Sư phụ từng nói, “Tiêm nhi, tuy rằng con thông minh, nhưng tính tình lại hay suy nghĩ nhiều, tâm tư sâu nặng, chắc là tật xấu thích lo nghĩ từ trong bụng mẹ nhỉ?”
Người nhàn nhạt nói lời này, phần lớn mang ý tán gẫu, nhưng cũng là vô tình “chó ngáp phải ruồi“. Nói chung xem như tôi vẫn tự hiểu mình, đối với lần này hết sức bác bỏ, âm thầm nhắc nhở bản thân suy nghĩ nhiều cũng không sao, chỉ mong không do dự thiếu quyết đoán, nếu không sự việc sẽ đi vào ngõ cụt. Do đó, mớ rối rắm tới cũng nhanh mà đi cũng lẹ. Trong chốc lát, chuyện khó giải, quyết định tạm thời không bận tâm nữa là được rồi.
Huống hồ, đêm đó, không biết có phải đứa nhỏ kia đang đợi tôi hay không, không biết có định đáp lại hay không, nhưng mà giúp tôi lờ mờ tỉnh ngộ, trùng hợp cũng được, không trùng hợp cũng chẳng sao. So với cô gái tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết xưa thì nàng, Luyện nhi, xác thực là một đứa bé tồn tại sinh động, là một hài tử bị cha vứt bỏ, được sói mẹ nuôi nấng, lại được tôi và sư phụ cơ duyên xảo hợp mang từ hang sói về đào tạo đến nay. Tôi từng tận mắt thấy nàng hỉ nộ ái ố, chứng kiến nàng biến hóa từng chút một. Giờ đây có thể nào chỉ vì vỏn vẹn một cái tên, đã hoài nghi nàng có thật hay không, dẫn đến nghi hoặc toàn bộ thế giới cùng sự chân thực của chính bản thân mình?
Nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái không ít.
Ngày tháng trôi qua bình thường, không mặn không nhạt, nên như thế nào thì vẫn như thế ấy. Sư phụ thấy tôi dần dần khôi phục như thường, cho rằng tôi rốt cục điều chỉnh lại, cũng không truy vấn gì, nét mặt vui vẻ không ít.
Chẳng qua là trong cuộc sống sau này, vô tình tự tạo cho bản thân thêm một thói quen. Nói là được gợi nhớ cũng tốt, hoặc là không bỏ xuống được cũng không sao. Về sau, thỉnh thoảng ở thời điểm nhàn rỗi một thân một mình thanh tịnh, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được đi suy nghĩ, đi hồi tưởng, nhớ lại câu chuyện xưa về truyền kỳ nữ tử này. Mặc dù kết quả thử thường là uổng phí tâm tư vô ích.
Đã từng du lịch bụi, lúc ngồi xe mệt nhọc cũng thích đọc gì đó giải sầu. Đáng tiếc nhìn tới nhìn lui, giống như đại đa số mọi người chỉ xem qua những bộ kinh điển “Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc”, “Tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên”, cũng có vinh dự đọc qua không ít đoạn về một vị kiếm khách phong lưu đa tình - những cái này, bây giờ hồi tưởng, chỉ có thể nhớ được những chi tiết vụn vặt - nói chi đại tác phẩm mấu chốt này, trái suy phải nghĩ, thậm chí ngay cả xem qua hay chưa từng xem đều nhớ không được.
Vì lẽ đó, cho dù tận lực truy cứu như thế nào đi chăng nữa, sau cùng hiện ra nhiều nhất cũng chỉ là các đoạn phim không giống nhau trên màn ảnh. Đây cũng coi như thôi đi, cố tình hình ảnh người kia vẫn còn trong đầu, giống như tự nhiên, đủ loại tình tiết lẫn lộn tới lui mơ hồ như khói mây, mới chân chính khiến người không sao chịu nổi.
Những lúc như thế này, nhịn không được muốn che mặt than thở, nếu như trời cao cho tôi một cơ hội...
- Ngươi! Lại ngẩn người! Mệt ta đi tìm cả buổi, sư phụ gọi!
Phía sau bỗng dưng vang lên âm thanh hô quát, ngắt câu không rõ ràng, nhưng vô cùng kiêu ngạo.
Mà thôi, nếu ông trời lại cho một cơ hội, nhất định tôi sẽ không ngu ngốc đi vào con đường kia... Nghĩ như thế, phì cười lắc đầu, đứng dậy giũ nhẹ quần áo, xoay người, trước mặt là một khuôn mặt cực kỳ nhỏ nhắn.
Có thể, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm tôi thoải mái.
Bởi vì nhìn như thế nào đi nữa, cũng không cách nào đánh đồng khuôn mặt nhỏ nhắn này cùng với cô gái trùng tên - truyền kì nữ tử quyến rũ tuyệt sắc lại bễ nghễ thiên hạ. Được rồi, về khoản tuyệt sắc, tương lai cũng có khả năng, có điều hiện tại ngoại trừ đáng yêu vẫn là đáng yêu, còn ngạo nghễ, từ nhỏ đã là vậy, đáng tiếc, chỉ dùng để nhắm vào tôi.
Tiến lên phía trước định dắt nàng cùng đi, chưa kịp đưa tay, bị nàng trừng mắt một cái, xoay người nhanh như chớp liền biến mất rồi. Chợt có chút hoài niệm lúc trước không luyện khinh công, cũng sẽ không dùng hai chân chạy trốn tiểu lang.
Sau khi bắt đầu “bi bô” tập nói, nàng phát triển toàn diện một cách nhanh chóng, không tới một năm đã có thể nghe nói trôi chảy tiếng người, phương thức tư duy và phương pháp biểu đạt cũng càng giống một người bình thường. Sau đó, sư phụ liền bắt đầu truyền thụ cho nàng tâm pháp võ công cơ bản làm nền tảng. Mà về điểm này, không thể phủ nhận, nàng thật sự không thẹn với tâm huyết lớn mà sư phụ bỏ ra, nhận thức cao, tiến bộ lại nhanh chóng, quả thực khiến người ta tự than thở không thôi. Trước nàng, tôi vốn đã hai năm học nghệ có thừa. Bây giờ thấy nàng sắp đuổi kịp, ngẫu nhiên ngẫm nghĩ, ít nhiều cũng cảm thấy không cam tâm, rồi lại không thể làm được gì.
Đương nhiên, đối lập với tôi đây tâm tình phức tạp, bên kia sư phụ chính là đơn giản thoải mái rất nhiều. Chắc là cảm thấy không thể cô phụ mỹ ngọc lương tài (tài năng xinh đẹp) như vậy, đối với bộ kiếm pháp đang khai sáng bên trong, sư phụ thấy được càng quan trọng, ngoại trừ thời gian ở ngoài chỉ điểm chúng tôi luyện công, người lại khôi phục trạng thái cả ngày bế quan như lúc trước, thậm chí chỉ có hơn lúc trước chứ không kém - có lẽ là cảm thấy Luyện nhi đã được đào tạo thành “người” rồi, còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi, gần nhất mấy ngày nay cũng yên tâm giao công việc đi săn cho nàng. Như thế, vô tình tạo thành cục diện tôi lo bên trong nàng quản bên ngoài. Vì thế nàng có vẻ rất cao hứng, tựa hồ tự nhận mình là chủ nhà, càng về sau càng dùng dáng vẻ nâng cằm ngạo nghễ đối với tôi.
Đối với việc này, tôi cũng thản nhiên không để ý, năng lực đi săn của nàng cũng như tôi, nếu nói riêng về kỹ xảo, thậm chí là trên cả sư phụ.
Có điều gần đây...
Ăn xong cơm tối, hiếm thấy sư phụ ra ngoài một chuyến dặn dò mỗi người chúng tôi vài câu, liền vào lại thạch thất tĩnh tọa. Tôi thổi chút lửa, chuẩn bị xử lý mớ đồ mà buổi sáng nàng đem về. Đi đến góc hay để con mồi nhìn một cái, từ từ nhíu mày. Trước kia nơi này thường chất đống lớn các con mồi săn được, lúc này chỉ có một con gà rừng ngắc ngoẻo, trơ trọi vô cùng đáng thương.
Đây đã không phải lần đầu tiên, tình hình mấy ngày gần đây đều như vậy. Tôi nhìn chỗ thu hoạch một lát, rồi quay đầu nhìn nàng, quả nhiên phát hiện nàng ở xa xa dùng khóe mắt nhìn tôi, vừa thấy tôi quay đầu lại, lập tức dời tầm mắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi thật muốn nói cho nàng biết, là tôi đã nhìn ra dáng vẻ đứa nhỏ che đậy khuyết điểm của nàng.
Quả nhiên là có chuyện gì đó. Thời điểm này chính là mùa sản vật phong phú, không cần nói tới nàng, ngay cả tôi đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch chắc chắn sẽ không vỏn vẹn chỉ có bấy nhiêu đó. Lại thấy bộ dạng nàng chột dạ, nói là suy đoán, chi bằng gọi là chắc như đinh đóng cột.
Ban đêm, đặc biệt lưu tâm. Giường sư phụ ở tận cùng bên trong thạch thất, trở ra chính là giường đá và ghế dài trong động. Bởi vì cửa động không có cách nào che phủ toàn bộ, ngày trước buổi tối tôi tương đối cảnh giác, lo sợ có cái gì đó thừa dịp đêm đến lẻn vào. Từ khi có đứa nhỏ này, ngược lại ngủ được sâu hơn, vì nàng nhạy cảm hơn tôi nhạy cảm nhiều.
Thế nhưng đêm nay tôi lại thận trọng, lại trơ mắt thấy được bóng lưng nàng đêm hôm khuya khoắt lén lút ra khỏi động.
Đây là vì sao? Đứng dậy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Không có nhiều thời gian chần chừ, tôi khoác áo mang giày, quyết định đi theo.
Càng vào sâu trong núi, xung quanh tất cả đều là hơi ẩm. Đêm nay ánh trắng ảm đạm, rõ ràng là hoàn cảnh khác biệt, không biết vì sao khiến người ta nhớ tới một đêm giá rét lần đầu gặp đứa bé kia. Khác biệt là, khi đó tôi tay cầm cây đuốc thấp thỏm lo sợ, hiện tại là hai bàn tay trống trơn nín thở liễm tức (nín thở giấu đi khí tức không để người khác phát hiện).
Phía trước là một thân ảnh rất xa, tốc độ cực nhanh. Bám theo nàng không phải chuyện dễ, không chỉ bởi vì tính nàng cảnh giác hơn người, mà còn do là, chỉ một lộ trình ngắn ngủi, thế nhưng tôi lại nhiều lần suýt chút nữa đã mất dấu nàng. Trong tay không có vũ khí, thay vì nói là đã quên mang theo, không bằng nói là trong tiềm thức không cảm thấy sẽ gặp nguy hiểm - có thể là nàng giấu bí mật nhỏ nào đó, nhưng chung quy không đến nỗi nguy hiểm đáng sợ.
Cũng có thể là tôi quá tự tin, tự tin rằng vô luận không dễ dàng cỡ nào, chính mình chung quy cũng là theo bước chân nàng.
Không lâu sau, ông trời lập tức trừng phạt suy nghĩ không chu toàn này. Tôi thật sự không nghĩ tới, khinh công của đứa bé kia vậy mà lại tiến bộ thần tốc đến thế. Trước đó tại vùng hoang dã, tốc độ còn có thể miễn cưỡng bắt kịp, sau khi vào khu rừng rậm... chuyển hướng linh hoạt uyển chuyển kia, hiện tại tôi vô phương làm theo.
Cuối cùng, bên trong bóng rừng lay động, tôi mất dấu nàng.
Trăng đêm mờ nhạt.