Lúc đã tin đứa nhỏ Luyện nhi này chính là Luyện Nghê Thường, tôi liền chắc chắn, trên đời này tất nhiên còn có một Trác Nhất Hàng. Tuy rằng không muốn, nhưng hai cái tên này nhất định sẽ quấn quýt lấy nhau. Cũng bởi vì không muốn, cho nên sau sự việc Hồng Hoa Quỷ Mẫu, những năm gần đây, thời gian cái tên đó xuất hiện trong đầu không chừng còn nhiều hơn so với nghĩ đến Luyện nhi và sư phụ, chỉ cần rảnh rỗi một chút đều sẽ cố vắt hết trí óc đi hồi tưởng, nhớ được một câu một chữ hay một chút hình ảnh cũng được. Cái này không giống với lúc nhỏ tùy ý tưởng nhớ, không nhớ nổi thì thôi, lúc này chính mình tin tưởng một số chuyện chắc chắn sẽ phát sinh, làm sao có thể ngồi chờ chết, chờ vận mệnh cứ thế mà đi tới bước kia?
Mà bây giờ, nhân vật tôi nghĩ đến vô số lần, cuối cùng đã xuất hiện ở trước mắt.
Thật ra trong lòng rất vui mừng, cái nên tới chung quy cũng phải tới, nên là mấy năm qua bằng những mảnh ký ức vụn vặt tôi đã quy được nhiều trường hợp có thể xảy ra, một loại khả năng cao nhất khiến người ta tiếp nhận, càng may mắn hơn chính là, chính mình kịp thời phản ứng lại. Chẳng qua là, toàn bộ mới coi như vừa bắt đầu.
Người thiếu niên này vừa bị ngắt ngang câu chuyện, trong đầu hắn còn chưa kịp nói ra cái tên đã bị người khác gọi ra, nhất thời có chút lúng túng, nhưng chưa kịp mơ hồ quá lâu liền nghe tôi nói rõ thân phận lai lịch của hắn, hiển nhiên là cực kỳ kinh hãi, vội vã thu hồi bối rối, nghiêm nghị ôm quyền nói:
- Không sai, tại hạ đúng là thuộc phái Võ Đang học được một ít công phu mèo quào, nhưng không biết cô nương làm sao biết được?
- Chuyện của mấy tháng trước, trên đường hữu duyên gặp được đồng môn của các hạ Cảnh Thiệu Nam cùng đoàn người trải qua mấy ngày, có nghe được chút chuyện, thiếu hiệp không cần lo lắng.
Tôi mìm cười trả lời, ra vẻ như quan tâm hỏi:
- Đáng tiếc sau đó có một số việc nên mỗi người đi một ngả, không biết thiếu hiệp có tin tức gì của bọn họ không? Gần đây họ vẫn khỏe chứ?
Không sai, chủ đề này, là cố tình dẫn ra. Tên nam tử không hoài nghi, nghe vậy sắc mặt nới lỏng, trả lời:
- Thì ra là bằng hữu của Cảnh huynh, thất kính thất kính. Vài ngày trước tại hạ bận giải quyết việc nhà, vẫn chưa gặp qua các vị đồng môn, có điều...
Hắn do dự một chút, nói tiếp:
- Có điều theo lời một vị bằng hữu tại hạ quen trên kinh thành, Cảnh huynh hình như bị thương nhẹ, may mà không có gì đáng lo ngại, sau đó đã về núi Võ Đang, cô nương xin đừng lo lắng.
- Sao?
Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Võ công của Cảnh thiếu hiệp tốt như vậy cũng bị thương, không biết là bị người nào đả thương? Vậy các ngươi tính làm gì? Phái Võ Đang các ngươi không thay hắn ra mặt sao?
Lúc hỏi câu này, lơ đãng quét mắt sang thiếu nữ bên cạnh, Luyện nhi vẫn cầm ống tay áo của tôi, nhưng dường như cũng bị đề tài này hấp dẫn, lộ vẻ tò mò, bản thân nàng làm chuyện tốt đương nhiên sẽ không hiếu kỳ là ai đả thương, chỉ là nghe được câu hỏi của tôi, nàng liền nhìn về phía người kia, muốn biết từ miệng hắn sẽ có câu trả lời thế nào.
- Nghe nói là một Tặc Bà Nương thủ đoạn độc ác!
Nam tử không chú ý, giận dữ bật thốt lên một câu như vậy, rồi có lẽ cảm thấy không thích hợp, ngưng đề tài này, cúi đầu nói:
- Thật xin lỗi, tại hạ nhất thời tức giận nên lỡ lời, nhị vị cô nương chớ trách. Kỳ thực nếu hai vị không phải người trong chốn giang hồ thì đừng nên vướng vào, giang hồ ân oán thị phi, tự có đồng môn cùng các vị trưởng lão Võ Đang làm chủ, sớm muộn sẽ giải quyết, tại hạ thay Cảnh huynh đa tạ cô nương quan tâm.
Hắn hành xử luôn thủ lễ, khi nói chuyện gần như sẽ không nhìn thẳng chúng tôi, do đó hắn chưa nhìn thấy thiếu nữ áo trắng kia bởi vì một câu “Tặc Bà Nương” của hắn mà nhất thời biến sắc. Nhưng là, ngay cả như vậy, Luyện nhi lại không hề nổi giận. Nàng vẫn nắm ống tay áo tôi, một đường dời xuống kéo bàn tay tôi đang giấu sau lưng nắm chặt, cau mày nói:
- Ai cần quan tâm tên kia, Võ Đang các ngươi xưa nay anh hùng hào kiệt xuất hiện lớp lớp, tìm ai tính sổ thì cứ tìm, người ta cũng không nhất định sẽ sợ các ngươi, dạy dỗ được rồi hãy nói, ta... Tỷ tỷ ta thân thể không khỏe, ngươi còn nói mấy lời khó nghe đó làm cái gì?
Tôi quay đầu, bình tĩnh nhìn nàng, lần đầu tiên, bỗng nhiên không cách nào nhận ra lời nàng nói là thật hay giả. Thật sự là vì lí do này sao?
Lúc này người bên cạnh cũng không để ý tầm mắt của tôi, mà là ngang nhiên nhìn nam tử kia, trong mắt tuy có không thích, nhưng không nhìn ra nửa điểm tức giận, cho nên, thiếu nữ này thật sự là bởi vì quan tâm bằng hữu mà kiềm chế sao? Hay nói, căn bản là bởi vì, nàng không muốn nổi cáu với hắn?
- Lời này của cô nương sai rồi.
Thiếu niên nghe ra sự bất mãn trong lời nói, vội vàng giải thích:
- Võ Đang nổi danh, tuyệt đối không phải lấy mạnh ức hiếp người, trong chuyện này chắc có lý do riêng, tương lai sẽ có người cho cái công đạo, vừa rồi là tại hạ lỡ lời, tại hạ chỉ là một hậu sinh vãn bối, không bị danh sư vứt bỏ, nhưng tư chất lại đần độn học chữ đánh võ không có gì nổi bật, địa vị càng không đủ để được xưng danh, lời nói tất nhiên không thể đại biểu cả Võ Đang, kính xin vị cô nương này không nên để ý.
Chắc là hắn cũng có chút nghi ngờ, nhưng nói chuyện đặc biệt khiêm nhường thận trọng, vẻ mặt Luyện nhi bình thường trở lại, gật gù tiếp lời:
- Ô, ngươi nói sớm một chút có phải hay hơn không, sao bây giờ mới nói.
Hai người này vốn không nên có đoạn đối thoại như vậy, đây là chính tôi tính toán để tính kế Trác Nhất Hàng, làm sao lại thành tính kế nàng? Nhưng như vậy thì sao, chung quy Luyện nhi vẫn là đối với hắn nở nụ cười, cho nên không biết bản thân đã làm gì, đến tột cùng là muốn làm giảm hảo cảm của nàng đối với hắn? Hay là lại khiến cho nàng đối với hắn ấn tượng sâu hơn?
Trong lòng thoáng chốc sợ hãi, đang quẩn quanh trong mớ suy nghĩ hỗn độn, không biết chính mình đã đẩy phong ba gì, trợ sóng lớn gì, trồng quả gì. Lẽ nào thật sự là trong cõi u minh tự có định sổ, tất cả do ý trời, vận mệnh khó sửa?
- Ngươi thật sự bị bệnh.
Chợt nghe một giọng nói, thấy nàng quay đầu, trên mặt thu lại nụ cười, nghiêm nghị hướng tôi nói:
- Tay càng ngày càng lạnh, vẫn là nhanh đi mặc thêm y phục vào mới được.
Không đợi tôi trả lời, liền nâng mắt nhìn nam tử kia nói:
- Này, tỷ tỷ ta muốn thêm y phục, ngươi cũng không thể đứng ở chỗ này, mưa núi tới nhanh đi cũng nhanh, hẳn là sắp ngừng rồi, ta đưa ngươi ra ngoài nhìn một cái đi.
Nói xong câu này, Luyện nhi buông lỏng tay của tôi ra, hờ hững hướng về tên nam tử bước đi, chưa được hai bước, bỗng thân hình dao động, giống như muốn ngã xuống, nhưng là ống tay áo phất một cái, nhanh như chớp bắt lấy tay tên nam tử. Nam tử bỗng dưng kinh ngạc, mặt đỏ lên, nhưng không tránh được cũng không thể vùng ra, vẫn là thiếu nữ nhẹ nhàng nở nụ cười, buông tay ra nói:
- Mặt đất ẩm ướt, trượt chân, ngại ngùng, thứ lỗi.
Nhưng thần thái thản nhiên, nào có nửa điểm dáng vẻ xin lỗi. Nam tử không biết nói thêm cái gì, đỏ mặt chậm chạp xưng “phải”, hướng bên này chào một cái, rồi theo nàng cùng đi.
Tôi liền đứng tại chỗ, chỉ thấy hai người một trước một sau đi ra bên ngoài, đứng cửa động Hoàng Long, Luyện nhi hình như nhìn sắc trời một chút, đối với hắn nói gì đó, nam tử ôm quyền gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài chưa đến vài bước, thiếu nữ bỗng gọi hắn, lần này âm thanh lớn hơn, nghe được là:
- Đúng rồi, chuyện ngươi ở nơi này gặp bọn ta, không cho nói với bất kỳ ai!
Người thiếu niên lớn giọng đáp lời:
- Cô nương yên tâm, chúng ta bèo nước gặp nhau đảo mắt không thấy, ta sẽ không nhắc tới nó.
Lại nghe Luyện nhi cười “hì hì”, nói:
- Không hẳn, làm sao ngươi biết không có lần sau?
Khiến cho đối phương không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đáp:
- Vậy cũng tốt, nếu hữu duyên ngày khác có thể gặp lại, tại hạ nhất định xem cô nương là bạn tốt mà đối đãi.
Lúc này thiếu nữ mới hướng hắn phất tay một cái, nói:
- Được rồi, ngươi đi đi!
Mưa mặc dù đã ngừng, gió vẫn chưa dứt, đem hai âm thanh thổi tới, từng lời rõ ràng lọt vào tai, tôi thẫn thờ đứng đó, nhìn nơi cửa động, nơi đó có một bóng người, lưng tựa vách đá, mặt hướng bên ngoài, dường như mỉm cười tiễn đưa gì đó ở phía trước, không nhúc nhích.
Đợi một lúc lâu, ngươi kia vẫn là không quay đầu lại, không trở về.