Bất kể thời đại nào, thế gian cũng sẽ không thiếu những người đàn bà đanh đá, nhưng mà người đàn bà hung dữ thì càng đáng sợ hơn so với người đàn bà đanh đá, bởi vì họ mạnh mẽ và ngang ngược hơn, thậm chí ở một vài tình huống đặc biệt, sẽ giống như nổi điên mà bất chấp tất cả không màng sống chết.
Tiếc rằng, đó thường là loại bất chấp sống chết rẻ rúng thấp kém nhất.
Trước mắt đang diễn ra một màn như vậy. Người đàn bà đầu tóc rối bời mắt đầy tơ máu, miệng phun lời lẽ dơ bẩn, đặt rất nhiều lời độc ác chướng tai nhất lên con gái ruột thịt của mình. Có lẽ trong mắt bà ta lúc này đây, đối phương từ lâu đã không phải người thân, mà là kẻ thù gây cản trở, báo hại tâm huyết và chờ mong bao nhiêu năm của bà ta đã đổ sông đổ biển.
Chẳng biết bà ta đã từng mong đợi cao bao nhiêu, và đánh mất thứ gì, đến mức sau khi mất hết hi vọng lại dám la lối khóc lóc om sòm giữa ổ sơn tặc. Chắc là vì trước mặt đều là nữ nên trong tiềm thức bà ta không sợ mấy. Có điều trong trại có rất nhiều cô gái trẻ, trước đó tranh cãi thì tranh cãi, nhưng không nói năng dơ bẩn, bây giờ nào đâu còn nữa. Lời dơ bẩn vừa nói ra, rất nhiều người đã không kiềm chế được, nhao nhao muốn ra tay bắt bà ta, trong đó Thiết San Hô xông pha đi đầu.
Người đàn bà đanh đá vừa phun ra lời nhục mạ đầu tiên, Thiết San Hô ở bên cạnh lập tức biến sắc, hai người lại gần nhau, chỗ nào còn có thể đợi người nói tiếp được nữa, sợ rằng cũng không thèm để ý có quy củ không, ngay tức thì bay lên đạp đối phương té chổng vó, hung tợn tức giận nói:
- Bà điên kia! Muốn bán con kiếm tiền muốn điên rồi à? Ngậm cái miệng điên của bà đi, nói xằng bậy gì đâu!
Người đàn bà kia sớm đã kích động nhiều người tức giận. Hành động lúc này của cô bé chính là cái mà rất nhiều người trong cuộc muốn làm, vì vậy mới thấy hành động này có vẻ cực kỳ hợp tình hợp lý. Có lẽ chỉ có rất ít người ở đây có khả năng nhìn ra, che giấu bên dưới vẻ hung tợn giận dữ của Thiết San Hô, chính là lo lắng.
Mà sở dĩ bản thân mình có thể nhìn ra, hoàn toàn không liên quan đến năng lực quan sát, chỉ là vì... trong lòng có sự cảm thông.
Người đàn bà đanh đá chửi bóng chửi gió, điều này không có vấn đề gì. Người trên đời muôn màu muôn vẻ, nhưng cũng đã gặp qua ít nhiều. Chính bởi vì ít nhiều đều đã gặp qua, cho nên trong lòng cũng đại khái hiểu được loại người khóc lóc om sòm này, dưới tình huống thông thường hẳn sẽ phun một số lời lẽ dơ bẩn. Thế nhưng người trước mắt, rõ ràng chửi rủa... có chút không giống bình thường.
Đây không phải cách mắng chửi mà hương dã thôn phụ nên có. Nếu bà ta mắng chửi đàn ông vụng trộm gì đó thì sẽ không làm người khác để ý. Bây giờ nói chắc như đinh đóng cột như vậy, tuy rằng lời nói xấu xa dơ bẩn, nhưng theo mức độ nào đó mà nói, quả thật đã chạm đến tâm sự của vài người... Chẳng lẽ chỉ đơn giản là đánh bậy đánh bạ nói không biết lựa lời?
Mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại nghi hoặc không thôi, trong chốc lát không biết nên làm sao mới tốt, nhưng mà cũng không có quá nhiều thời gian do dự. Cũng không biết nên may mắn không, rất nhanh nỗi nghi hoặc này được kiểm chứng đánh tan. Người đàn bà đanh đá ăn một cước của Thiết San Hô, ngã chổng vó, nhưng không biết nhờ da dày thịt béo hay do Thiết San Hô 'chân hạ lưu tình', ngã không nghiêm trọng, có điều người lại càng điên hơn, ngồi dưới đất phun ngụm nước mà mắng:
- Phi, đánh ta? Cho ngươi đánh cho ngươi đánh! Có bản lĩnh đánh chết ta thì cũng xem như ngươi đã giết người diệt khẩu! Tưởng không ai nhìn thấy mình gièm pha sao? Lão nương chửi ngươi cái đồ không biết xấu hổ! Tưởng rằng trốn trong phòng nhỏ sau núi gièm pha thì không thấy được? Nói cho ngươi biết, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được!
Bà ta ồn ào một câu này, khuôn mặt Thiết San Hô đỏ lên, cũng không biết là gấp gáp hay là tức giận hay cái gì khác, cô bé giậm chân rút kiếm “leng keng” ra khỏi vỏ, nghiến răng nói:
- Ta đánh ngươi cái đồ.... đồ... miệng phun đầy phân! - Dưới cơn thịnh nộ giơ kiếm định chém, rồi lại như hơi chần chừ.
Người đàn bà kia om sòm thì om sòm nhưng cũng nhanh tay lẹ mắt. Thấy tình thế không ổn lập tức lăn mình đứng bật dậy, vọt đến trốn sau lưng mấy người nam kia, vẫn còn ló đầu ra, tiếp tục mắng:
- Ơ kìa ơ kìa, trong lòng có quỷ là vậy, quả nhiên muốn giết người diệt khẩu! Giết đi giết đi, có gan thì giết hết mấy người bọn ta đi, không chỉ mỗi mình ta! Ngươi và ả đàn bà phía sau ngươi sáng nay đã làm trò hề thiếu nam nhân như thế nào, cũng đều bị nam nhân nhìn hết rồi! Ha ha!
Hai cầu ồn ào như vậy, chớ nói Thiết San Hô, ngay cả tôi cũng thầm rét lạnh. Nhìn sắc mặt ba người nam kia, ít nhiều gì đều là trong bất an lộ ra chút xấu hổ, nhất là người trẻ tuổi kia, lúc này mới coi như hiểu được vì sao trước đó hắn lại đỏ mặt. Mặc dù vẫn không rõ sự tình, nhưng hiển nhiên hẳn là hai người Thiết Mục lén lút ở chung đã bị đám người miền núi chui đường nhỏ lẻn vào nhìn thấy cả rồi. Đoạn thời gian trước đó hai người họ bận rộn đủ việc, bây giờ rảnh rỗi thả lỏng tâm tư, trái lại cũng không khó tưởng tượng. Mà người hữu tình ở chung, chuyện riêng tư nhất không thể nói với người ngoài nhất, chính là...
Tôi có thể nghĩ tới, tất nhiên đương sự càng có thể nghĩ tới. Dù sao sáng nay đã làm chuyện gì, các nàng là người rõ ràng nhất. Sắc mặt Thiết San Hô đã không còn đỏ nữa, mà là phát xanh, giữa hai hàng lông mày lần này đã thật sự hiện sát ý, cũng không nói gì nữa, giũ Thanh Phong kiếm, kéo kiếm thức chân chính định động thủ, nhưng đã bị Mục Cửu Nương sải bước qua kéo xuống. Trên thực tế, dì lắc đầu kéo Thiết San Hô lại, bản thân thì tay phải lén tìm kiếm trong ngực, lục lọi một lát, giữa ngón tay lộ ra ánh sáng mơ hồ.
Chung sống với các nàng đã lâu, ít nhiều cũng hiểu đôi chút. Tôi vừa nhìn thấy vệt sáng ấy, lập tức đoán là phi tiêu Hồ Điệp mà Mục Cửu Nương am hiểu nhất. Dì ngăn Thiết San Hô động thủ ngoài sáng, lại muốn tự mình xử lý trong tối. Thật ra mặc kệ là sáng hay tối, động thủ lúc này, đều rất không thích đáng. Vì vậy vội vàng quát tên các nàng, dùng ánh mắt ra hiệu không thể làm bậy.
Thế nhưng ngăn các nàng thì dễ, ngăn người đàn bà đanh đá kia mới khó. Sớm biết trước đã không cho bà ta quá nhiều cơ hội nói chuyện. Đến hiện tại có muốn ngăn cản đi nữa, thậm chí là đánh, chắc chắn ứng với câu 'trong lòng có quỷ'. Huống chi chuyện cho tới lúc này, muốn động cũng không thể chỉ động một mình bà ta, phải động cả mấy tên nam kia mới được. Việc này thật sự hợp với câu 'ỷ mạnh hiếp yếu', thậm chí 'giết người diệt khẩu'. Đối nội đối ngoại đều bất lợi.
Nhưng mà cứ im lặng kiềm chế mặc cho người đàn bà đanh đá kia rêu rao khắp nơi cũng không được, hầu như không cách nào lường được việc này sẽ tạo ảnh hưởng gì đối với trong trại ngoài trại, mặc dù lúc này, có vẻ đã hơi muộn màng...
Như đã suy nghĩ rất lâu, thực chất từ lúc San Hô rút kiếm đến thời điểm suy ngẫm hiện tại chỉ là tốc độ ánh sáng. Người đàn bà đanh đá vẫn đang chửi mắng, San Hô vẫn đang dằn kiếm, Mục Cửu Nương đang do dự, đa phần nữ binh trong trại đứng nhìn vẫn đang mờ mịt. Đúng lúc này, nghe thấy bên cạnh có người nói:
- Nói cả buổi, thật như con quạ kêu loạn, không hề nói rõ sự việc cụ thể, thật sự chẳng biết ngươi đang nói cái gì, nên ngậm miệng lại, để đồng bọn của ngươi tới nói đi.
Kinh ngạc quay đầu nhìn, bên cạnh không phải Luyện nhi thì còn có thể là ai? Chỉ thấy nàng khoanh tay mở miệng, mặt có vẻ không vui, tựa như không kiên nhẫn, rồi lại như gì đó không rõ, nói chung có chút khó đoán. Tôi cách gần như vậy còn không nắm được, người khác càng không thể nhìn ra. Người đàn bà đanh đá làm gì biết lợi hại, tiếp tục nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất, mới “phi” một tiếng khinh miệt định nói gì đó, đã bị Luyện nhi cười lạnh cắt ngang, nói với bà ta:
- Ta không thích con quạ ngươi nói, nếu tiếp tục mở miệng làm phiền lỗ tai của ta, nhất định sẽ khâu miệng ngươi lại, nếu không tin, có thể thử một lần.
Nói xong không thèm nhìn bà ta, nàng giơ tay chỉ một tên khác, nói:
- Ngươi nói đi.
Giọng nói này không khác ngày thường, êm tai dễ nghe, ngay cả âm điệu lên xuống cũng giống nhau, ánh mắt kia bị ô dù che đậy khó có thể phân rõ, nhưng vẫn ngầm toát ra một loại khí thế bức người. Người đàn bà đanh đá như bị dọa sợ, nuốt nước bọt, sững sờ giây lát, im lặng mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn xoay người qua đẩy đẩy tên nam bị chỉ điểm kia, hung hăng khẽ thúc giục:
- Ngây ra đó làm gì, kêu ngươi nói thì ngươi cứ nói đi! Chúng ta nói sự thật mà sợ gì! Ngươi không nói, ngươi tưởng bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta à? Đồ nhút nhát!
Người nam kia bị đẩy vài cái, bất đắc dĩ đứng ra, ngẫm nghĩ một chút, quyết định đặt đồ sắt trong tay xuống, khom lưng nói:
- Vị... vị Đại Vương này... Ta thật sự không định tìm đến đây, Bát tẩu tử (chị dâu) nói khuê nữ đào hôn, muốn bọn ta bắt về giúp. Bọn ta thấy chuyện này có lý, có lý đi khắp thiên hạ mà, nên mới lấy can đảm...
Nói rồi cũng không quan tâm người đàn bà trốn sau lưng đang đánh đấm mình, tiếp tục vội nói:
- Chỗ này ngày trước, lúc chưa, chưa có người, ta cũng đến nhặt lâm sản, biết bên trái ngọn núi có một góc khuyết có thể vòng đi qua, vì vậy, hôm nay trời chưa sáng đã... đã định âm thầm vào từ chỗ đó, có thể lén thấy khuê nữ của Bát tẩu là được rồi, có thể không kinh động Đại Vương nhất, không kinh động là tốt nhất đúng không? Thật không ngờ lúc sắp vòng vào, trên đường có đi qua một gian nhà sau núi, không cẩn thận trông thấy, trông thấy...
Nói đến đây, da mặt màu đen của tên nam kia thoáng đỏ lên. Hai người Thiết Mục nhìn nhau, mặt cũng hiện vẻ lúng túng, nhất là Thiết San Hô, tay cầm kiếm hơi run rẩy. Chỗ bên trái mặt sau dãy núi, chính là nơi ở mà hai người họ chọn, không thanh u độc lập như chỗ ở của Luyện nhi, nhưng cũng là một nơi an tĩnh thanh nhã. Hai người này ở trong phòng mình vô cùng thoải mái thậm chí không kiêng kị. Nhìn phản ứng của hai bên, chỉ sợ cũng có thể đoán tám chín phần mười.
Thế nhưng cố tình Luyện nhi cứ như không đoán được, hoặc có lẽ là không muốn đoán, có vẻ như muốn hỏi cho rõ ràng, thúc giục nói:
- Thấy được gì?
Tên nam kia không còn cách nào, đành phải nói:
- Thấy được hai người kia... - Hắn chỉ vào hai người Thiết Mục, vội cúi đầu, nói:
- Đang, đang làm... làm 'phu thê chi lễ'... (phu thê = vợ chồng)
Lời vừa nói ra, toàn trường đều ồ lên. Tôi thầm than “phiền phức“. Tuy rằng trong sơn trại là nữ hợp thành, nhưng chưa chắc sẽ chấp nhận tình yêu nữ nữ kia, thậm chí chưa chắc đã hiểu rõ. Các nàng phần nhiều là do thân thế mới vào rừng làm cướp thành giặc, nhận thức vẫn thuộc về thế tục. Tay làm hàm nhai vũ đao lộng thương đã là cực kỳ khác biệt, nhưng vẫn có thể dùng “nữ anh hùng” để đối chiếu, sao có thể chấp nhận... Chỉ sợ xử lý không thích hợp, sau này nội bộ sơn trại cũng không được yên ổn.
Có lẽ Mục Cửu Nương cũng biết được chuyện này, dì cắn răng, nhân lúc mọi người vẫn đang bàn tán sôi nổi, dì xoay người ôm quyền hành lễ với bên này, lớn tiếng nói:
- Trại chủ, các vị tỷ muội! Ta và San Hô, trước đây lúc tham gia Định Quân Sơn, đã từng nói với các vị, chỉ làm thực khách, không làm trại binh, cho nên vốn cũng không xem là người trong sơn trại. Bọn ta...
Dì còn chưa nói hết, đã bị Luyện nhi giơ tay lên cắt ngang:
- Nói nhiều như vậy để làm gì? Ai nói các ngươi không phải người trong sơn trại? Đồng sinh cộng tử chính là tỷ muội.
Luyện nhi nói như vậy, giọng nói vẻ mặt đều là phản đối. Sau đó, ngẩng đầu nói với tên nam kia:
- Ngươi thấy rõ, là phu thê chi lễ? Phu thê chi lễ, cũng chính là cái gọi là chuyện phu thê à? (chuyện phu thê = làm chuyện vợ chồng)
Suy cho cùng người sống trên núi cũng thật thà chất phác, còn phải đối mặt với rất nhiều cô gái xa lạ nhìn chằm chằm, gương mặt người nam kia phồng thành gan lợn, thật vất vả mới gật đầu, lúng túng nói:
- Việc này... mặc dù không thấy rõ lắm, nhưng, nhưng nhất định không sai... Nhưng mà, nhưng mà thật sự không cố ý...
Nghe câu trả lời này, không hiểu vì sao, trước tiên Luyện nhi xoay mặt qua lườm bên này một cái. Bên này tôi đang suy nghĩ đối sách, bị lườm không rõ lý do, có chút khó hiểu. Nhưng nàng lườm xong cũng không nói gì, chỉ quay đầu đi, cất cao giọng nói:
- Nếu là hai người họ, vậy thì không sao, tuy rằng các nàng không phải phu thê, nhưng cũng đã quyết định bên nhau cả đời. Ta biết chuyện này, cũng đã đồng ý. Chuyện ta đồng ý, có ai trong sơn trại này muốn chất vấn nữa không? Cứ việc đứng ra.
Nàng nói một tràng, mọi người xôn xao giống như vừa rồi khi người nam kia chỉ ra và xác nhận. Có điều toàn trường không ồn ào mà lại hoàn toàn yên tĩnh. Bản thân tôi ngoài cười khổ ra thì không làm được gì; còn người đàn bà đanh đá thì khinh thường “hừ” một tiếng thật lớn, nhưng cũng chỉ như thế; còn về trại binh ba lớp trong ba lớp ngoài, mỗi người đều im như thóc. Qua một lúc lâu sau, trong đám người mới mơ hồ truyền ra một vài tiếng nghị luận nho nhỏ, có người dè dặt hỏi:
- Trại chủ, chuyện này... chuyện này có... hoang đường quá không? Truyền ra giang hồ, e rằng...
- Có gì hoang đường?
Luyện nhi trả lời vẫn dửng dưng như trước, còn rót thêm rất nhiều nghiêm túc, nàng nói:
- Thiết San Hô đã từng thề trước mặt ta, xin thề cả đời chỉ thuộc về đối phương; Mục Cửu Nương còn vì phần tình cảm này mà dám đứng ra tiếp mười sát chiêu của ta, cho nên ta làm chủ cho các nàng. Mọi người trong trại nghe đây, Luyện Nghê Thường ta làm việc luôn luôn công bằng, sau này nếu các ngươi cũng có tình ý với ai đó, bất kể nam nữ già trẻ, thân lạ gần xa, chỉ cần đối phương dám đứng ra tiếp mười sát chiêu của ta, ta cũng sẽ làm chủ cho các ngươi như vậy, tuyệt không nuốt lời!
Lời nói công bằng, chém đinh chặt sắt, không có chỗ để chen ngang. Sau khi nói hết, nàng ngạo nghễ quét mắt một vòng toàn trường, thấy không ai dám nói nửa câu gì, mới cười hài lòng. Rồi lại như nghĩ tới gì đó, quay đầu chủ động liếc người đàn bà đanh đá, nói:
- Hảo nữ tế* của ngươi muốn cưới con gái ngươi, ngươi cũng có thể kêu hắn tới thử một lần. Sống được qua mười chiêu của ta thì ta làm chủ cho hắn, nếu không sống nổi, ha hả, cũng đã thể hiện lòng chân thành, máu phun năm bước cũng đừng oán trách mới đúng.
(*) nữ tế: con rể; “hảo” ở đây mình không biết chọn nghĩa nào cho phù hợp nên mình giữ nguyên
Mặc dù người đàn bà đanh đá hơi sợ, nhưng có lẽ ngày thường đã quen ngang ngược, sao chịu được phần khiêu khích này, lập tức căm hận nói:
- Ta phi! Người có thân phận như Hoàng lão gia, ngươi xứng gặp ngài ấy sao! Đừng mơ tưởng! Kiệu lớn tử mộc hồng đỉnh* mà đến, chỉ sợ cái miếu nhỏ của ngươi không nhận nổi phúc khí này!
(*) tử mộc hồng đỉnh = chóp màu đỏ, làm từ gỗ tử mộc
Lời vô tri như vậy, đổi lấy Luyện nhi cao giọng cười lớn. Cười xong, nàng nói:
- Tỷ muội trong trại nghe chưa? Huyện trấn gần đây có một người gọi là Hoàng lão gia, ngồi kiệu lớn tử mộc hồng đỉnh, có lẽ là con cá lớn. Các ngươi đi thăm dò thử, nếu làm việc thiện thì thôi, còn nếu hoành hành khắp nơi, hừ hừ, vừa vặn là một đĩa thức ăn ngon!
Một lời vừa ra, là chính sự. Cho dù vẫn còn lưỡng lự phần tình cảm của hai người Thiết Mục, nhưng nữ binh xung quanh không dám thất lễ, lúc này cùng nhau ôm quyền hô “dạ”!
Người đàn bà đanh đá mới run lên, biết chuyện đã hỏng, tức thì càng thêm nóng nảy, lần nữa chửi ầm lên. Đầu tiên là chửi mấy câu quân ăn cướp, quở trách con gái bà ta là kẻ gây họa, rồi dường như còn chê chưa đã ghiền, xoay chủ đề về lại chuyện tình cảm trước đó, hét lên:
- Lần này ngươi được lắm! Cho mặt mũi mà không cần, nhìn bản thân nhảy vào chỗ bẩn thỉu xấu xa như vầy, xen lẫn cùng một đống nữ nhân như vậy, e rằng ngày mai sẽ bị người ta chiếm. Đầu tiên là cho Đại Vương chơi, tiếp nữa là cho lâu la phía dưới chơi. Ta xem ngươi lấy cái gì để giữ gìn trong sạch!
Tốc độ nói chuyện của người này rất nhanh, mắng chửi một mạch liên tục không ngừng, thật là muốn ngăn cũng không kịp. Vẻ mặt Luyện nhi cực kỳ không vui, đang định phát tác, nghe thấy câu sau của bà ta, không hiểu sao vẻ mặt nàng lại đứng đắn hẳn, cuối cùng nghiêm túc nói:
- Con gái ngươi muốn sống chung với ai thì cứ sống chung, ta sẽ không ra tay với cô ta, cũng sẽ không ra tay với người khác. Ta đã có người của riêng mình.
Giọng nàng không lớn, cũng không nhỏ, như ngày thường nói chuyện. Tôi ở bên cạnh nghe được, trong lòng khẽ động, vẫn chưa kịp nói gì. Nhưng sao người đàn bà đanh đá có thể nghe lọt lời giải thích này, vẫn tự mình chửi mắng thống khoái, chọc cho Luyện nhi nổi tính tình lên, bỗng nhiên kéo tay tôi lui về sau hai bước, nhảy lên một chỗ sườn đất. Bị nàng kéo bất thình lình như vậy, chính mình mất thăng bằng chao đảo một chút, chiếc dù trong tay cũng nghiêng một bên, không cách nào che được bóng dáng hai người.
Lúc này bầu trời đã có chút ánh sáng, Luyện nhi ngạo nghễ đứng vững bên dưới bầu trời xanh, giơ bàn tay đang nắm lấy nhau, cao giọng nói:
- Chư vị ở đây nghe rõ, Luyện Nghê Thường ta đã có người định tình* của riêng mình, năm tháng của cuộc đời này, bọn ta chỉ thuộc về đối phương, là duy nhất của nhau. Chư vị đều có thể làm chứng, nếu phản bội ước hẹn này, bất kỳ người nào ở đây, cũng có thể chém giết, phân thây muôn mảnh!
(*) định tình = người yêu đã cùng hẹn thề với nhau
Kinh ngạc ngẩng đầu. Lúc nói như vậy, nàng hoàn toàn không hề chần chừ, bên môi vẫn lộ nụ cười khẽ thần thái phi dương*.
(*) thần thái phi dương = tinh thần phấn chấn, hào hứng, phấn khởi
*** Editor: Định edit 2 chương rồi up luôn một lần. Mà thấy Luyện nhi công khai rồi, nôn quá nên up lên cho bà con cùng rần rần với tui hê hê