Lần đầu tiên mở mắt ở thế giới này, từng cho rằng mình đang nằm mơ. Vượt không gian trở lại thời xưa, nếu một ngày thật sự xảy ra với bản thân, dù là ai cũng sẽ cảm thấy hoang đường như một giấc mộng. Trong mộng là nhà tranh đơn sơ, đèn dầu u ám, người đàn ông cao to cùng người đàn bà đang khóc sướt mướt oán trách tại sao lại sinh ra món hàng lỗ vốn.
Tiếc là ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, ngày lại ngày trôi qua, ác mộng này vẫn chưa từng tan đi. Do đó, rốt cuộc đành chấp nhận sự thật, hiểu rằng vĩnh viễn sẽ không tỉnh mộng nữa rồi.
Vẫn không tỉnh, mộng cảnh chính là hiện thực. Tôi là người của thực tế. Mà người thực tế, nếu sống, đều muốn mình sống tốt hơn.
Sau đó là những chuỗi ngày bận rộn. Vì sinh tồn, vì tương lai, ở hoàn cảnh khó khăn gian khổ, vừa đấu tranh vùng vẫy, vừa hao tổn tâm tư tìm hiểu xung quanh, mưu tính đủ loại, chỉ để đạt được mục đích đơn giản này mà thôi.
Song, làm như vậy, dần dần khiến người ta có cảm giác đang sống chân thực. Tự cho rằng bản thân đã tiếp nhận rồi, chấp nhận lặng lẽ sống một góc bên trong lịch sử. Lịch sử là chân thật, vậy mình cũng là thật, chẳng qua cách một khoảng không gian thời gian với thế giới ăn chơi trác táng ngày đêm kia mà thôi.
Tôi thật sự đã cho là thế. Nhưng mà... Giờ đây...
Luyện Nghê Thường.
Luyện Nghê Thường, là ai?
Như phần lớn mọi người, khi đó, ở cuộc sống tiết tấu nhộn nhịp, chính mình cũng không tính là người đam mê đọc sách. Tuy có gặp những cố sự kia, hầu như đều là lướt qua, mơ hồ nhớ được vài chi tiết vụn vặt là nhiều nhất rồi. Cho dù là vậy, chắc chắn sẽ không cảm thấy xa lạ với cái tên này. Đâu chỉ không xa lạ, chính xác là cửu ngưỡng đại danh (tên tuổi ngưỡng mộ đã lâu).
Cửu ngưỡng đại danh, không có thật.
Ngơ ngác về tới trên núi. Cũng không nhớ về bằng cách nào, có lẽ là vô thức đi theo sư phụ. Dù sao thực chất bên trong không phải trẻ con, những năm này chuyện gì đều do chính mình quyết định, rất ít tìm người tâm sự, huống hồ có nhiều chuyện không cách nào nói hết được. Đặc biệt sau khi theo sư phụ, cả hai đều là người không thích nói nhiều, lâu dần tạo thành một loại ký kết ngầm, nếu tôi không nói, người sẽ không hỏi đến. Mà lần này, suốt quãng đường từ khi ra khỏi cửa tiệm, người đã quan sát tôi nhiều lần, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng gọi tôi một tiếng:
- Tiêm nhi...
Nghe tiếng ngẩng đầu, đã thấy người hơi nhíu mày, vẻ mặt tuy rằng bình thường, trong mắt rõ ràng thoáng nét lo lắng. Tôi nghĩ sắc mặt mình nhất định không tốt, cũng biết người vì vậy mà hiểu lầm. Sư phụ là người vô cùng kiêu ngạo, nói chuyện “một lời nói một gói vàng”, làm việc “nói một không hai”, mặc dù chưa bao giờ chính miệng cam kết với tôi, nhưng việc định cư ở Hoa Sơn chứng tỏ người nhận thức tôi làm người kế thừa y bát, nên mới có những lời nói động viên; hiện tại thu thêm một đồ đệ, lại là căn cốt hiếm thấy, xưa nay vốn tâm tư bình lặng, vẫn không khỏi có chút canh cánh trong lòng đối với lời nói kia. Trước đó cũng hiểu tâm tư của người nên vẫn giữ trạng thái vui vẻ làm người yên tâm. Thế mà hôm nay miệng nhận là đệ tử chân chính, sắc mặt lại cứ không tốt, nhất định khiến người cho rằng thật ra trong lòng tôi vẫn để ý. Người nào đâu biết, tôi lại không cách nào nói cho người biết, khiến tôi rối ren vạn phần chỉ vì người xúc cảm bộc phát tùy ý gọi lên một cái tên mà thôi. Cái tên này, lần thứ hai đưa tôi trở về trạng thái mờ mịt khi vừa mới chào đời. Không cách nào giải thích, đành cười với người. May mắn sư phụ không phải người thích truy cứu tận gốc, người sẽ cho tôi thời gian, để chính tôi chậm rãi suy nghĩ. Đây chính là điều tôi cần nhất lúc bấy giờ.
Buổi tối hôm ấy, lần đầu tiên mất ngủ. Tôi trở mình đứng dậy, nhẹ nhàng khoác áo, tính đi ra ngoài động. Ai biết động tĩnh nho nhỏ cũng sẽ kinh động đến đứa bé tâm luôn đề phòng kia. Trên ghế dài, nàng cảnh giác ngẩng đầu, trong đêm tối một đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía tôi. Tôi cũng lặng lẽ nhìn nàng, dù rằng thật sự trong tối tôi không nhìn rõ nàng. Một lát sau, tôi thu tầm mắt về, xoay người hướng ra cửa động.
Ngoài động không khí mát mẻ, dù là mùa gì, đêm khuya trên núi đều lạnh. Đêm nay trăng sáng lên cao thật là tốt, bầu trời đầy sao lấp lánh, tựa hồ giống với những đêm tôi nhìn thấy khi còn ở hộ gia đình thợ săn.
Tôi có ngắm mãi cũng không hiểu những vì sao, chỉ là mỗi khi ngẩng đầu nhìn nhau, tâm luôn cảm thấy như được vỗ về an ủi, chốc lát bình tĩnh trở lại. Bình tĩnh rất quan trọng, bởi vì chỉ có bình tĩnh, lý trí mới có thể tỉnh táo mà suy nghĩ. Trong gió đêm, đầu óc sáng tỏ hơn, tôi bắt đầu nghĩ, đây không phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Thế giới to lớn, vỏn vẹn một góc cũng sẽ có rất nhiều người trùng tên, lẽ nào không cho phép người thật vừa vặn trùng họ tên một nhân vật trong sách của mấy trăm năm sau? Nhưng mà, sâu trong nội tâm, có một âm thanh hỏi ngược lại, vì sao trùng khớp như vậy? Trùng tên, còn trùng giang hồ, thậm chí trùng cả niên đại - tuy nhớ không rõ cốt truyện, giờ nhớ lại, hẳn là triều đại nhà Minh thời hoạn quan nắm quyền, điểm này vẫn lưu lại trong tâm trí.
Vậy nếu... nếu như không phải trùng hợp, tôi lúc này đây, đến tột cùng là ở nơi nào? Là trong lịch sử chân thật? Hay là trong câu truyện hư ảo? Ngẩng đầu lên, dải ngân hà mênh mông, chúng nó cùng với ngân hà mà tôi của mấy trăm năm sau ngồi trên hiên nhà ngắm nhìn vô số lần, thật sự cùng một khung cảnh sao? Nơi đây là nơi nào, lúc này là lúc nào? Đã từng cho rằng tìm được đáp án rồi, hôm nay thế nhưng tất cả đều bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ngồi yên một lúc lâu, vẫn phiền muộn như cũ, vẫn mê man như trước, toàn bộ vẫn không có đáp án. Ít ra, tâm tư đã được chải chuốc một phen, không phức tạp rối rắm khiến tâm loạn như ma giống trước nữa.
Tri giác khôi phục, rốt cuộc cảm giác được cái lạnh, kéo kéo y phục, tôi đứng dậy rời đi. Từ bên dưới trăng sáng trở lại động, trước mắt một màu đen kịt, dựa vào trí nhớ lần mò tới bên giường đá. Vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị tháo giày, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt. Tôi mở to mắt, tập trung dùng hết thị lực, cuối cùng thấy được một hình dáng mờ nhạt, vẫn là đứa bé kia, nàng vẫn duy trì tư thế trước khi tôi ra ngoài, dường như chưa hề chuyển động, chỉ là một đôi mắt sáng trong bóng tối phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Giờ này thấy tôi đã nhận ra nàng, có chút không thú vị mà ngáp một cái, quay đầu nằm sấp trên ghế dài tiếp tục nghỉ ngơi.
Chẳng hiểu vì sao, trong lòng khẽ động, cảm thấy hình như nàng đặc biệt đợi tôi trở về. Ngồi ngốc một chỗ không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng nàng hô hấp trong bóng đêm ngày càng rõ ràng. Rốt cuộc nhịn không được, nhẹ nhàng mở miệng, thử gọi một tiếng:
- Luyện...
Hai chữ sau chần chừ trong cổ họng:
- Nghê Thường?
Nói ra cái tên này, nháy mắt, cảm thấy không phải trong mộng, chỉ cảm giác ở trong phim.
Có lẽ một tiếng gọi ra, bên kia nàng động đậy lỗ tai, nhưng đối với cái tên này lại không phản ứng chút nào. Cũng đúng, hôm nay vừa mới ban họ tên, đứa nhỏ bình thường cũng sẽ không nhớ kỹ nhanh như vậy, huống chi là nàng. Tôi dừng một chút, lại kêu một tiếng thử thăm dò:
- Luyện nhi?
Lần này nàng quay hơn nửa khuôn mặt, liếc nhìn bên này một hồi, giống như đánh giá tôi đang đùa nàng, bất mãn nhăn nhăn cái mũi nhỏ, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hung dữ đại biểu kháng nghị, lại quay đầu không hề phản ứng.
Tôi giương khoé miệng, vô thanh vô tức nở nụ cười.