(*) Tà dương hành: đi dưới ánh chiều tà
Vốn là định ở đây ngắm một chút rồi chạy trở về, dù sao một đường tìm đến bị trì hoãn quá nhiều thời gian, một màn hoàng hôn mặt trời lặn dĩ nhiên tráng lệ, nhưng một khi chờ ánh chiều tà trút hết, mới chạy về thì đã quá muộn.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ trước khi Luyện nhi xuất hiện, mà giờ này có nàng làm bạn bên cạnh, đã không cần phải lo lắng vấn đề cái gì trở về quá muộn.
Trên thực tế có nàng làm bạn bên người, bất luận đi đến phương nào, tâm bao giờ cũng an yên.
Hơn nữa trước mắt, thiếu nữ này từ khi tỏ thái độ muốn tự mình làm rõ xong liền chưa từng truy hỏi nhiều, tôi vui vẻ nhẹ nhõm, dứt khoát nhất bất tố nhị bất hưu (một là làm hai là nghỉ), kéo nàng đi xuống triền núi, dưới ánh tà dương chiếu rọi đi về phía sườn dốc phía trước.
Lại gần một chút, mới phát hiện bên dưới vách núi có một vài tăng lữ cư trú, tuy quần áo rách rưới, mặt mày xanh xao, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ kiên định đặc hữu của người thành kính lễ Phật.
Nghe nói chúng tôi đặc biệt đến đây tham quan Phật động, những tăng lữ này vẻ mặt hơi kinh ngạc, thái độ lại hết sức hờ hững, trong động vắng vẻ những tượng gỗ còn không đáng giá một đồng, không đến mức dẫn tới kẻ xấu tham lam, bọn họ tự nhiên cũng không có gì đáng đề phòng, chỉ là đưa một cây đuốc, nói một câu:
- Thí chủ tự nhiên, nhớ kỹ lối ra.
Sau đó đi làm việc của chính mình.
Lúc tiếp nhận đuốc còn có chút do dự, lo lắng sẽ làm đồ vật bên trong động bị hư hỏng, nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu như cách thời gian lâu dài cũng không cần quá câu nệ những điều này, tâm trạng nóng lòng muốn thử chung quy đã chiến thắng các loại kiêng kỵ, tôi nhúng cây đuốc qua dầu rồi châm lửa, dưới ánh lửa soi sáng, dắt thiếu nữ bên cạnh cùng tiến vào loạt hang động âm u cao thấp xen vào nhau.
Bước vào hang động dài hẹp tối tăm, liền giống như bước chân vào một thế giới khác, từ bốn vách tường đến đỉnh hang, nơi ánh lửa đi qua, nhìn thấy chính là màu sắc rực rỡ, đường nét linh động, một đường vừa đi vừa xem, mỗi bức họa cất chứa một cố sự, tôi tự nhiên là đối với cái này không tường tận lắm, nhưng vẫn không kìm lòng được mà muốn kể cho Luyện nhi nghe.
Từ khi có được câu bày tỏ kia của nàng, chính mình không biết vì sao, tựa như đã chiếm tiện nghi lớn, vừa tựa như đã buông xuống rất nhiều gánh nặng, trong lời nói đã giảm bớt kiêng kỵ, cũng sẽ không tận lực im miệng không nói hoặc là lảng tránh cái gì, nhìn một vài bức hình nội dung vũ trụ (cách gọi của đạo Phật) tưởng tượng khác nhau, liền nhẹ giọng hướng thiếu nữ bên cạnh kể về từng cái từng cái truyền thuyết thần thoại cổ quái kỳ lạ, tỳ bà đàn ngược, Quan Âm trải qua kiếp nạn, trên cây mọc y phục...
Hai chúng tôi đều không phải là người thờ phụng quỷ thần gì, tôi làm người kể chuyện xưa, nàng làm người nghe chuyện xưa, kẻ nói tận lực, người nghe qua loa đại khái, nhưng cũng còn chút thích thú không tệ, trong đó Luyện nhi càng cảm thấy hứng thú đối với loại Phi Thiên bích họa* kia, lúc đầu đem so sánh với khinh công, sau đó biết là thần tiên mới phẫn nộ ngừng so sánh.
*bích họa: tranh được vẽ và khắc trên tường
*Phi Thiên: là hình ảnh tưởng tượng của các vị thần linh bay (nữ thần mây và nước) trong thần thoại Ấn Độ, tra google để biết thêm chi tiết.
Như vậy đi dạo một hồi lâu, mãi cho đến khi ánh lửa yếu dần mới ra khỏi động, lúc này hoàng hôn sớm đã nặng nề, chân trời còn lại một tia tro tàn cuối cùng. Khó có được một lần phóng túng tùy hứng, rốt cục vẫn là vào phần cuối.
Sau khi để lại chút tiền hương hỏa cho những vị tăng lữ kia, liền chuẩn bị trở về, lúc ngước nhìn một lần cuối cùng phía sườn dốc sừng sững kia, tôi ma xui quỷ khiến nhảy lên, nhảy một cái tới chỗ cao nhất có thể, vịn vào vách đá rút đoản kiếm bên hông khắc xuống mấy dòng chữ nhỏ, sau đó nhảy xuống đất nhìn Luyện nhi nở nụ cười, cũng không nói chuyện, song song phi thân lướt gió, liền như vậy bước trên đường về.
Không biết ở trong mắt nàng, các loại sự tình phát sinh ngày hôm nay, là có ý nghĩa gì hay không.
Đối với mình mà nói, quả thật đã có sự bất đồng.
Không biết mấy trăm năm sau, dòng chữ nhỏ trên vách đá này có thể may mắn còn tồn tại hay không, nếu là còn, mà lại có ai vừa vặn nhìn thấy, có thể hay không sẽ đem bốn chữ giản thể này cho rằng du khách không tự trọng vẽ loạn linh tinh.
Bốn cái chữ giản thể nhỏ, hợp thành một ý nghĩa đơn giản.
Tôi ở nơi này. (我在这里.)
Đối với động tác này của tôi, người sóng vai cũng không dò hỏi gì nhiều, cho dù đang toàn lực chạy đi, nụ cười trên mặt Luyện nhi trước sau như một vẫn là tự tại tự đắc, ở giữa chạng vạng mông lung, làm cho dây buộc tóc vàng cũng không giữ được sợi tóc cứ theo gió tung bay, thật khiến cho người ta hoảng hốt cảm thấy thiếu nữ trước mắt càng sinh động hơn so với bất kỳ một tiên nữ nào trong những bức bích họa vừa rồi.
Thỉnh thoảng vụng trộm nhìn nàng một chút, ngoại trừ lí do cảnh đẹp ý vui ra, trong lòng cũng đang âm thầm suy đoán hành vi của nàng ngày hôm nay, hôm nay Luyện nhi thật sự có chút không giống ngày xưa, không giận hành động tôi tự đi một mình, không hỏi, thậm chí sau đó còn bồi bạn cùng vui vẻ du ngoạn, biểu hiện gần như là một kiểu phóng túng giống như... bao dung.
Đúng, bao dung, thẳng thắn mà nói thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày, tôi đem từ này liên hệ tới cái người kiêu căng bướng bỉnh trước mắt, càng không nghĩ tới, cái người được bao dung kia cư nhiên lại chính là bản thân mình.
Như vậy, này, phải chăng có hàm ý gì? Sâu xuống, cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Cho đến tận bây giờ, đều là một mặt kỳ vọng, một mặt khác cũng không muốn kỳ vọng quá nhiều, chỉ sợ chính mình sẽ tưởng bở.
Nghiêng đầu nhìn nàng, cúi đầu nghĩ chuyện, dưới chân vô ý thức gấp rút chạy nhanh, dù sao đi nữa con đường cát vàng dài đằng đẵng này cũng sẽ không nhảy ra cái gì, tôi để mặc chính mình như thường lệ chìm đắm trong suy nghĩ, suy nghĩ quá nhập tâm, cho tới khi bị người thình lình kéo dừng lại, thiếu chút nữa bởi vì chưa kịp chuẩn bị mà la lên.
Kéo tôi tất nhiên không phải người nào khác, phản ứng đầu tiên là nghi hoặc giương mắt nhìn về phía Luyện nhi, thấy vẻ mặt nàng mang theo ý cười nhìn phía trước, chỉ có điều ẩn trong nụ cười này, là lãnh ý uy nghiêm đáng sợ, thậm chí nhàn nhạt lệ khí (ác độc).
Nhìn lại phía trước theo tầm mắt của nàng, mới phát hiện con đường cát vàng mênh mông này, thật sự là đột nhiên nhảy ra cái gì.
Dưới nền trời nửa hắc ám trống trải xuất hiện mấy người, ven đường có người cũng không có việc gì, có việc gì chính là ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm như hổ đói, còn có vũ khí trên tay.
- Này...
Trong đó một người cầm đao nhìn bên này một chút, liền nghiêng đầu nói với người còn lại:
- Không phải nói chỉ có một tên tiểu tử ở vùng khác đến sao? Sao lại nhảy ra một cái nữ nhân đi cùng?
Lúc nói chuyện đè thấp âm thanh, dường như cho rằng như vậy chúng tôi ở bên này sẽ không nghe được.
- Không, không biết, nhiều thêm cái nữ nhân thì sao, chúng ta bắt cả hai, nơi nghỉ trọ của bọn chúng chính là khách điếm tốt nhất trên trấn, lại nhìn y phục này, không chừng thật sự là cá lớn!
Người được hỏi cà lăm đáp lại, thanh âm cũng hạ thấp, đáng tiếc phí công vô ích.
Nhìn tư thế này, lại nghe đôi này đối thoại với nhau, muốn không biết bọn họ dự định làm gì cũng khó, tôi bất đắc dĩ cười khẽ, đứng yên lắc đầu, Luyện nhi khoanh tay tựa như đang xem kịch vui, dù gấp rút vẫn thong dong chờ bọn họ, đợi một lát thấy đối phương vẫn còn đang châu đầu ghé tai (thì thầm với nhau), không còn kiên nhẫn liền bắt chuyện:
- Này các ngươi, là bán đao (buôn bán thanh đao) hay là cường đạo? Chậm chạp lề mề thật là thiếu lanh lẹ.
Lời ấy vừa ném ra, mấy tên đạo phỉ kia liền nhảy dựng lên, như lang như hổ đi vài bước hướng về phía chúng tôi, tay cầm đại đao giơ lên, một người trong đám trợn tròn mắt nói:
- Ngươi tiểu nha đầu này! Ít ở đó mà giả bộ! Đã biết bọn ta là cường đạo thì tốt, muốn lanh lẹ? Vậy liền ngoan ngoãn đi theo bọn ta! Kêu lão già đi cùng các ngươi nhanh chóng đem toàn bộ ngân lượng hàng hóa ngoan ngoãn dâng lên, bằng không... Hừ! Đừng tưởng mang một cái gậy rơm là có thể dọa người! Cũng không nhìn xem thủ đoạn của ai tinh vi hơn, lão tử ta chính là giang hồ lâu năm!
Vị “lão tử” kinh nghiệm giang hồ lâu năm này bộ dạng xem như đạt tiêu chuẩn hung thần ác sát, nghe khẩu khí tựa hồ ngấp nghé chúng tôi đã lâu, e rằng từ lúc ở trọ đã bắt đầu nhìn chòng chọc, cũng đang nhắc đến câu cẩn thận của Thiết lão gia tử đã nói lúc ở khách điếm.
Luyện nhi kiên nhẫn nghe hắn nói xong, sau đó nhìn tôi, vô tội vung khóe môi hỏi:
- Giờ nên làm thế nào cho phải?
Tôi nghĩ nghĩ, khẽ cười đáp:
- Tùy ý đi, không xảy ra án mạng là được.
- Hừ, coi như các ngươi thức thời! - Đoạn đối thoại này rơi vào tai đối phương, hình như có chút hiểu lầm gì đó, vị “lão tử” kia đắc ý nâng đao lên, nói:
- Tuy rằng đầu đao bọn ta liếm máu, nhưng cũng chỉ là muốn tiền của, chỉ cần các ngươi nghe lời, tự nhiên sẽ không làm hại tính mạng của các ngươi!
Cùng Luyện nhi nhìn nhau một cái, tôi bật cười xoay mặt đi, mà nàng cười mỉm đi về phía trước một bước, chậm rãi nói:
- Vị này “lão tử” đạo phỉ a, sợ là ngươi đã lầm rồi, nàng nói không xảy ra án mạng, chính là kêu ta a, không cần lấy mạng các ngươi!
Cái âm tiết cuối cùng rơi xuống đất, người trước mặt thay đổi ánh mắt, từ một thiếu nữ xuân xanh, đã biến thành Ngọc La Sát.
Nữ La Sát rất đẹp, có khả năng mê hoặc nhân tâm, song ăn máu thịt con người, có thể bay trên trời hoặc đi dưới đất, nhanh nhẹn mạnh mẽ đáng sợ, chúng tiên nhân khó mà thu phục.
Tôi nhìn nàng ở trong đám người giống như chơi mèo vờn chuột, không khỏi cảm khái biệt danh này thật sự là rất hợp, lại một lần nữa nhớ tới lần trước ở Hoa Sơn, lúc lần đầu tiên nàng đối mặt với một đám tùy tiện tự xưng “lục lâm hảo hán”, cũng là khi dễ đủ kiểu như vậy, khi đó bất quá chỉ là vì một cái nhạc đệm nho nhỏ, đi qua là xong, nào ngờ về sau lại ảnh hưởng vượt xa dự đoán.
Nếu không phải được lần đó tác động, sau khi Luyện nhi một mình xuống núi, vẫn sẽ chọn làm lục lâm hào kiệt sao?
Nghĩ thì nghĩ, lần này cũng không dời tầm mắt đi chỗ khác, để tránh như lần trước có một thanh đao bỗng chốc bay lại đây mới là oan uổng, chắp tay nhìn vào chiến trường, đúng như dự đoán kinh hoảng đến gà bay chó sủa loạn thành một vòng, Luyện nhi chỉ chơi một lát, hình như cũng đã chán rồi, ở giữa vòng cao giọng đề khí nói:
- Hừ, chút thủ đoạn này cũng dám giở trò kiếm tiền, các ngươi như vậy coi là cường đạo? Cũng không nhìn một chút, chính mình chọc phải chính là tổ tông cường đạo!
Thuận theo tiếng khiển trách của vị tiểu tổ tông này, mấy tên đại hán từ trong trận văng xa mấy trượng, từng người từng người mặt mũi bầm dập, ngón út của tay phải đã bị cắt đứt, nhưng cũng biết phân lượng, không dám liều mạng, lăn vài vòng bò dậy liền bỏ chạy tứ phía.
Loại này giáo huấn như vậy xem như đã đủ, thấy Luyện nhi còn đang nhìn chằm chằm một người không tha, người kia đã không còn vũ khí, Luyện nhi cũng chưa từng xuất kiếm, chỉ là trái một chưởng phải một chân sử dụng quyền cước dệt dành Thiên La Địa Võng (bủa vây kín khắp nơi), không cho đối phương chạy thoát thân.
Nhìn sắc trời, đã quá muộn, để cho nàng tiếp tục đùa bỡn thêm một lúc cũng không sao, đợi đến hoàn toàn tối đen nhiệt độ liền giảm mạnh đột ngột, chỉ sợ lúc đó còn đang bên ngoài đi đường phong trần mệt mỏi mới phiền phức, tôi tiến lên trước một bước, đang chuẩn bị lên tiếng khuyên Luyện nhi có chừng mực, lại phút chốc phát hiện trong trận giao phong này đúng là quyền qua cước lại, cũng rất có một chút bộ dáng, một vị nam nhân tự xưng “lão tử” này, vẫn đúng là hoàn toàn miệng không khoác lác.
Tất nhiên, cái gọi là ra dáng, chẳng qua là đối thủ của hắn chưa dùng hết toàn lực, Luyện nhi cùng hắn đánh qua mười chiêu, đột nhiên cười một tiếng thật dài, tay lập tức gia tăng tốc độ, lần này đừng nói người khác, ngay cả tôi cũng thoáng chốc hoa cả mắt, nam nhân đỡ chưa tới hai chiêu liền kêu rên “ai nha” một tiếng, ngã trên mặt đất không thể cử động được nữa.
- Nói! Kim Độc Dị là gì của ngươi?
Vốn tưởng rằng Luyện nhi sẽ nghỉ, liền muốn đến gần nàng, ai biết còn chưa đi được hai bước, đã thấy nàng đạp một cước lên người nằm trên đất, lạnh lùng ép hỏi:
- Này con rùa già rút đầu trốn ở nơi nào rồi?
Nghe vậy ngẩn ra, sau khi ngơ ngác nhanh chóng bước tiến lên, thấy người đàn ông kia co người run rẩy nói:
- Tha... tha mạng! Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Mặc dù bộ dạng run rẩy, nhưng đáng tiếc con ngươi của hắn xoay chuyển mấy lần, làm sao che giấu được vẻ xảo quyệt bên trong.
- Vì sao biết hắn và tên Kim Độc Dị cướp kiếm phổ kia là một nhóm?
Có tin hắn hay không thì nói sau, xuất phát từ thận trọng tôi còn hỏi Luyện nhi một câu, Luyện nhi cũng không nhiều lời, trực tiếp một cước giẫm lên tay phải người kia, bên trong tiếng kêu gào thảm thiết hướng tôi tỏ ý nói:
- Nhìn bàn tay hắn này, đặc biệt là màu da chỗ lòng bàn tay.
Tôi cúi đầu, mượn một điểm ánh sáng mờ nhạt cuối cùng của hoàng hôn tinh tế xem xét, chỉ cảm thấy tay của người này dường như có chút quái dị, rồi lại không nói được nguyên nhân vì sao, lúc này đã nghe Luyện nhi giải thích:
- Ta đây ở trên giang hồ mấy năm thực ra từ sớm đã nghe qua, sau đó lại cùng nghĩa phụ thăm dò kỹ càng, đây chính là đặc điểm của Âm Phong Độc Sa Chưởng, có điều tên này trình độ còn non, bất quá biết chút da lông (sơ sài), cho dù như vậy, chắc chắn không thoát khỏi quan hệ cùng tên rùa già rút đầu kia!
Giải thích xong, nàng lại hừ lạnh một tiếng, chợt hướng nam tử kia nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt giãn ra nói:
- Ngươi đã có thể ngụy biện, ta tự nhiên có biện pháp đối phó với loại người như ngươi!
Tôi tất nhiên là đã thấy qua thủ đoạn của Luyện nhi, mà kết quả vị “lão tử” kia cũng không thể nhịn bao lâu liền đem tất cả đều khai ra, thì ra hắn chỉ là một trong rất nhiều đồ tử đồ tôn không hăng hái của Kim Độc Dị, Kim Độc Dị ở Tây Vực thu nạp môn đồ khắp nơi, nhưng chỉ vì tiền và thế lực, dạy cũng không dụng tâm, đồ đệ có triển vọng không nhiều, nhưng mỗi người hoành hành ngang ngược, dâng tiền của để học bản lĩnh, tay nghề bản lĩnh học được tất nhiên phải tìm trở về, chính là đa số đều trở thành đạo phỉ cướp bóc, gây hại không ít.
Hỏi đến phần quan trọng nhất là hướng đi của Kim Độc Dị, người này vẫn nói không biết, bị chất vấn đến cuống lên, mới lấy vẻ mặt đưa đám khai báo mặc dù không biết bản tôn hiện tại đang ở đâu, nhưng một tháng trước đã gặp chất nhi (cháu) của lão đi qua nơi này, hẳn là muốn quay về sào huyệt ở phụ cận Thổ Lỗ Phiên, người kia cũng xem như là tâm phúc của Kim Độc Dị, có lẽ phải biết hướng đi của lão.
Chất vấn xong, Luyện nhi vốn muốn kết liễu hắn, sau đó tôi khuyên một câu, đổi thành cắt gân tay phế bỏ võ công, coi như tha hắn một mạng.
Nháo một trận như thế, trời cũng đã muộn, may mà Luyện nhi có khả năng nhìn buổi đêm nên chúng tôi mới không bị lạc đường, lúc trở lại khách điếm thấy Thiết lão gia tử đang chờ đến sốt ruột, nhìn thấy chúng tôi đầu tiên là nổi trận lôi đình, đợi cho đến khi Luyện nhi đắc ý nói ra tin tình báo mới thu được trên đường về, lão gia tử mới đổi giận thành vui, lúc này mọi người càng kiên quyết ngày mai lên đường, quyết tâm một đường hướng đến Tây Vực.
Sáng sớm lúc khởi hành, một khắc lúc lạc đà lắc lư rời khỏi cổng thành Sa Châu, tôi không quay đầu lại, nhưng Luyện nhi lại quay đầu liếc mắt nhìn, cũng không biết ánh nhìn này đại biểu cho cái gì.
- Ngươi thích nơi này sao?
Thấy thế, chính mình ở bên tai Luyện nhi nhẹ nhàng hỏi.
Nàng bĩu môi không cho ý kiến, vẫn chưa trả lời trực tiếp, chỉ đáp:
- Có cơ hội trở lại xem đi.
Về sau khi hồi tưởng lại đoạn này, mới đột nhiên nhớ tới, khi đó, tại câu nói này nàng đã quên thêm vào chủ ngữ - chúng ta.