Ma Nữ Nghê Thường

Chương 60: Chương 60: Đánh cược




Đau lòng sao? Sao lại như vậy. Vốn dĩ đã sớm chuẩn bị trong nhiều năm như vậy, thậm chí còn nghĩ tới, đáng lí nên cố gắng tác thành một đôi mới phải. Lắc đầu cười một cái, từng bước một tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh người đang ở cửa động, vỗ vai nàng trêu ghẹo nói:

- Nhìn cái gì đến ngẩn người đây? Người cũng đã đi xa, nhìn cũng không thấy đâu.

Luyện nhi lúc này mới giật mình quay đầu lại, sẵng giọng:

- Nói bậy gì đó, ai muốn nhìn ai? Ta chỉ là đang suy nghĩ mà thôi!

Nói xong câu này, ánh mắt chuyển đến trên người tôi, quét mắt một cái, bỗng nhiên mặt trầm xuống:

- Sao vẫn mặc ít như vậy? Vừa kêu ngươi thêm quần áo, không nghe thấy sao?

Nàng dường như thật sự có chút tức giận, mạnh mẽ kéo tôi đi vào trong động, chỗ tay được nắm có chút nóng lên, tôi cười nói nữ nhi phải nhã nhặn chút, nhưng hoàn toàn bị phớt lờ, thân bất do kỷ bị kéo đến bên giường đá, một trận trời đất quay cuồng sau đó bị đè ngã xuống, tiếp theo một tấm mền dày đặc phủ lên. Phút chốc cảm thấy ấm áp, có điều cũng thật nặng và ngột ngạt, thật vất vả từ tấm chăn bông ló nửa cái đầu ra, mỉm cười nhìn bóng người trước giường đang chuyên tâm phủ kín ba chân bốn cẳng. Cuối cùng Luyện nhi cũng phủ kín đến một cơn gió xuân cũng không thể lọt vào, lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay, nói:

- Nằm đây, ta đi nấu chút nước nóng.

Dứt lời xoay người, lại không thể đi. Từ trong cuộn nem rán trắng buốt (ý chỉ Tiêm nhi bị che kín trông như cuộn nem rán hoặc chả giò) chui ra một cái tay giữ nàng lại, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân vào một khắc này có vẻ hơi bất thường, nhưng cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ là tha thiết mong chờ nhìn nàng, cười nói:

- Đừng đi, bồi ta một lát.

Luyện nhi nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng ngồi xổm xuống, lông mày khóa chặt:

- Ngươi sợ là lại phát sốt, rõ là không đúng, mặc dù lần trước ngươi sốt cũng không phải như vậy, nhưng là có vẻ không đúng, sớm biết đã hỏi tên vừa nãy xem trên người có thuốc hay không.

Tôi dừng một chút, cầm một tay của nàng đem đặt lên trán, hỏi:

- Lạnh hay là nóng?

Nàng thành thật trả lời:

- Lạnh.

Tôi liền cười nói:

- Phát nhiệt tự nhiên là sốt, cho nên ta chỉ là gió thổi hơi lạnh mà thôi, tên kia có thuốc ta cũng sẽ không uống, ngươi bồi ta là được rồi.

Luyện nhi ngồi xổm suy nghĩ một chút, liền đứng lên, ngồi bên cạnh giường, thoát khỏi bàn tay của tôi, yên lặng một lát, lại vỗ vỗ cuộn nem rán to lớn do nàng tự làm, mở miệng nói:

- Nhưng ngươi vẫn chưa thích hợp lắm, đừng hòng giấu ta, nói đi, là vì chuyện của sư phụ? Hay là bởi vì liên quan đến tên người lạ kia?

Đứa nhỏ này vốn là như thế, lòng dạ tuy không sâu, đạo lí đối nhân xử thế cũng không biết, nhưng theo một khía cạnh nào đó thì ngộ tính cực cao, trực giác kinh người, tôi ở bên trong tấm đệm dày giãy giụa, cố gắng thò cả cái đầu ra ngoài, thở một hơi, thành thật nói:

- Đều có, ngươi muốn nghe cái nào?

Người bên giường lông mày nhướng lên, nói rằng:

- Chuyện của sư phụ, hôm nay ngươi đồng ý ta đi báo tin, nên là đã chấp nhận lão nhân gia người qua đời rồi, trong lòng ngươi khó chịu ta biết, cái này không đề cập tới. Nhưng là vì sao ngươi đối với tên Trác Nhất Hàng này lại thân thiện như vậy? Còn hăng hái hướng về hắn hỏi thăm kia cái gì họ Cảnh, thật không giống ngươi.

Tôi lúc đầu nghe Trác Nhất Hàng này ba chữ từ trong miệng nàng thốt ra, trong lòng khổ sở, đợi đến nghe nàng nói xong, tim thình thịch nhảy một cái, chăm chú nhìn nàng hỏi:

- Ngươi không thích ta... hỏi thăm tin tức họ Cảnh kia sao?

Nàng lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, còn xen chút không cam lòng, liếc tôi một cái, nói:

- Đương nhiên không thích! Người Võ Đang lấy danh môn tự xưng, đa số cuồng ngạo, nhất là tên họ Cảnh này, trước đó ở Định Quân Sơn ngươi xin tha cho hắn ta còn chưa tính, tại sao lại hỏi thăm về tình trạng hắn gần đây, thực sự là chán ghét.

- Ta chỉ là muốn hỏi thăm hướng đi của bên kia mà thôi, lẽ nào ngươi không nghĩ tới, đám người họ Cảnh này ăn thiệt thòi, không chừng trở về sẽ thêm mắm dặm muối một phen, gây xích mích lại báo thù sao?

Tôi bình tĩnh nói một nửa tâm tư của chính mình, nhưng giấu đi nửa kia, biết nàng tính cách không chịu thua kém, lại nhanh chóng bồi tiếp một câu:

- Đương nhiên ngươi là không sợ bọn họ, có điều chúng ta thêm phiền phức, lại làm cho đối phương khoái hoạt, đều là không tốt.

Luyện nhi vừa định nổi giận, nghe xong nửa câu sau hơi trầm ngâm, gật gù miễn cưỡng đồng ý, nói:

- Coi như ngươi có lý, bất quá sau này nói chuyện không được đề cập tới loại người như vậy, ta nghe được không vui.

Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn chằm chằm nàng trả lời:

- Ngươi không vui nghe ta đề cập đến họ Cảnh, vậy làm sao có thể cùng họ Trác nói chuyện vui vẻ như vậy? Bọn họ cũng đều là Võ Đang đệ tử, ngươi này chính là bên trọng bên khinh rồi.

Miệng lơ đãng nói, nhưng trong lòng hơi căng thẳng, dẫn ra đề tài này có phải là sáng suốt? Chính mình kỳ thực cũng không xác định. Chỉ là, muốn nghe.

- Trác Nhất Hàng này cũng không chán ghét như vậy, người ngốc lại rất thành thật, thận trọng khiêm tốn, ta cùng hắn đúng là có thể nói chuyện.

Luyện nhi làm sao biết tâm trạng tôi bách chuyển, thuận miệng liền đem lời nói tự đáy lòng thản nhiên nói ra, thậm chí trong lúc nói, khóe miệng còn nổi lên một nụ cười.

- Có điều chính là có chút vô dụng, làm việc không thoải mái dứt khoát, võ công cũng không ra làm sao, ta vừa thử thân thủ của hắn, hắn liền trốn tránh không thoát, còn đỏ mặt, thật sự là thú vị.

Nàng chìm đắm trong hồi tưởng, tôi nhắm mắt lại, liếm vết thương trên môi, rất nhanh lại mở lời:

- Luyện nhi a...

Vẫn đang nắm tay nhau, mặc dù chỉ là một tay, ngoắc ngoắc ngón tay của nàng, nàng liền “Hả?” một tiếng, cúi đầu nhìn tôi, chờ tôi nói chuyện.

“Luyện nhi a... Ngươi yêu thích người kia sao?”

- Luyện nhi a, ta còn cảm thấy có chút lạnh, nên làm gì đây?

Chớp mắt mấy cái, vô tội nhìn nàng, mắt thấy kia khuôn mặt tươi rói bỗng chốc xụ xuống:

- Ngươi hỏi ta làm sao bây giờ?

Luyện nhi đã quên đề tài trước đó, buồn bực hất tay nhảy dựng lên, lông mày dựng thẳng nói:

- Nấu nước nóng cho ngươi ngươi lại nói không cần, nói ngươi nóng lên ngươi nói không có, bây giờ hỏi ta làm sao bây giờ, ta biết làm sao, nếu không ta xuống núi bắt một tên đại phu đến đi! Lỡ đâu biến thành giống sư phụ thì hỏng bét!

Biết nàng sẽ sốt ruột, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp liên tưởng tới sư phụ, tôi vội vàng từ trong tấm chăn ló ra nửa thân ôm lấy nàng đang muốn ra ngoài, nhẹ giọng động viên:

- Không quan trọng lắm, không có chuyện gì, không phải sợ.

- Ai sợ!

Luyện nhi đứng tại chỗ bướng bỉnh trả lời, phía sau lưng căng cứng.

- Phải phải, không sợ, thật sự không có gì đáng sợ.

Tôi đáp lời, vòng tay ôm eo nàng nhẹ kéo nàng trở về, rốt cục làm cho nàng lại ngồi xuống, mới rảnh rỗi giải thích:

- Ta làm sao so sánh với sư phụ, công phu không đủ có muốn tẩu hỏa nhập ma cũng không thành? Làm sao ngươi so với ta còn muốn nghĩ về điều tiêu cực nhiều hơn? Nói tòm lại chỉ là lạnh mà thôi, ngươi ra cửa động dùng hai mảnh da thú chắn lại, che bớt gió đi, sẽ tốt hơn rất nhiều.

- Như vậy là được rồi?

Lại bị nàng nghi ngờ trừng một cái, giống như không mấy tin tưởng.

- Vậy là được rồi.

Chăm chú gật gù, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Ngươi nếu không yên tâm, theo ta đi ngủ một lát là được, trên người ngươi ấm áp, ta cũng rất yêu thích.

Nàng nghe vậy hai mắt đảo một vòng, hừ một tiếng, cũng không trả lời có thể hay không, đứng lên ung dung đi ra ngoài, đúng là đàng hoàng che chắn cửa động, chỉ là miệng oán giận nói:

- Thân thể yếu đuối thật phiền phức, ta một điểm cũng không thấy lạnh, trước sau gì cũng phải bắt ngươi theo ta học chút thân pháp mới được.

Mỉm cười nghe nàng oán giận, nhắm mắt nhẹ nhàng nằm xuống, một lần nữa kéo chăn đắp kín.

Đúng vậy a Luyện nhi, sư tỷ của ngươi này là một phiền phức nha, hơn nữa không chừng, tương lai còn có thể tìm đến cho ngươi nhiều phiền phức hơn. Ngươi yêu thích hắn sao? Vấn đề này, cuối cùng chưa từng hỏi ra lời, là bởi vì không muốn cho ngươi cơ hội để suy nghĩ, suy nghĩ đáp án của vấn đề này. Luyện nhi a, ta đã từng nghĩ tới, phải cố gắng tác thành nhân duyên của ngươi, nhưng bây giờ, ngươi trước tiên cần phải thắng một người.

Gió thổi tới bỗng yếu đi, dần dần không cảm giác được, hai tấm chắn tuy cũ nát nhưng quả nhiên vẫn có hiệu quả, hoàn hảo chặn gió bên ngoài, chỉ là đáng tiếc, nếu có thể ngăn cản hồng trần bên ngoài thì thật tốt.

Tiếng bước chân dần trở lại đây, dần hướng bên này tiếp cận, sau đó một tiếng “xột xoạt”, góc chăn được xốc lên, liền tiến đến một cái ôm ấm áp ôn nhu.

- Cho ngươi một canh giờ, mau mau ấm lên, sau đó còn phải làm cơm tối đây!

Bên tai là ngữ điệu giả vờ hung ác, nhưng giống như không muốn làm phiền người khác, cuối cùng ép âm thanh thành lầm bầm. Cười một cái, không đáp lại, chỉ là vỗ vỗ bàn tay đặt ở bên hông, biểu thị chính mình nghe được.

Trác Nhất Hàng, ngươi nếu là thắng được nàng, nàng thừa nhận ngươi, ngày tháng sau đó, ta một lần nữa quay lại an phận, chỉ có thể quy củ bảo hộ ngươi, hộ ngươi cùng người đã định một đời tình duyên, dù cho dùng hết chính mình toàn lực, cũng sẽ chặn lại những khổ sở cùng đau thương cho các ngươi, chỉ để lại điều tốt đẹp hòa thuận, mưa thuận gió hòa, trăm năm hòa hợp. Nhưng ngươi nếu như không thắng được nàng, này thật ngại ngùng, liền đem nhân duyên của ngươi, kể cả một trái tim, đều bại bởi nàng đi. (Đoạn này là Tiêm nhi đối với Trác Nhất Hàng nói)

Luyện nhi, tha thứ cho ta tự ý thay ngươi làm chủ, định ra trận cược này, phần thắng thực sự rất lớn, có người ngốc đến tự cho mình có năng lực siêu phàm chuẩn bị đấu cùng số mệnh, ngươi làm sao không đến xem một hồi náo nhiệt? Nàng (Tiêm nhi) thua bất quá cũng chính là nàng một người đóng kịch một vai trên sân khấu, nếu nàng thắng, cũng không cần ngươi phải múa cùng nàng, ngươi chính là phần thưởng của nàng, nhất định không thể gây tổn thương cho ngươi.

Vô luận thắng thua, tuyệt không thương ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.