Vừa rồi còn đang suy nghĩ, không nhớ rõ lần thư thái trước là cái gì thời điểm.
Ngay sau đó liền nghe nàng nói, bắt đầu từ năm chúng ta chúc thọ sư phụ, đã không thấy ngươi sống vui vẻ như vậy.
Nghe một người bên cạnh nói ra chuyện có liên quan tới ngươi, nhưng ngay cả chính ngươi cũng không nhớ rõ sự tình, đây là một loại cảm giác kỳ quái, hơn nữa, người này còn là người ngươi để ý nhất, tính tình ngày thường dường như cái gì cũng không để vào mắt.
Quá kỳ quái, đến nỗi một thoáng này, cũng không biết trong lòng mình là càng nhiều cảm động, hay là hoảng sợ càng nhiều.
Nhưng thật ra không nên hoảng sợ mới đúng, Luyện nhi không phải người khác, nàng nhớ chuyện của tôi, so với dự đoán càng lưu ý chuyện của tôi, chuyện này đối với chính mình mà nói, có thể xem là kinh hỉ cũng không quá đáng, lúc này không giống ngày xưa, thời kì hiểu được nội tâm sợ hãi sớm đã trôi qua, mình bây giờ, không phải là hy vọng nàng có thể hiểu rõ... hiểu rõ tâm ý của mình mới đúng sao?
Dù sao, nếu không thể truyền đạt phần tâm ý này ra, như vậy hành vi cho rằng nam tử họ Trác là đối thủ, cùng với một màn cái gọi là tự ý làm chủ đánh cuộc, đều có vẻ không có chút ý nghĩa nào.
Gần nhất mấy tháng, đây coi như là một trong những phiền muộn quấy nhiễu chính mình nhiều nhất rồi.
Quan hệ giữa người với người, nếu là tòng linh khai thủy (bắt đầu từ số 0), như vậy từng giọt từng giọt tiến triển đều là rõ rệt mà đáng mừng, dấu chân rõ ràng, cũng là càng có thể rõ ràng đoán được bước kế tiếp nên đi nơi nào, nhưng trình tự này lại không thích hợp trên người tôi và Luyện nhi, chúng tôi quá gần, gần gũi mà thân mật, dựa sát vào nhau quen rồi, ngược lại khiến người ta không biết phải đi như thế nào mới gần thêm một bước....
Đương nhiên, phải thừa nhận chính là, nghiêm túc nhớ lại, bản thân tôi cũng xác thực là... thiếu kinh nghiệm tương tự.
Mà hiện tại, ngay lúc chính mình đối với lần này đau khổ không có thượng sách, nàng vậy mà lại khơi gợi câu chuyện làm người kinh ngạc, này vốn là đề tài tôi cho rằng sẽ không bị nhắc đến nữa, trên thực tế bắt đầu từ lúc gặp lại nhau, cái đề tài này thực sự chưa bao giờ được nói đến, bởi vì nó liên quan đến một lần làm người không vui, tách biệt lâu dài.
Thời gian qua đi lâu như vậy, Luyện nhi vẫn nhớ rõ tâm tình của tôi ngay lúc đó, phân nhạy cảm cùng ký ức đúng là ngoài dự đoán, nhưng mà cho dù nàng nhạy cảm ra sao, cũng chỉ có thể biết là như thế, mà không biết nguyên nhân vì sao.
Cho nên... muốn làm rõ sao?
Đầu óc đang nhắc nhở chính mình, lúc này tốt nhất nên nói cái gì, tuy không làm rõ, cũng có thể thuận tiện ám chỉ một chút, chẳng hạn như tại sao khi đó bắt đầu thay đổi, là cảm tình như thế nào mới khiến người ta sinh ra biến hóa... Nhưng có lẽ tất cả phát sinh quá mức đột ngột, tôi giật giật môi, lại chỉ nhìn nàng, ngoại trừ kinh ngạc liền biểu cảm dư thừa cũng không thể xuất ra.
Mà thiếu nữ trong lồng ngực, cũng không cho tôi nhiều thời gian để điều chỉnh.
Luyện nhi nói xong lời nàng muốn nói, chỉ là rất tùy ý nhìn mắt tôi, dường như còn có chút nghiêm túc, bỗng nhiên “khanh khách” cười khẽ, cười một lát, lại nói:
- Ngươi căng thẳng cái gì? Vui vẻ một chút vô cùng tốt, ta rất thích, tuy là ngâm một vài giai điệu kì quái, có điều còn có thể nghe lọt tai, tiếp tục ngâm cái vừa rồi đi.
Nói xong quay đầu đi, trở lại tư thế ngồi lúc trước, tựa vào lồng ngực của tôi tựa hồ như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Đề tài cứ như vậy lơ đãng đến, lơ đãng đi, toàn bộ đều có vẻ hờ hững, liền cả thời gian thu xếp đều không có mà trôi qua, tôi cười khổ khép miệng lại, đem rất nhiều câu chữ không kịp nói ra nuốt trở về trong bụng, ở bên dưới tiếng đệm của lục lạc, thuận theo nàng nói, vì nàng nhẹ nhàng ngâm nga ca khúc trước đó.
Nhìn đến khoảng không vạn dạm như được gột tẩy, mà thôi, hiện tại rời xa chốn thị phi huyên náo, thời gian còn lại vẫn còn rất nhiều.
Buổi trưa nghỉ ngơi dưới một gốc đại thụ, chỗ có cây tất sẽ có nguồn nước, cho nên xung quanh còn sinh trưởng không ít bụi cây, giữa trưa ánh nắng mặt trời cực kỳ gay gắt, nhưng dưới bóng cây lại phi thường mát mẻ, gió mát hiu hiu thổi tới, lạc đà nằm nhoài giải lao dưới bóng cây khác, say sưa nhai hạt đậu ẩm ướt được người dẫn đường cấp cho, mà Luyện nhi ở một bên cũng cười nhẹ nhàng nhìn đến thích thú, hoàn toàn không thấy vẻ mặt chán ghét trước đó.
Mà tôi dựa thân cây chợp mắt, thỉnh thoảng mở mắt nhìn, trời đất mênh mông như thế, đến nỗi tầm mắt chỉ có thể lưu luyến đặt trên một thân ảnh.
Tránh mặt trời giữa trưa độc nhất xong, tiếp tục xuất phát, một đường không nói chuyện, gió bụi càng ngày càng lớn, sau buổi chiều tà nhiệt độ không khí đột nhiên trở lạnh, lại tranh thủ thời gian đuổi thêm một đoạn đường, lại phát hiện ven đường bóng cây na ná nhau dần dần sum suê, sau đó ở trong sa mạc thấy được lác đác hộ gia đình, lờ mờ có mô hình thôn trấn, nhưng có vẻ đổ nát mà hoang vắng.
Còn đang nghi hoặc, Thiết lão gia tử quay đầu lại lớn tiếng nói đây chính là chỗ nghỉ chân đêm nay, hồi đó Qua Châu trước khi bị bỏ hoang chính là vị trí mậu dịch, song đến nay chỉ còn sót lại mấy người, chỉ nhờ vào thương khách tới lui làm ăn sống qua ngày, liền cũng không thể tính là cái làng. Vượt qua đầu mối giao thông then chốt xưa và nay, nơi sa mạc ốc đảo, cũng ở trong một đoạn lịch sử nào đó là một phen dáng dấp như vậy, hoàn toàn không có cách nào tìm được nửa điểm bóng dáng thôn làng Qua Châu ngọt ngào trong trí nhớ từ cảnh tượng trước mắt, tôi đứng trong màn đêm quan sát bốn phía, chỉ cảm thấy có một tia mù mịt xẹt qua trong lòng.
Chẳng qua mờ mịt cũng chỉ là tạm thời, thời gian chúng tôi lưu lại đây quá ngắn, đêm khuya mới đến nghỉ ngơi, mờ sáng ngày kế tiếp liền bước tiếp hành trình, mới nghỉ tạm không tới ba canh giờ, cũng may là người tập võ điểm tinh thần ấy vẫn phải có, nhìn đống đổ nát thê lương dưới ánh nắng ban mai mờ nhạt, làm người không có hứng thú nhìn xem một lần cuối cùng.
Trái lại Luyện nhi khiến tâm tình người ta buông lỏng, vốn tưởng rằng lúc lên lạc đà lại hao phí một phen quanh co, cũng không biết nàng là đã quen hay là đã quên rồi, lại có thể sảng khoái nhảy lên lưng lạc đà, thành ra có lẽ tôi trước đó lo lắng quá mức rồi.
Dù là như vậy, theo tiếng lục lạc đong đưa, ngẫu nhiên nhịn không được sẽ nghĩ, mục tiêu tiếp theo của chuyến này, điểm nghỉ ngơi cuối cùng của chúng tôi, cũng sẽ giống Qua Châu dáng vẻ đổ nát như vậy sao?
Điểm nghỉ ngơi cuối cùng, Đôn Hoàng.
Nơi này đối với tôi mà nói... có chút đặc thù, có thể xem là ấn tượng khắc sâu, dù sao nếu đem kinh nghiệm hai đời so với làm hiệu ứng con bướm, như vậy đi truy tìm nguồn gốc của cánh vỗ thứ nhất, chính là phát sinh tại nơi này.
Khi đó còn trẻ, đối mặt nhân sinh khởi đầu mới, cùng bạn cũ sắp phân chia tứ phía dắt tay đi xa một lần cuối cùng, một đường đi về phía tây tới chỗ này, lĩnh hội trời cao đất xa im lìm vắng vẻ, tạo hóa tự nhiên mỹ lệ, lịch sử bát ngát sông nước mù mịt, sảng khoái quét sạch tâm tình hoảng loạn lúc đó, cũng vì đó mà chôn xuống mầm mống yêu thích du lịch sông núi.
Cho nên lúc biết sẽ đi qua nơi đây, tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác vui sướng không tên, giống như thăm lại chỗ cũ, thậm chí còn nghĩ tới thừa dịp lúc nghỉ ngơi nhàn rỗi sẽ mang Luyện nhi đi xem suối Nguyệt Nha, leo núi Minh Sa, để cho nàng cảm nhận cái gì là trăng khuyết lúc tháng giêng của sa minh, sắc núi nước trong khác với ban ngày, hy vọng đem nhận thức trải nghiệm vui vẻ tất cả đều truyền cho nàng.
Thế nhưng, tưởng tượng cùng thực tế luôn có chênh lệch, chân chính bước lên mảnh đất này, mới phát hiện sự việc hoàn toàn không đúng như vậy.
Sau một đường sa mạc vàng nâu hắc ám, màu xanh biếc dần dần nhiều thêm, ngày hôm đó lúc trời chưa tối đen, cuối cùng đã đến “chốn cũ” chính mình âm thầm chờ đợi đã lâu, đúng là so với Qua Châu tốt hơn một chút, chí ít còn là một thôn trấn bình thường không hề hiện ra vẻ hoang vu, chỉ là lẻ loi lốm đốm người đi đường phờ phạc ở trên đường phố, đều là cảm giác không khí hơi trầm lặng.
- Ngoại trừ một vài người già trẻ em của vùng đất này, còn lại phần lớn là cầu tài của, làm chuyện buôn bán, hoặc là làm người dẫn đường, bằng không một tỉnh sau khi bị bỏ hoang thì ai còn nguyện ý ở lại chỗ này? Có người nói gần đây bị chiến loạn liên lụy, dọc đường thương nhân mậu dịch đã mất đi không ít, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Lúc đặt chân trước cửa khách điếm Thiết lão gia tử nhảy xuống ngựa, cầm dây cương trong tay chỉ chỉ ngoài đường, nghiêng đầu hướng chúng tôi nhắc nhở, chỉ là nói xong câu này, lại dửng dưng nhếch mép nói:
- Nhưng mà nói đi nói lại, nhà chúng ta có thể sợ ai? Người dám ở nơi như thế này kiếm sống, đa số vẫn có mấy phần nhãn lực (năng lực phân biệt), ngược lại cũng không cần để ý nhiều.
Nói rồi cười “ha ha”, lôi kéo lạc đà và người dẫn đường cùng đi ra chuồng gia súc ở sân sau.
Qua lời nhắc nhở này, mới cảm thấy được quả nhiên là như vậy, những người đi đường phờ phạc kia chỉ có lúc nhìn về phía nhóm khách chúng tôi, ảm đảm trong mắt mới có thể lộ ra điểm điểm thần thái, trong đó có ước ao, có lấy lòng, thậm chí, có tham lam.
Loại ánh mắt này mang theo mục đích quá mức trực tiếp, nhìn chằm chằm khiến người rất không dễ chịu, tôi không khỏi nhíu mày, lúc này tay trái lại truyền đến cảm xúc ấm áp, cho dù là ở nơi nóng bức, lòng bàn tay Luyện nhi nhưng lại khô ráo mà mềm mại, nắm vào vẫn là hết sức thỏa mái. Nàng liền cùng tôi đứng sóng vai, trước tiên nghiêng đầu nhìn tôi một cái, rồi không nhanh không chậm lướt nhìn xung quanh một vòng, tôi đứng lệch với nàng nửa bước, không nhìn thấy đó là ánh mắt ra sao, nhưng chỉ thấy phạm vị tầm mắt quét qua, nguyên bản các loại ánh mắt đều vội vã tránh né, thậm chí có chút nhát gan liền đứng dậy rời đi.
Luyện nhi đối với kết quả này dường như hết sức hài lòng, quét xong một vòng, hất cằm khinh thường “hừ” một tiếng, kéo tôi đi vào trong khách điếm.
Cũng giống như lão gia tử vừa nói, người ở đây thật sự phi thường có nhãn lực, rõ ràng hóa trang nam tử chính là mình, nhưng cố tình là Luyện nhi trang phục thiếu nữ lại càng có lực uy hiếp, cái này tuyệt đối không chỉ là vì bên hông nàng có thêm một thanh trường kiếm đó chứ? Sự thật đặt ngay trước mắt, cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể tự mình cười một cái đánh trống lảng, tùy ý nàng kéo vào cửa lớn.
Sau đó hai ngày liền gần như không bước chân ra khỏi cửa, thứ nhất bão cát quá lớn, thứ hai cũng không có gì phải ra cửa, tất cả đều giao cho Thiết lão gia tử chạy đi, đoạn đường dài còn lại nguy hiểm quá lớn, hai người dân bản địa chỉ đồng ý tới đây, lạc đà đã thanh toán tiền đặc cọc chuyển lại cho chúng tôi sử dụng, chỉ là chức vụ người dẫn đường một lần nữa cần tìm ứng cử viên thích hợp, tuy nói nơi này rất nhiều người đều dựa vào nghề này kiếm cơm, nhưng dù sao lai lịch quá hỗn tạp, nơi biên quan ảnh hưởng tới tính mạng tất nhiên cần cẩn thận tìm kiếm.
Mỗi ngày thấy lão gia tử cả người bụi bặm trở về, trong lòng cũng áy náy, cho nên thường thường sẽ trưng cầu chủ trọ đồng ý, xuống bếp tự làm hai bữa tương đối tốt hơn, ngỏ lời hỏi thăm đồng thời cũng coi như một loại nghỉ ngơi lấy sức, sau đó vất vả chuẩn bị.
Chỉ là, lưu lại càng lâu, cùng người địa phương chung đụng càng nhiều, có một ý nghĩ ở trong lòng càng rục rịch.
Đến ngày thứ ba tới gần buổi trưa, Thiết lão gia tử vui cười hớn hở dẫn hai nam tử một già một trẻ trở về, chỉ vào bọn họ nói đây chính là người dẫn đường, ngày mai chúng ta vẫn như cũ, trời chưa sáng liền lên đường vân vân, một thoáng này, ý niệm trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt đến không thể khống chế.
Muốn đi một chỗ, trước lúc rời đi, muốn đi một chỗ.
Không có nguyên nhân, chỉ là muốn đi nhìn xem.
Vừa rồi đã quyết định ngày mai lên đường, liền không cho phép lưỡng lự, chính mình gần như nghĩ cũng không nghĩ nhiều, lập tức từ cạnh bàn đứng lên, đơn giản hướng người trước cửa hỏi thăm một chút liền đi ra ngoài, làm cho lão gia tử ngơ ngác kêu to:
- Này, một người đây là muốn đi nơi nào a? Vì sao không thấy Ngọc oa nhi cùng với con?
Tôi cấp tốc quay đầu lại, đáp:
- Nàng vừa vào phòng, lúc này không chừng đang tắm rửa hoặc là đang nghỉ ngơi đi, mọi người đừng đi làm phiền nàng, ta đi chỗ này, trước lúc mặt trời lặn nhất định trở lại, không cần lo lắng.
Sợ lão gia tử truy hỏi nhiều, vừa nói xong liền bước ra khỏi cửa lớn khách điếm.
Sợ truy hỏi, cũng không phải bởi vì che giấu cái gì, chỉ là kích động không tốt giải thích cho lắm, huống hồ lúc nói chuyện một khi kéo dài quá lâu, chỉ sợ người trong phòng xuất hiện.
Duy chỉ chuyến này, không muốn mang nàng đi cùng.
Cái gì cũng có thể cùng Luyện nhi chia sẻ, Trúc Tiêm cái gì cũng đều đồng ý cùng Luyện nhi chia sẻ, chỉ là xúc động này, cũng không phải thuộc về Trúc Tiêm.
Một mình chạy nhanh trên đường đất vàng mênh mông, cũng may là hóa trang nam tử cũng không cần quá lưu tâm, tình cờ lúc bắt gặp ánh mắt hướng lại đây đánh giá khiến người không thoải mái, liền khinh thân trên tay vận khí, đồng thời tăng nhanh tốc độ tiến lên, cũng coi như là đối với khả năng xuất hiện tai họa ngầm cấp cho một loại cảnh cáo cùng sợ hãi, dù sao loại vùng đất trống không có kiến trúc đưa tới long xà hỗn tạp này, có sức mạnh so với cái gì đều hữu dụng.
Phương hướng Tây Nam, tuy rằng nơi đó lúc này vẫn là chốn bỏ hoang vô danh, nhưng ít ra đối với dân bản địa mà nói xem như nhĩ thục năng tường (nghe nhiều nên quen), đại khái con đường này hai ngày nay đã cùng chủ trọ tán gẫu khách sáo nghe được gần đủ, thỉnh thoảng hơi mất phương hướng sẽ tìm lão nhân phụ nữ trẻ em địa phương ven đường mà hỏi, đa số có thể chỉ phương hướng rõ ràng.
Đường đi không quá mức xa xôi, chí ít một nửa quãng đường chạy ma-ra-tông đối với chính mình hiện tại mà nói coi như thoải mái, chỉ là vừa đi vừa nghỉ so với dự tính chậm chạp hơn nhiều, đến khi tới nơi, mặt trời dần dần ngã về tây.
Hoàng hôn bắt đầu, tôi rốt cục ở phía đông chân núi Minh Sa, tìm được mục tiêu của chuyến đi này.
Cách đó không xa là một tấm sườn dốc thạch cát cao vút, toàn bộ mặt trên của sườn dốc mở ra đủ loại hang động cao thấp chằng chịt san sát nối tiếp nhau, xa xa nhìn tới phảng phất giống như một toà cung điện đồ sộ mang phong cách riêng biệt, nơi đây, là Thiên Phật Động trong miệng người bản địa, tôi nhớ nó còn có một cái tên, Mạc Cao Quật (Hang động Ngàn Phật phía đông nam Đôn Hoàng, thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc).
Nhìn một màn này, bên tai dường như lại vang lên cố sự của hướng dẫn viên du lịch ngày đó, cô ấy nói trước thời nhà Tần có một nhà sư dạo chơi đến đây, thấy trên Minh Sa Sơn có hàng ngàn đạo kim quang, có hình dáng ngàn Phật, liền nảy lên mong muốn khai quật, sau đó trải qua xây dựng không ngừng nghỉ, thành công trở thành thánh địa thiên cổ.
Hiện tại cũng vừa lúc mặt trời chiều ngã về phía tây, tà dương vàng rực, cát vàng óng ánh, thế là trên trời dưới trời, phóng tầm mắt nhìn vạn vật giống như được dát lên một tầng màu vàng, đặt mình ở giữa kim quang này, cố sự Thần Hương Âm (một trong các vị thần cao cả của Phật giáo) kia ở trong ánh sáng lay động tựa như đang hiện lên ngay trước mắt, thuần túy, mà đồ sộ, không cách nào hình dung.
Càng không cách nào hình dung được, là tâm tình.
Trước khi đến mục tiêu này, thực ra cũng không quá rõ tại sao mình nghĩ tới, chỉ là cảm giác quấy nhiễu mơ hồ không rõ, mà bây giờ, khi nhìn thấy một mảng sườn dốc thạch đá này, chợt giống như thở phào nhẹ nhõm, đó là cảm giác sâu xa nhất nơi đáy lòng.
Nó liền ở ngay đây, hoang vu hoang phế, vắng vẻ không nghe thấy, vẫn như cũ là dáng vẻ đứng sừng sững, trước đó ở đây, đã vượt qua ngàn năm bão cát, tại đây sau đó, lại qua mấy trăm năm tuổi, thế giới sẽ vì nó mà kinh hãi.
Mà tôi cùng với nó gặp gỡ hai lần, một lần là mấy trăm năm sau, một lần mấy trăm năm trước, hai lần cách xa nhau khó mà tin nổi, nhưng nó thình lình hiện hữu ở ngay đây, tôi thình lình xuất hiện ở ngay đây, toàn bộ đều là... chân thật.
Đứng một lúc lâu, cảm thấy hai mắt ngày càng nóng, đây là một loại cảm xúc không tên, bắt đầu tích lũy từ buổi sơ khai của kiếp này, cuối cùng ở thời khắc này phát tiết ra ngoài, tôi không ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản, chỉ là đứng thẳng, nhìn, cảm nhận hai gò má từ từ ẩm ướt, sau đó cảm giác chậm rã hong khô.
Xung quanh tất cả đều là trống trải, chỉ có tiếng gió “vù vù” cùng sườn dốc bầu bạn, muốn nơi này náo nhiệt lên, cần phải chờ rất lâu, rất lâu.
Bỗng nhiên bên trong gió đêm, tựa hồ có một chút âm thanh khác, trên cát sỏi có vẻ đặc biệt nhỏ bé, chân chính làm cho mình phát hiện có sự tồn tại khác, là trên mặt đất, một bóng hình mảnh khảnh được ánh tà dương chiếu đến thật dài.
Lúc quay đầu lại nhìn nàng, ẩm ướt trên mặt còn chưa kịp khô.
Luyện nhi bước từng bước tiến đến, cả người cũng giống như vạn vật nơi đây được trời đất phủ lên ánh sáng nhàn nhạt, dưới tác dụng của hai tầng ánh sáng và bóng tối, ngũ quan vốn dĩ tinh xảo càng lộ ra sâu sắc, thậm chí, dát lên một tầng khí chất thành thục.
Hoặc là thật ra trong lúc vô tình nàng đã trưởng thành rất nhiều, bởi vì lúc nàng đi tới trước mặt của tôi, cũng không vì tôi đây tự ý hành động một mình mà khởi binh vấn tội, trên thực tế, trên khuôn mặt nàng giờ khắc này thậm chí không nhìn ra một điểm dấu hiệu tức giận, chỉ là mắt long lanh nhìn gần, sắc mặt nhưng lại bình tĩnh như nước.
Bị nhìn thẳng như vậy, tôi mới nhớ tới một màn vừa rồi sợ là đã bị thấy hết, tự nhiên sinh ra xấu hổ, nhanh chóng nâng tay lau nước mặt, muốn giải thích, rồi lại nhất thời không biết nên giải thích thế nào, Luyện nhi biểu hiện quá mức bình tĩnh trấn định, trái lại khiến người ta có chút không biết làm sao, chỉ có thể chờ nàng tỏ thái độ trước.
Nhưng mà, đợi đến khi nàng thật sự mở miệng, càng làm cho người ta hoảng hốt.
- Trong lòng ngươi có cái gì, ta biết rõ.
Thiếu nữ đối diện trấn tĩnh nhìn sang, ngữ khí là hiếm khi yên ổn, tựa như đang trình bày một kết luận chính xác không có sai lầm:
- Cho dù ngươi không nói cũng không sao, ta sẽ tự mình làm rõ.
Lời này, nhiều năm trước cũng từng nghe qua, khi đó vẫn là một hài tử, nàng nói ngươi lại nằm mơ sao, ngươi đang sợ cái gì? Nàng còn nói trong lòng ngươi có sợ gì đó, ta biết, không nói cũng không sao, ta sẽ tự mình tìm hiểu.
Khi đó nghe nói như thế, trong lòng bất ngờ dâng lên khủng hoảng, khủng hoảng vì bị hiểu rõ, bị phỏng đoán, bị nhìn thấu.
Thế nhưng, hiện tại...
- ... Hiện tại sẽ không phải đang muốn lại né tránh đi? Đừng quên, lúc trở về ngươi đã phát lời thề nha!
Luyện nhi thấy tôi không nói, chân mày cau lại, không yên lòng nhắc nhở, ngữ khí lúc nói đến lời thề nặng hơn chút, thời điểm này mới hiện ra một điểm tâm tính trẻ con.
Tôi bật cười, làm hai giọt nước mắt còn lại trong hốc mắt rơi xuống, nhưng cũng không để ý, chỉ lắc đầu nói:
- Không né, cái gì đó trong lòng ta không chỉ vẻn vẹn có một cái nha, không biết ngươi muốn làm rõ chính là cái nào?
Nàng không khách khí ngẩng đầu, ngạo nghễ trả lời:
- Toàn bộ!
- ... Tốt.
Lần này gật gật đầu, tôi bộ dạng phục tùng cười một tiếng nói:
- Vậy, ta nhất định chờ.