ở sau cổ Ma Văn khung máy móc đột nhiên mở ra, tiếp theo một cái hình trụ màu trắng từ từ đẩy lên ở sau cổ.
Đỉnh cột trụ là khe lốm Ma Văn hình dạng phức tạp, khe lốm tràn ngập Khí văn rắc rối, đây là linh cảm của Tiêu Hoằng hấp thu từ chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.
Không ngừng lại, Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn chủ khống chế khung máy móc, gắn vào khe lốm.
Nháy mắt, Khí văn trên cột trụ trắng lóe sáng, tiếp theo từ từ thu vào trong cổ, áo giáp trượt lại khép kín.
Cùng lúc đó, trên những màn hình xung quanh, những số liệu dày đặc bắt đầu chuyển đổi.
Chỗ hai mắt Ma Văn khung máy móc cũng hiện lên chút ánh sáng mỏng manh.
-Đường truyền thần kinh bình thường.
-Hệ thống truyền Ngự lực bình thường.
-Hệ thống động lực bình thường.
Mười mấy giây sau, những nhân viên liên tục báo cáo.
Nghe lời này, Mạc Hi vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc thở phào một hơi, kiểm tra bước đầu xem như thành công.
Tiêu Hoằng thu lại chìa khóa Ma Văn, nhảy xuống đài kim loại, quan sát số liệu không ngừng chạy trên màn hình.
-Xem ra ngày mai có thể tiến hành thí nghiệm toàn diện lần đầu, đến lúc đó còn phải làm phiền Tiêu đại ca.
Mạc Hi nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ là gật đầu. Điều này cũng không kỳ quái, Ma Văn chủ khống chế khung máy móc là Ngự sư cấp một, hay là nói chỉ có người cấp Ngự sư mới điều khiển được. Ở trong phân xưởng chế văn, đạt tới cấp bậc Ngự sư dường như chỉ có Tiêu Hoằng, bây giờ mời phi công doanh 1 hay nhân viên điều khiển xe tăng Ma Văn cũng không được.
Nhìn cái tên to lớn này, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn tràn ngập chờ mong, một khi thành công, chẳng những có thể kiếm bộn tiền, còn có thể làm quân đoàn Bối La tăng lên trên bản chất.
Cùng lúc đó, ở doanh trại doanh 5, Nặc Luân cùng 2 tên phó doanh trưởng Từ Thành, Phí Xá, đang ở trong sở chỉ huy xa hoa, quan sát bản đồ quân sự căn cứ quân sự Bối La. Đây là bản đầy đủ, mạnh mẽ đòi từ chỗ La Kiệt.
Đồng thời còn thu thập được tin tức nhân viên quân đội Bối La, sự kiện gần đây...
Ở sau lưng Nặc Luân còn có mấy binh lính bảo vệ, sử dụng Ma Văn thăm dò kiểm tra trong tòa lầu có trang bị nghe trộm hay không, đúng là cực kỳ cẩn thận.
-Tiêu Hoằng? Thương vong bằng 0? Đây là cái quỷ gì?
Từ Thành lật xem những sự kiện gần đây, khẽ hô, trong giọng nói không có chút tin tưởng.
-Chỉ là gạt người mà thôi, làm sao có thể thương vong bàng 0 được? Xem chừng là quân đoàn Bối La nhìn thấy chúng ta tới, cố ý dát vàng lên mặt mình.
Phí Xá không để ý, nhất là nhìn thấy quân hàm của Tiêu Hoằng là Trung úy, liền cười khinh thường, tiện tay ném tài liệu của Tiêu Hoằng sang một bên.
-Tóm lại quân đoàn Bối La chỉ có mấy Ngự sư cấp hai, còn có chút uy hiếp, những kẻ khác, quả thật là không đáng kể.
Nặc Luân lật xem lung tung những tin tức Bối La, xem thường nói, tiếp theo trực tiếp đẩy bản đồ căn cứ quân sự Bối La ra bàn tròn.
-Xem bản đồ này, dường như vị trí của chúng ta đã được chọn rất kỹ.
Nặc Luân nói, chỉ vào nơi đánh dấu doanh trại doanh 5 trên bản đồ. Tuy ràng khu vực rất lớn, nhưng hoàn toàn nằm ở chỗ bị bao vây, căn bản không dính tới khu quân sự hay khu cảnh giới trung tâm.
-Không ngờ tên mềm yếu La Kiệt này thật âm hiểm, quả nhiên có phòng bị chúng ta.
Phí Xá nhìn bản đồ, sắc mặt đã dâng lên bất mãn, làm ra vẻ hận không thể kéo La Kiệt tới đánh cho mấy cái tát.
-Vị trí này thật là bất lợi với chúng ta, khó mà để chúng ta hoàn toàn khống chế trung tâm căn cứ quân sự Bối La. Không thể khống chế trung tâm căn cứ quân sự Bối La, sẽ không thể nắm lấy yếu hại của họ.
Từ Thành nhìn bản đồ, híp mắt nói.
-Không sao, chúng ta có thể cướp mà.
Nặc Luân nhìn bản đồ nói, tiếp theo cầm bút đỏ khoanh 7-8 vòng tròn ở khu 9 và khu 10.
-Ngày mai cho binh lính của chúng ta tới chỗ này, trục xuất tất cả người bên trong đi, chúng ta trưng dụng.
Nặc Luân ném bút nói.
Nhìn mấy vị trí đánh dấu đỏ, phần lớn là khu vực doanh 3 và doanh 4, toàn bộ nằm trong khu quân sự.
-Trục xuất? Làm sao trục xuất?
Phí Xá vẫn còn khó hiểu.
-Cái này cũng không hiểu? Đuổi thẳng ra, đây là công khai biểu hiện nói cho chúng: từ hôm nay, chúng ta tới đây, chúng ta chính là lão đại của Bối La.
Nặc Luân nghiêm mặt nói.
-Đuổi họ đi? Nếu họ chống cự thì sao?
Từ Thành hỏi tiếp.
-Chúng ta đường đường là quân chủ lực để quốc cấp B, còn sợ quân cấp c chống trả hay sao? Đánh! Phàm là chống cự, toàn bộ đánh chết cho ta! Làm chúng triệt để kiến thức được sức chiến đấu của doanh 5 Tô Môn chúng ta. Chỉ cần đánh phục chúng, chuyện sau này dễ làm rồi.
Nặc Luân không chút do dự nói, trong ánh mắt tràn ngập bá đạo. Từ lúc gia nhập quân đội, Nặc Luân vốn không thèm để ý tới quân hy sinh cấp c này.
Hiển nhiên, có một điểm La Kiệt phỏng đoán sai lầm, đó là đi vào Bối La không phải cha của hắn, mà là lưu manh.
-Giả thiết La Kiệt báo chuyện này cho Ách Tề Nhĩ, chúng ta phải làm sao?
Từ Thành cẩn thận hỏi.
-Không có gì quá lắm, ta muốn xem rốt cuộc là địa vị La Kiệt ở chiến tuyển Tây Cương cao, hay là địa vị Cáp Y Mỗ trưởng quan cao. Như thế, kết quả cuối cũng là một cái cảnh cáo nho nhỏ, mà chúng ta có thể lấy cớ này triệt để đánh khắp binh lính Bối La một lần, tố lên thì đánh, thẳng đến khi đánh phục mới thôi.
Nặc Luân híp mắt, giọng nói lộ ra một tia âm độc.
Kỳ thật lời của Nặc Luân giống như lúc đi học, tan học đi cướp của bạn học, dám báo lên thầy cô thì đánh tiếp, vài lần sau thì bạn học này cũng học khôn, mặc cho chà đạp.
Tuy rằng Nặc Luân là chấp hành nhiệm vụ, nhưng nguyên lý kể hoạch vẫn giống như thế.
Đen lúc chạng vang, Tiêu Hoằng rời phân xưởng chế tạo, sắc mặt bình thường cũng hiện lên chút mừng rỡ. Ma Văn khung máy móc quả thật làm cho Tiêu Hoằng chờ mong.
Trở về thư viện, Tiêu Hoằng tu luyện Ngự lực một giờ, tiếp tục trốn trong phòng chế văn, bắt đầu chế tạo Chiến văn. Lúc này thư viện Bối La đã biển thành nhà của Tiêu Hoằng, những bộ sách này chính là người nhà của Tiêu Hoằng.
Trước mắt, Tiêu Hoằng phải chế tạo Khí văn cho vũ khí Ma Văn khung máy móc, cùng hai loại vũ khí hạng nặng. Đã xác định cái tên, pháo hạng nặng là Kẻ Hủy Diệt, trọng pháo Ma Văn tên là Địa Liệt Trọng Pháo, đều đã trải qua cải tiến.