Ma Ngân

Chương 306: Chương 306: Trục xuất!




Trong quá trình chế tạo, Tiêu Hoằng cũng không ngừng nghỉên cứu Khí văn trên chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, nhất là trên dây đeo, Tiêu Hoằng phát hiện văn lộ có kết cấu kỳ dị, có thể cho Ngự lực truyền đi thoải mái hơn.

Đây là thứ duy nhất mà Tiêu Hoằng có thể mô phỏng được từ trong chuỗi trang sức, nhưng chỉ một loại kết cấu này, cũng làm cho Tiêu Hoằng được lợi không ít.

về phần khác, Tiêu Hoằng còn phải nghiên cứu thêm.

Trình độ Ma Văn của Tiêu Hoằng có được thành tựu ngày hôm nay, không thể không kể công của năng lực nghiên cứu siêu mạnh.

Cơ bản phàm là nhìn thấy loại kỹ thuật mới, Tiêu Hoằng sẽ thông qua tn thức dự trữ khổng lồ, vận dụng vào hệ thống Ma Văn của mình.

Thời gian đến buổi sáng.

Tiêu Hoằng vừa thức giấc, nhanh chóng bỏ 30 cái Ma Văn vừa chế tạo hôm qua vào hộp, sau đó vội vác ba lô đi về phía phân xưởng chế tạo bí mật của Hăng giao dịch Ma Văn.

Đi vào phân xưởng chế tạo bí mật, lúc này Tiêu Hoằng thấy được Ma Văn khung máy móc cao 4m đã được dựng lên, đặt trên cái tháp. So với hôm qua, toàn bộ phần áo giáp khung máy đã được mài giũa, rạng rỡ sáng ngời, phản chiểu ánh sáng chói mắt dưới ngọi đèn.

Bởi vì nguyên nhân hình dạng máy, cũng không quét nhiều sơn, chỉ là trên vai có in XM-001.

X đại biểu Tiêu Hoằng, M đại biểu Mạc Hi, đồng thời 001 cũng là chiếc Ma Văn khung máy móc đầu tiên do họ chế tạo.

Ở bên cạnh Ma Văn khung máy móc, Tiêu Hoằng nhìn thấy hai vật thể dài 3m đang được lắp ráp.

Trong đó một cái là khẩu pháo dạng bẹp, một cái là ống pháo ghép từ 12 cây pháo to bàng miệng chén mà thành, đây chính là Địa Liệt Trọng Pháo cùng cơ pháo Kẻ Hủy Diệt.

Dựa theo lẽ thường, vũ khí này đều là chủ pháo trang bị trên xe tăng Ma Văn, nhưng đối với người máy Ma Văn này, chỉ là vũ khí cấp súng trường.

Quan trọng hơn là trải qua Tiêu Hoằng cùng Mạc Hi cải tạo, uy lực của nó đã tăng mạnh.

Ngoài ra, XM-001 còn trang bị hai súng máy nhẹ dài nửa thước, cùng với đao hợp kim nặng tới nửa tấn.

Thương lượng với Mạc Hi vài câu, Tiêu Hoằng bắt đầu trang bị Ma Văn vũ khí cho Ma Văn khung máy móc.

Thừa dịp này, nhân viên cũng bắt đầu tiến hành điều chỉnh thử cùng kiểm tra lần cuối cho Ma Văn khung máy móc, bảo đảm lần thí nghiệm đầu tiên không có sơ sót.

Trải qua nửa giờ, khi Tiêu Hoằng hoàn thành trang bị Ma Văn cho vũ khí, Ma Văn khung máy móc đã điều chỉnh thử hoàn thành, khoang điều khiển ở đầu và ngực mở ra, bên trong không có trang bị điều khiển gì, chỉ có mấy chục cây kim Ma Văn, phân bố trong khoang điều khiển hình thoi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Ngẩng đầu nhìn vị trí khoang điều khiển Ma Văn khung máy móc, Tiêu Hoằng cởi áo giáp Chích Long rách nát, vác ba lô tùy thân lên thang kim loại, vào trong khoang điều khiển Ma Văn khung máy móc.

Đặt ba lô vào ngăn chứa đồ nhỏ ở trong khoang điều khiển, Tiêu Hoằng gật đầu với Mạc Hi.

Mạc Hi cũng giơ hai tay, ra hiệu bắt đầu.

Tiếp đó, phần thủy tinh cường hóa một chiều trên áo giáp từ từ khép lại, phần đầu ngửa ra sau cũng quay về chỗ cũ, mọi thứ đều được làm rất chậm, không dám đẩy nhanh.

Tiếp theo là kim Ma Văn dày đặc đâm vào toàn thân Tiêu Hoằng.

-Đưa vào chương trình kích hoạt.

Mạc Hi sắc mặt nghiêm túc ra lệnh với nhân viên.

-Đã rò.

Nhân viên trả lời, bắt đầu làm việc.

Tiếp đó, các đèn tín hiệu trên Ma Văn khung máy móc sáng lên, màn thủy tinh đơn hướng chỗ ánh mắt cũng sáng lên màu đỏ mờ nhạt.

Tiêu Hoằng ở trong khoang điều khiển, lúc này có thể thông qua Ngự lực cảm nhận được, rõ ràng bản thân mình đạt được liên hệ nào đó với Ma Văn khung máy móc, Ma Văn bên trong Ma Văn khung máy móc vận chuyển bình thường.

Cùng lúc đó, vô số dây dẫn nổi tiếp với Ma Văn khung máy móc đều bứt ra, khóa cố định trên tháp cũng mở ra.

Bùm! Bùm!

Tiêu Hoằng điều khiển Ma Văn khung máy móc từ từ bước tới 2 bước, động tác khá vững vàng, mọi thứ đều đang được thử nghiệm.

Bỗng nhiên, Ma Văn khung máy móc dừng bước, hơi lảo đảo như sắp mất cân bàng, nhìn thấy cảnh này, các nhân viên liền khẩn trương.

-Không sao, đang thử hệ thống cân bàng.

Tiêu Hoằng mới nói.

Nghe Tiêu Hoằng nói thể, mọi người mới thả lỏng, trong lòng kêu khóc: Đại ca, lần sau muốn làm cái gì thì thông báo trước một tiếng được không?

Trải qua thích ứng ban đầu, Tiêu Hoằng điều khiển Ma Văn khung máy móc ngày càng linh hoạt. Một khi làm quen được với cách điều khiển, sẽ phát hiện nó linh hoạt hơn chiến đấu cơ Ma Văn nhiều, giống như một phần của thân thể, dù thân thể này hơi lớn.

Tiêu Hoằng ở trong khoang điều khiển, mà hình thủy tinh cường hóa trước mặt biểu hiện đủ loại chỉ số, ngoài ra còn có hệ thống ghi hình toàn hướng, thuận tiện cho người điều khiển nhìn thấy tình huống sau lưng.

Các nhân viên bên kia cũng không rảnh rỗi, đang tiến hành điều chỉnh với tất cả vũ khí Ma Văn khung máy móc, dự tính buổi chiều sẽ có thể đưa vào lần thử máy thứ hai.

Cùng lúc đó, trong khi Tiêu Hoằng đang hừng hực khí thể tiến hành điều chỉnh thử Ma Văn khung máy móc, các binh lính Tô Môn theo Nặc Luân bày mưu đặt kế, đã bắt đầu đồng loạt hành động.

Mở Chiến văn, hoặc là cầm súng trường Ma Văn, không phân trần trực tiếp tiến vào khu quân sự khu 9 cùng khu 10, cảnh vệ binh ngăn cản, liền nghênh đón đánh đập, sau đó chia nhau xâm nhập vào kiến trúc khu quân sự, bắt đầu trục xuất xâm chiếm!

Thoáng cái, doanh trại khu 10 ở kề bên liền hoàn toàn rối loạn.

Bên trong lầu, tiếng đánh, tiếng khóc thét không ngừng vang lên.

Tiếp đó là mặc kệ nam nữ già trẻ bên trong tòa nhà đều bị binh lính Tô Môn đuổi ra, động tác chậm một chút là bị đánh đập ngay.

Chống cự, vậy thì đừng nói, nhẹ thì đánh sưng mặt, kẻ nặng thì trọng thương bị nâng ra.

Tên mập đang ở trong văn phòng rách nát lâm thời, lúc này đang chỉnh sửa văn kiện. Tuy rằng tâm tình lúc này không tốt, nhưng cũng phải làm việc, tên mập vẫn làm, chỉ là sắc mặt xanh mét. vốn đang ở văn phòng xa hoa lại bị cướp, tới một cái chỗ tàn tạ thế này, hắn làm sao có tâm tình tốt cho được.

-Tất cả nghe đây, nội trong 5 phút, toàn bộ đi ra, đừng ép chúng ta ra tay!

-Này, các ngươi muốn làm gì?

Bảo các ngươi cút! Từ hôm nay trở đi, nơi này thuộc về doanh 5.Trong lúc tên mập đang dọn dẹp văn kiện, trong hành lang liên tục truyền ra tiếng náo loạn, tiếp đó là tiếng kêu la thảm thiết, cùng tiếng đồ vật đổ vỡ.

Chỉ cần nghe âm thanh, liền có thể biết được trong hành lang đã hỗn loạn.

-Đáng chết, rốt cuộc là chuyện gì!

Vốn tên mập đang bực bội, đột nhiên hét lên, tiếp theo ra khỏi văn phòng bước vào hành lang.

Kết quả vừa nhìn liền ngây người.

Chỉ thấy tầng lầu của hắn đang có 7-8 binh lính Tô Môn đang xô đẩy thuộc hạ của hắn, cũng ném những vật dụng ra hành lang, trong đó có một tên thuộc hạ đã nằm trong vùng máu.

Thấy cảnh này, tên mập trợn to mắt, muốn phun ra lửa, cả người bị chọc giận muốn nổ tung!

Trước kia đều là hắn khi dễ người khác, nào ngờ rằng hôm nay lại có người khi dễ tới mình, hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn bạo như thế. Không nói chút đạo lý, tiến vào trực tiếp quát cút ngay, phàm là hơi chần chờ liền đánh một trận.

Hành động này so với những chuyện xấu trước kia của tên mập, chỉ hơn chứ không kém!

-Đáng chết, cướp văn phòng xa hoa của lão tử, cướp phòng ở xa hoa của lão tử, đuổi lão tử ra cái chỗ xập xệ này, lão tử cũng nhịn. Không thể ngờ đám rác rưởi các ngươi dám làm bừa hơn, ngay cả chỗ nát này cũng muốn cướp, coi lão tử là bùn đất hay sao?

Tên mập thở phì phì nói, tiếp theo rút ra hai cây súng lục Ma Văn từ bên hông.

-Ngươi, cút!

Ngay khi tên mập mới rút súng, Từ Thành sắc mặt lạnh lẽo chỉ vào tên mập, giọng nói tràn ngập coi thường không thèm nhìn tới.

Tên mập nghe thể, cả người cứng ngắc, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có người dám nói với hắn như vậy.

-Các ngươi tự tiện xông vào địa bàn của ta, còn bảo ta cút, đúng là buồn cười, hôm nay ta xem rốt cuộc là ai lăn!

Tên mập nói xong, đã cầm súng Ma Văn nhắm ngay Từ Thành.

-Không biết thức thời, tìm đánh.

Từ Thành là Ngự sư cấp hai, nhìn thấy tên mập hành động, sắc mặt lạnh xuống, trên hai bàn tay đã phủ một tầng ánh sáng lam.

Không đợi tên mập bóp cò, Từ Thành đã khởi động Lưu văn, thân hình lóe lên như quỷ mị, khoảng khắc xuất hiện trước mặt tên mập. Một chưởng đẩy tay tên mập, một chưởng khác đánh thẳng vào ngực hắn.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, thân mình khổng lồ của tên mập bị đánh ra 7-8m, trên quân trang hình thành một cái dấu cháy giữa ngực, đây là Chiến văn Du Chưởng sở trường của Từ Thành, một chưởng đánh xuống nát gạch thủng sắt.

Có thể dễ dàng đánh chuẩn Ngự sư thành như thế, đủ để thấy được uy lực của nó.

-Khụ khụ!

Tên mập cố ho khan, sắc mặt vô cùng dữ tợn, may mà hắn mặc nhuyễn giáp bên trong, bằng không lần này tuyệt đối gãy mấy cái xương sườn.

- Đáng chết, hôm nay ta liều mạng với ngươi.

Tên mập cố đứng lên, sắc mặt hung dữ nói.

Nhưng mà hắn mới hô lên, Từ Thành đã lại lắc mình tới cạnh tên mập, mấy chưởng liên tục đánh cho tên mập ngã xuống.

Những người khác thấy tên mập bị đánh té xuống đất, sắc mặt đại biến, trong ánh mắt có phẫn nộ, nhưng càng thêm sợ hãi.

Tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài. Dù thể, các binh lính Tô Môn vẫn hung hãng xô đẩy các nhân viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.