Một đường đi tới, đi không bao lâu, dần dần tiến vào khu vực trại binh tụ cư*, dọc đường đi vòng qua từng gian nhà gỗ san sát nhau xây dựa vào núi. Còn chưa chính thức tới nơi - chỗ bãi đất bằng phẳng ngày thường dùng để thao luyện, xa xa đã nhìn thấy một đám người đông nghịt nhốn nháo, nghe được từng trận ồn ào, tiếng cãi vã xôn xao lúc cao lúc thấp kia, giống như đang trình diễn một trò hề giữa phố, làm người ta không khỏi nhíu chặt mi.
(*) tụ cư: nơi ở tập trung, ở đây chỉ khu ở của nữ binh trong trại
Tôi và Luyện nhi nhìn nhau, đều nhìn ra được tâm tình bất mãn trong mắt của đối phương.
Thật ra lúc này trong bụng đã đoán được ít nhiều, là lúc trên đường đi tới, lính gác đằng trước đã sớm nói 'tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn' (biết gì đều nói hết) về ngọn nguồn sự việc. Kể ra thì dài dòng, từ khi Minh Nguyệt Hạp đặt chân cắm ở đây, tuy rằng mọi người rút ra bài học, không còn trắng trợn đường hoàng như những năm tháng ở Định Quân Sơn, nhưng thời gian lâu dài dần dà vẫn có chút danh khí (tiếng tăm) trong phương viên trăm dặm. Mà bởi vì người đóng quân ở hiểm địa chỉ toàn đội quân tóc dài nên khó tránh sẽ bị truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, nổi tiếng ở ngoài.
Như vậy mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng cũng có chỗ tốt, điểm rõ ràng nhất chính là chiêu binh. Nữ tử đất Thục đa phần mạnh mẽ cương trực, vùng đất này còn là nơi dùng võ lực để khẳng định bản thân, con gái ham học hỏi không chịu thua kém ai nghe nói có một trại như vậy, mọi cô gái thân bất do kỷ ở trấn lớn thôn nhỏ bốn dặm tám quê, hễ là có vài phần tâm huyết cốt khí đều sẽ tự nguyện chấp nhận mạo hiểm mà xin vào... Đương nhiên, thân thế các cô gái khác nhau, lý do tham gia trại cũng không giống nhau, có người muốn báo thù rửa hận, có người chỉ muốn sống yên phận. Cũng may chuyện này cũng đã có lúc còn ở Định Quân Sơn, người trong trại tự có phương pháp, sau đó 'xe nhẹ chạy đường quen' thu xếp thăm dò đủ kiểu. Sau cùng nếu cảm thấy thành tâm thật ý, có thể cùng sinh cùng tử thì ở lại, ngược lại thì sẽ thưởng bạc khuyến khích rời đi, tránh cho sau này hối hận không kịp.
Sắp xếp như vậy vốn đã coi như tổ chức nghiêm mật, nhưng mà sự việc trên đời thường không đơn giản như vậy. Có lẽ là vì đặt chân ở vùng này không lâu, danh tiếng lại không lớn như lúc ở Định Quân Sơn, cho nên lực uy hiếp cũng kém xa, vì vậy lần này lại có mấy bách tính trong núi lá gan lớn, ỷ vào việc quen thuộc địa hình sơn thế nơi đây, đi lách qua ruột dê sạn đạo*, lần mò thẳng lên sơn trại muốn mang một cô gái bản địa đi. Cũng may mặc dù tránh được trạm gác trong núi, nhưng vừa vào cửa trại thì đã bị tốp gác phát hiện, lúc này mới tránh được chuyện không may.
(*) đường núi hình ruột dê hiểm trở (đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực)
Bị bại lộ hành tung giữa ổ sơn tặc giết người không chớp mắt, vốn dĩ nên sợ đến hồn phi phách tán mới phải. Nhưng mà không biết là do tâm tính của người miền núi như vậy, hay là vì biết sơn trại này có nghiêm quy không động thủ với bách tính trước, mấy người này chẳng những không sợ mà còn lằng nhằng đủ kiểu, hoặc nói lí lẽ hoặc đùa bỡn hoặc khóc lóc, nhất định muốn mang người đi. Tỷ muội trong trại nói chuyện cũng vô dụng, lại không tiện động thủ, thật sự là tiến thoái lưỡng nan, không còn cách nào khác, mới nghĩ tới làm phiền trại chủ ra trận.
Tuy nhiên, ban đầu vẫn không hiểu lắm vì sao các nàng làm như thế, dẫu sao người khác nên biết rõ điểm mạnh của Luyện nhi không phải là nói chuyện phân xử. Bây giờ xa xa nhìn thấy tình thế này, mới mơ hồ hiểu được, trại binh này có lẽ bị quấy rối đã lâu, rồi lại bị quy củ ràng buộc, dám tức giận nhưng không dám động thủ, lúc này mới nghĩ tới mời trại chủ đại nhân ra mặt để trại chủ cũng tức giận. Luyện đại trại chủ tức giận, đến lúc đó quy củ gì đó đều không trói được, tất cả sẽ bị ném đến chín tầng mây.
Trong lòng hiểu rõ, khó tránh vừa bực mình vừa buồn cười. Buồn cười chính là quả nhiên ai cũng biết Luyện đại trại chủ là một người nóng nảy, bực mình chính là Luyện nhi bệnh nặng chưa khỏi, các nàng lại đẩy chuyện chọc người tức giận đến trước mặt nàng. Tuy là bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy, nhưng chung quy khiến lòng mình không thoải mái.
Vì vậy đi đi, thả chậm bước chân, kéo nhẹ người bên cạnh, dùng ô che lại, nhỏ giọng nói:
- Luyện nhi, ta thấy bên kia ồn ào nhốn nháo, e rằng đều là mấy chuyện khua môi múa mép, lát nữa ngươi giao cho ta xử lý là được rồi, nếu là lưu manh vô lại, ngươi không đi ra chấp nhặt với bọn họ, đỡ phải phiền lòng.
Nếu đổi lại ngày thường, người nói đề nghị này chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại. Có điều trước mắt lại khác, bởi vì Luyện nhi ghét phiền phức nhất, đặc biệt là phiền phức mà nàng không hứng thú, loại chuyện cãi vã vặt vãnh người người ồn ào này, chứng kiến đã đau đầu rồi. Mình vừa nói một câu như vậy, nàng lập tức liếc mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn về đám người càng lúc càng gần kia, tuy rằng không mấy tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Được thôi, loại chuyện này tính ngươi chịu được hơn ta, liền nghe theo ngươi, chờ ngươi không ăn thua, ta lại ra mặt cũng được.
Chính mình mỉm cười, từ chối cho ý kiến, tiếp tục kéo nàng che ô đi chậm rãi.
Dù là thong thả đi, cũng không mất nhiều thời gian để đến được giữa cuộc tranh chấp. Đến khi hai chúng tôi bước lên bãi đất phẳng, đã có người hô một tiếng, đám người tức khắc tránh sang hai bên, từng người hành lễ, các nữ binh đang đấu khẩu với đối phương cũng đều rối rít ngậm miệng cúi đầu, chỉ còn lại vài người ngoài bị vây ở chính giữa vòng tròn vẫn đang lớn tiếng cãi nhau.
Trước đó nghe lính gác kia nói rất tường tận, chỉ là không nhắc tới tướng mạo tuổi tác của người đến, bây giờ nhìn thấy, là ba nam một nữ, quả nhiên là cách ăn mặc của người sống trên núi, cũng là vóc dáng của người miền núi, nam khôi ngô cường tráng khỏi phải nói, ngay cả người đàn bà kia cũng là cao lớn vạm vỡ, bọn họ đứng chung một chỗ, lộ ra tính cách mạnh mẽ độc lập của bản thân.
Thật ra thì nói bọn họ đều to tiếng ồn ào cũng là oan uổng. Ba người nam không nói lời nào, mỗi người chỉ nắm chặt dụng cụ leo núi, có vẻ rất căng thẳng, đặc biệt là một người khá trẻ tuổi trong đó, ngoài căng thẳng thì còn có chút bối rối, ánh mắt liên tục quét tới quét lui trong đám người, chóp mũi rịn mồ hôi, trên gương mặt ngăm đen còn hiện lên màu đỏ đáng ngờ.
Lưu ý đến chi tiết này, không khỏi âm thầm nhíu mày, không tiến về trước nữa, kéo Luyện nhi sóng vai dừng lại, hơi hơi nghiêng dù, che đi phần lớn dáng người hai tôi.
Trái ngược với ba người nam kia, người nữ cao lớn vạm vỡ có vẻ can đảm hơn nhiều, khoảng chừng trên dưới ba bốn mươi tuổi, mặc trang phục thường thấy nhất của đàn bà miền núi, trên giày dính bùn, xắn tay áo qua khuỷu tay, tay chống nạnh chân hình chữ “bát” (八) toàn bộ đều là tư thế tiêu chuẩn của... người đàn bà đanh đá.
Trước đó người đàn bà đanh đá này năng nổ lấy một địch chúng (chúng = nhiều người), cổ họng lúc giằng co cũng không hề yếu kém, hơn nữa cũng không ngốc nghếch, hiện tại thấy người bên cạnh đều không tiếp tục để ý tới mình mà lại rối rít cung kính hành lễ một hướng nào đó, con ngươi đảo hai vòng, có lẽ đã hiểu rõ, liền “hô hố” nói:
- Cuối cùng người có thể làm chủ cũng đến, ta đã nói giải thích gì gì với mấy tiểu cô nương các ngươi, vô ích! - Nói rồi gào lên:
- Đại Vương, ngài phải nói đạo lý a!
Lập tức làm bộ muốn nhào tới bên này, nhưng bị hai bên trái phải ngăn lại ngay lập tức.
Người này thấy bị ngăn cản, mắng chửi càn quấy không ngớt. Lọt vào mắt người khác, đừng nói là Luyện nhi, dù là tôi cũng cảm thấy có chút bực mình, lúc này cất giọng nói:
- Nói thì cứ nói, khóc lóc ầm ĩ làm gì? Ngươi nói chuyện đàng hoàng, bọn ta nghe nhìn là được, nhào tới chính là tự chuốc phiền, đừng quên, hiện giờ các ngươi có thể bình yên vô sự, hoàn toàn đều nhờ quy củ trong trại che chở, mà quy củ này chính là do người trước mặt ngươi thiết lập, chọc nàng tức giận, chỉ cần một câu nói, quy củ này muốn thay đổi thì sẽ lập tức thay đổi!
Lời này, chắc chắn là một kiểu răn đe, thậm chí là một loại nhắc nhở, nhắc nhở đối phương phải biết chừng mực. Mà đối phương cũng thật sự biết điều, lúc này người đàn bà đanh đá thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng đổi thành vẻ mặt ngoan ngoãn, cả giọng nói cũng mềm mại hơn nhiều, quả nhiên đứng yên, chỉ khom lưng cười xòa nói:
- Chao ôi, ôi chao, Đại Vương chính là Đại Vương, nói chuyện thật là khí độ bất phàm mà, người lỗ mãng quê mùa bọn ta không hiểu biết nhiều, ngài ngàn vạn lần đừng trách tội, bây giờ bốn dặm tám hương đều biết các ngươi là thay trời hành đạo nha, là trừ bạo giúp kẻ yếu, quy củ cực tốt, sẽ không bao giờ động thủ với bách tính, đó là cao thượng a!
Một loạt lời lẽ vuốt mông ngựa, người thường nghe vào có lẽ sẽ hưởng thụ, nhưng lọt vào tai mình chỉ cảm thây vô cùng phản cảm. Thấy dường như bà ta vẫn có ý nói tiếp, không thèm để ý đến biểu cảm của Luyện nhi, vội ngắt lời nói:
- Được rồi, không cần nói lời dư thừa, nghe nói các ngươi lén lút mò lên núi, lá gan thật không nhỏ, việc này có thể coi là động vào quy củ của sơn trại, nếu không nói rõ ngọn nguồn, e rằng có nói tâng bốc dễ nghe đi chăng nữa cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi.
Ba đại nam nhân nghe được lời này, không hẹn mà cùng run rẩy, sau khi hai mắt nhìn nhau, bàn tay nắm dụng cụ leo núi càng siết chặt hơn. Thế mà người đàn bà này có vẻ như không sợ lắm, nghe vậy thì lập tức đổi thành biểu cảm sầu khổ, vẻ mặt như đưa đám mà nói:
- Ai nha, người nhà bọn ta ngay thẳng thật thà, quanh năm kháo sơn cật sơn*, ngoài sức lực ra thì không có gì cả, không bất đắc dĩ thì nào dám đắc tội các vị nữ anh hùng chứ, đây chẳng phải đều là vì người nhà nên mới không đếm xỉa gì sao, chính là nha đầu chết tiệt kia, nha đầu chết tiệt kia, không khiến người ta bớt lo nhất...
(*) nguyên văn: 靠山吃山,靠水吃水 (kháo sơn cật sơn, kháo thủy cật thủy): ý nói nơi mình sống có điều kiện thế nào thì phải dựa vào điều kiện đấy mà sống, cụ thể ở đây là sinh sống dựa vào núi
Bà ta vừa nói vừa ra vẻ muốn nhào vào đám người, nhưng vẫn bị cản lại, chỉ đành liên tục chỉ tay vào một hướng mà mắng chửi. Nhìn theo hướng đó, chỉ thấy chính giữa ba lớp trong ba lớp ngoài người, có cô gái mang nét mặt khác với người xung quanh, không hề thấy vẻ phẫn nộ và gai mắt trên gương mặt, chỉ có... ẩn ẩn lúng túng.
Lúc tôi nhìn cô ta, Luyện nhi cũng đã sớm nhìn thấy, không chút nghĩ ngợi liền chỉ người nói:
- Ngươi, ra đây, đừng trốn ở đó, xảy ra chuyện gì? Lại nói rõ ràng.
Bị điểm mặt không quan trọng, nhưng mà cô gái kia gần như sắp khóc. Tôi biết thật ra Luyện nhi không có ác ý, thậm chí là nhất định sẽ bảo hộ, chẳng qua không quen nhìn thủ hạ sợ hãi rụt rè mà thôi. Đối với nàng mà nói, không thể hiểu vì sao rụt rè thì tất nhiên cũng khó mà thông cảm, vì vậy chỉ đành thay nàng nói thêm, vừa lúc hai người Thiết Mục đang ở gần cô gái, chính mình liền cất cao giọng nói:
- Không sao đâu, đi ra rồi người khác cũng không thể tùy tiện bắt ngươi, San Hô, Cửu Nương, làm phiền các ngươi hộ tống cô ta ra ngoài, để đảm bảo vẹn toàn.
Hai người Thiết Mục nghe vậy, nhìn nhau gật đầu, cùng chen đến bên cạnh cô gái, một người chắn ở phía trước, một người cùng cô ta từ từ đi ra khỏi đám người. Quả nhiên người đàn bà đanh đá kia thấy người bước ra, tức khắc bất chấp tất cả mà xông tới, nhưng lại bị Thiết San Hô chắn phía trước nghiêm mặt giơ Thanh Phong kiếm lên, dọa cho lùi lại một bước, sững người giây lát, sau đó liền bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa trách mắng:
- Ngươi đứa con gái bất hiếu không biết đại ân của cha mẹ mà, ta vất vả khổ cực nuôi nấng ngươi, ngày thường ăn ngon uống ngọt, không hề bạc đãi ngươi, vậy mà ai ngờ ngươi lại ăn cắp tiền của trong nhà, hơn nữa còn muốn bỏ nhà ra đi, một cô nương gia gia, thanh danh đều bị ngươi làm hỏng rồi đây, mặt mũi trong nhà đều bị ngươi vứt hết rồi đây mà! Ôi trời ơi...
Bà ta ở đó khóc trời đập đất, cô gái bị chửi kia thì mặt mày lúc đỏ lúc trắng, cả người run rẩy, run đến sau cùng, đột nhiên cao giọng nói:
- Đại ân của cha mẹ, con gái không dám quên! Nhưng cũng không muốn bị bán đi như vậy, đêm đó các người nói chuyện kiếm tiền dưới cửa sổ, đừng cho rằng ta không nghe thấy! Mấy năm nay, mẹ đã bỏ qua nhiều lời cầu hôn của những người quen biết trong làng như vậy, luôn miệng nói là vì tốt cho con gái, nhưng hóa ra là treo giá, người trả giá cao không hỏi phải trái là có thể lấy được, con gái không cam lòng, con gái không tiếp nhận!
- Phi!
Đối diện với lời trách móc bất ngờ lần này, người đàn bà kia nhanh chóng phỉ nhổ, chửi mắng:
- Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, hôn nhân đại sự há có thể cho phép ngươi tự làm chủ? Gả cho nhà giàu làm thiếp vẫn tốt hơn gặp cảnh khốn cùng, người ta để mắt ngươi, là phúc khí (may mắn) của ngươi, là người làm cha làm mẹ cực khổ! Nếu không thì mười mấy năm qua nuôi ngươi da mỏng thịt mềm, dùng làm gì chứ!
(*) 父母之命, 媒妁之言: ý nói chuyện cưới xin là phải nghe lệnh của cha mẹ và sự sắp xếp của người làm mai
Giằng co đến lúc này, đã là mọi chuyện rõ ràng, có lẽ người xung quanh biết sớm hơn tôi và Luyện nhi một chút. Vì vậy có một khoảnh khắc, bản thân rất khó hiểu vì sao những trại binh này vẫn nguyện ý nói lý với bọn họ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, về điểm này, xác thực phía bên làm cha mẹ chiếm đạo lý nhiều hơn.
Con gái mệnh khổ, nhìn sư phụ và Luyện nhi quá lâu, gần như quên mất điều này.
Tranh chấp vẫn đang tiếp diễn, tỉ lệ là một câu đối mười câu. Tuy rằng cô gái kia cố gắng đối chọi, nhưng dường như hoàn toàn không cãi lại mẹ mình; mà ba người nam bên cạnh người đàn bà cũng không còn vẻ rụt rè trước đó nữa, không ngừng chỉ trích cô gái; còn nhóm nữ binh còn lại, mặc dù mặt mày tức giận không ưa, nhưng cũng không có nhiều người nói giúp, quay đi quay lại chỉ là mấy câu như vậy; chỉ có Thiết San Hô đang ra sức chỉ trích hành động bán con gái cầu vinh của đối phương, nói:
- Cô ta cần phải chạy trốn, thế nào!
Nghiêng đầu nhìn Luyện nhi, tuy bầu trời đầy mây, nhưng ô vẫn phản chiếu chiếc bóng mờ nhạt trên gương mặt nàng, vẻ mặt của nàng là hoang mang, khó hiểu, còn xen lẫn bực mình không vui. Trước khi sự bực mình dâng cao, tôi quay đầu nói với đám người:
- Im lặng!
Lúc rống một tiếng này, vô thức thêm chút nội lực, vì vậy đám người quả nhiên im lặng ngay tức thì, bao gồm cả người đàn bà đanh đá kia.
Hài lòng lỗ tai đã được thanh tĩnh, kế tiếp, ra hiệu với cô gái:
- Ngươi đến đây, đến gần nói chuyện.
Cô ta hơi do dự một chút, dưới sự khích lệ của Mục Cửu Nương, sau cùng vẫn đi tới bên này, mà Thiết San Hô thì ở bên cạnh, chú ý đề phòng người gây chuyện.
Khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn hai ba bước chân, tôi nhẹ khoát tay, Mục Cửu Nương kéo cô ta dừng bước, nhân cơ hội này, tỉ mỉ đánh giá cô gái. Quả thật không tệ, tiếc là hiện tại sắc mặt trắng bệch, mắt hơi ngấn nước... Quan sát xong, dùng âm lượng mà toàn bộ mọi người đều có thể nghe, tôi hỏi:
- Bây giờ, ta hỏi ngươi vài câu, ngươi phải nghe cho kỹ, suy nghĩ kỹ, nghe rõ, nghĩ rõ rồi hãy trả lời, ngươi hiểu không?
Cô gái kia gật đầu liên tục, dù còn hơi run, nhưng đã nâng tay áo lau đi nước mắt.
- Tốt, ngươi nghe đây. - Tôi chậm rãi hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Thế đạo này, nữ tử như đồ vật, “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” (ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con), rất nhiều người cho rằng đó là điều đúng đắn. Người nhà ngươi muốn gả ngươi hoặc là bán ngươi, nếu ngươi thuận theo, nửa đời sau có thể sẽ chịu khổ sở tủi nhục, nhưng không cần phải lo ăn lo mặc. Bây giờ vì cầu khí phách mà ngươi vào rừng làm cướp làm giặc, có thể đội trời đạp nhất, nhưng mà từ nay về sau phải tay làm hàm nhai, chịu làm lụng cực khổ, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, e rằng sẽ 'máu phun năm bước' lúc nào chẳng biết, ngươi, nghĩ rõ chưa?
Quả nhiên cô ta suy nghĩ, nhưng không nghĩ được bao lâu thì đã quỳ “bụp” một tiếng, dập đầu nói:
- Ta không đọc qua sách vở, nhưng cũng không muốn làm giòi bọ trong nhà xí, suốt đời giữ lấy một đống phân mà sống tạm bợ. Không sợ chết, chỉ sợ sống không bằng chết. Xin trại chủ thu nhận ta, miễn là tự làm tự hưởng, cái gì ta cũng sẽ học, chịu làm! Lúc này tâm ý đã quyết, tuyệt không nuốt lời!
Thấy cô ta kiên quyết cúi đầu sát đất, thầm thả lòng tâm tư, không vì cái gì cả, chính mình cười nói:
- Tốt, mỗi câu mỗi chữ hôm nay, ngươi phải nhớ kỹ mới được. Còn có, ta không phải trại chủ, có điều lời ngươi nói, trại chủ nàng đều đã nghe rồi.
Nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt của người khác ít nhiều đã thả lỏng, hai người Thiết Mục cũng nở nụ cười. Người bên cạnh cũng mỉm cười nhìn tôi, dường như đang định nói gì đó, chợt bị một tiếng gào khóc ầm ĩ cắt ngang.
- Không công bằng mà!
Lớn tiếng gào khóc, không phải ai khác mà chính là người đàn bà đanh đá của cô gái thỉnh cầu kia. Bà ta dường như cảm thấy không đúng, không cố làm ra vẻ nữa, liều mạng xông tới cướp người. Dưới sự xúi giục của bà ta, ba người đàn ông cũng rục rịch, nhưng không có gan như bà ta, đối diện với bội đao sáng loáng xung quanh, chỉ dám làm dáng phô trương thanh thế mà thôi. Tôi nói:
- Các ngươi đi đi, đứa con gái da mỏng thịt mềm mà các ngươi nuôi dưỡng để đổi tiền đã chết rồi, từ nay về sau mạng của cô ta chính là của cô ta, là của sơn trại này. Nếu bằng lòng, các ngươi có thể đến phòng thu chi lãnh vài lượng bạc, xem như cô ta báo đáp công dưỡng dục mấy năm qua của các ngươi.
Những lời này vốn là chấm dứt, cũng là hảo tâm, nào biết đổi lấy lại là càng thêm cuồng loạn. Người đàn bà kia thấy hết hy vọng, liều lĩnh nhảy cỡn lên, đoạt lấy dụng cụ sắt trong tay một người nam rồi phóng về phía con gái ruột thịt, thế nhưng đã bị Thiết San Hô hất một cái, lập tức đánh mất hung khí, ngã ngồi trên mặt đất.
Ăn thua thiệt, có vẻ như bà ta vẫn không chịu rút ra bài học, bắt đầu giở trò ngang ngược ngay tại chỗ, ngồi dưới đất kéo tóc khóc lóc không ngớt, chắc là con vịt lớn thật sự bay đi rồi... Lúc đang nghĩ như vậy, chợt thấy người này nhảy dựng lên, mắt đỏ chỉ vào con gái, mắng chửi nước miếng văng tung tóe:
- Ngươi thứ nha đầu chết tiệt, đừng tưởng rằng nơi này là chỗ tốt lành gì! Đừng tưởng người ở đây đối tốt với ngươi thật sự! Mọi người đều mích lòng hết rồi, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ngươi ở lại chỗ này sớm muội gì cũng trở thành cái đồ 'thủy tính dương hoa'*! Người ở đây đều không sạch sẽ, đều bẩn, rất bẩn! Không tìm được nam nhân, liền đói khát khó nhịn mà làm với nữ nhân, trước sau gì ngươi cũng bị các nàng làm thôi! Ha ha! Muốn cầu sạch sẽ, không có cửa đâu! Đáng đời, báo ứng, cái đồ không biết suy xét!
(*) thủy tính dương hoa: chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất, trong câu trên hiểu là tùy tiện, hư hỏng