Cuối cùng, nàng vẫn đi rồi, mà tôi, rốt cuộc vẫn ở lại.
Sau đó, trong khoảng thời gian nhàn rỗi này, cũng đã từng yên tĩnh suy nghĩ, hiện giờ mình thế này coi như là đang nhận mệnh sao? Xem như là nhường lại cho vận mệnh làm chủ tất cả sao? Rồi kết luận lại, là không, nói tôi tự an ủi cũng được, nói tôi ỷ vào một góc trong lòng mà ngoan cố chống đối cũng tốt, nói chung, tôi không thừa nhận mình thế này là xem như mặc cho số phận.
Thay vì nói để vận mệnh làm chủ, chẳng thà nói rằng, giao cho nàng làm chủ tất cả.
Điều tôi chờ đợi, không phải là định đoạt của số phận, mà là quyết định của Luyện Nghê Thường.
Chẳng qua, cho dù mình định nghĩa lần chia lìa này là gì, ngày tháng còn lại chắc chắn đều trở nên vô ích rồi. Đã không có người trong lòng, cũng không có việc gì đặt trong lòng, ngay cả những việc sinh hoạt hằng ngày vụn vặt đều không tới lượt tôi bận tâm. Phần lớn người trong sơn trại vốn biết tôi và Luyện nhi thân thiết, hơn nữa trước khi xuất phát nàng còn chỉ thị một hồi, vì vậy mình bỗng chốc đã trở thành sự tồn tại đặc biệt, thỉnh thoảng cảm thấy các nàng tưởng chừng như hận không thể cung phụng người này ngày đêm, đỡ phải không cẩn thận đụng sứt mẻ chọc cho trại chủ trở về sẽ tức giận.
Về phương diện khác, loại quan tâm này không xuất phát từ chân tình, bản thân Trúc Tiêm vẫn tách biệt với sơn trại, lại thêm việc thân thiết với Luyện nhi, vô hình trung đã tạo khoảng cách với nhóm người thường trong sơn trại. Chính tôi còn không muốn bỏ ra quá nhiều thời gian để kết bạn rút ngắn khoảng cách, đương nhiên những người kia cũng sẽ không chủ động đến gần.
Không muốn bỏ nhiều thời gian đi kết bạn, thứ nhất là thật sự không thấy hứng thú, chủ yếu hơn là mỗi ngày phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để điều dưỡng tĩnh khí. Tập luyện lâu ngày sẽ phát hiện, thật ra chỉ cần chuyên tâm bồi dưỡng thân thể, không liều lĩnh cầu tiến, tu luyện nội công vẫn rất hiệu quả cho việc cường thân kiện thể.
Đã nói sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, vậy thì chuyên tâm tĩnh dưỡng, chỉ cầu mong chuyện vì tĩnh dưỡng mà phải xa cách nàng như thế này, là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Cuộc sống thanh tĩnh mà nhàn hạ rất dễ thích ứng, nhất là sau khi dưỡng thành quy luật sinh hoạt mới, làm việc và nghỉ ngơi cứ theo tuần tự mà tiến, mỗi ngày sẽ nhớ đến nàng vào những lúc cố định. Chẳng mấy chốc đã hơn một tháng, đã không cần lo lắng cho hai người kia, dựa theo cước trình của Luyện nhi và lão gia tử có lẽ đã chạy tới kinh thành rồi, không biết họ sẽ gặp được gì, chỉ mong tất cả đều thuận lợi.
Chỉ cần hết thảy đều thuận lợi bình an, gặp được ai cũng không quan trọng.
Tuy lý trí nói như vậy, nhưng ít nhiều vẫn lo nghĩ, cũng không rõ lo nghĩ về khía cạnh nào nhiều hơn. Mỗi khi tâm tình này xuất hiện, đều sẽ nghĩ nếu có phương pháp biết được tin tức của nàng thì thật tốt, dù là một chút cũng được.
Mà lần này, hiếm thấy, dường như ông trời thật sự cho toại nguyện. Tiếp tục qua hơn nửa tháng, một người không ngờ tới đã xuất hiện.
- Trúc Tiêm tỷ tỷ, này, tỷ tỷ...
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, sau khi mùa đông đến, thời tiết tốt như vậy đã dần ít đi. Như mọi ngày tôi vào rừng trúc luyện kiếm, theo thói quen luyện xong sẽ ra ngoài rừng tìm một tảng đá lớn ngồi tĩnh tọa dưới ánh nắng ấm áp, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt gì đó đều là nói khoác, phơi nắng nhiều khỏe mạnh mới là thật.
Đáng tiếc mới ngồi chưa được bao lâu, loáng thoáng nghe được âm thanh, kêu la om sòm, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt.
Quay đầu nhìn theo từ sớm, người kêu la là một trong hai nữ binh một cao một thấp. Tuy nói không thân thiết lắm với phần lớn người trong trại, nhưng hai người phụ trách chiếu cố tôi đây xem như ngoại lệ, chắc là nhờ tiếp xúc nhiều hơn, nên mới gỡ bỏ một ít cẩn trọng, nhất là cô gái thấp bé này, trước giờ luôn cười hì hì, chung sống mà muốn xa lạ cũng khó.
- Trúc Tiêm tỷ... tỷ, phù phù, tỷ tỷ, mau...
Thấy cô bé một mạch trèo lên đây, chắc là chạy hơi gấp, thở hồng hộc, khom người tay chống đầu gối vừa thở hổn hển vừa nói:
- Mau mau, xin đến trước trại, ở đó có một, phù, có một...
- Thuận khí trước, có đại sự gì cũng phải thở đều trước mới nói, đừng nóng vội.
Thấy thế, tôi khuyên nhủ, tiện tay vỗ nhẹ lưng cô gái.
Trái lại cô gái cũng nghe lời, ngậm miệng thở mấy cái, rốt cuộc hòa hoãn lại, lập tức đứng thẳng người vội nói:
- Không phải, không phải ta có việc, là đại quản sự... Thật ra cũng không phải đại quản sự, là một người nữ đến trước trại, trông khoảng mười tuổi, hình như là tới xin nhập trại, nhưng nói năng hung dữ như muốn gây sự, cô ta không rõ lai lịch, tự xưng họ Thiết, có thể nói ra tên tuổi của trại chủ, đại quản sự có phần không chắc, muốn mời ngài đi xem có quen biết không.
- Họ Thiết?
Không cần nghĩ nhiều lắm, trong đầu lập tức hiện lên một gương mặt, tôi vọt người xuống, nói:
- Được rồi, đúng là có một người như vậy, ta qua liền, ngươi tới sau không cần gấp gáp.
Nói xong cũng không đi theo đường cũ mà trực tiếp phi thân xuống sườn núi.
Chạy nhanh một mạch tới trước cổng chính sơn trại, ở đó đông nghịt căng thẳng đang bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, trên trạm gác cao cao cùng với sau thành lũy vách đá có đầy cung thủ đứng đó, mỗi người đều giương cung lắp tên vận sức chờ phát động, các mũi tên đều hướng về một nơi.
Cách thành lũy cao lớn tôi vẫn chưa nhìn thấy người kia, nhưng đã nghe ngoài trại có âm thanh la ầm lên:
- Chờ thì chờ đi, cần gì phải giống như gặp đại địch vậy? Rõ là nhát gan, ê! Mấy người giương cung trên kia cũng chú ý chút, lỡ yếu tay giữ không được mà bắn ra một mũi tới đây, lúc đó đừng trách ta trở mặt vô tình!
Chưa thấy người nhưng nghe giọng điệu này đã có mấy phần quen thuộc, nhảy lên đầu tường, Đông Duẩn bên kia đã bước nhanh qua đây, trước tiên ôm quyền khom người chào, mới nói:
- Làm phiền tỷ tỷ, võ công người này trên nhóm tỷ muội trong trại, lúc tới ào ào, rồi lại tự xưng họ Thiết, ta sợ xảy ra sai lầm, mới đặc biệt mời tỷ tỷ qua đây phân rõ cho vẹn toàn.
Nàng nói chuyện, tôi ló đầu ra nhìn, vừa nhìn xuống, quả nhiên, người bên ngoài trại, không phải khuê nữ bảo bối Thiết San Hô của Thiết lão gia tử thì còn có thể là ai?
Lúc trước dưới cơn thịnh nộ, vì danh tiếng mà lão gia tử đã đuổi vợ bỏ con, sau đó nhìn ra được ông ấy hối hận, nhất là đối với con gái độc dưỡng này, cốt nhục thân tình sao có thể dễ dàng đoạn tuyệt? Có điều tính tình ông ấy quá cao ngạo, lúc đó lại lấy việc tìm kiếm phổ làm trọng, cho nên tạm gác một bên, tôi và Luyện nhi nhìn thấy, thật ra đều đặt trong lòng, còn lén lút bàn bạc chờ xử lý chuyện kiếm phổ ổn thỏa xong sẽ tìm giúp ông ấy, nào ngờ hôm nay lại đưa tới cửa.
Cơ hội đến cửa, tự tôi không dám kéo dài, nhìn thoáng qua, vội vàng xoay người lại nói:
- Thu hồi cung tiễn, đó là cốt nhục của lão gia tử Thiết Phi Long, hơn nữa cũng coi như là nghĩa muội của Luyện... trại chủ các ngươi rồi, trước đó vì một vài chuyện vặt mà cô bé ầm ĩ rời nhà lão gia tử, ta đã nói với cô bé có gì cứ đến nhập trại này, cho nên lúc này cô bé chỉ là đúng hẹn tới thôi.
- Chuyện này...
Đông Duẩn do dự, nói:
- Đã là nghĩa muội của trại chủ, đương nhiên chúng ta không thể chậm trễ, chỉ là võ công người này không tệ, lại không nhìn ra tâm tư, cho vào... tỷ tỷ ngươi tin chắc không việc gì?
Tôi vốn tưởng nói lời kia nhất định sẽ hiệu quả, ít nhất sẽ lập tức thu cung tên, dẫu sao cũng dễ sai lầm gây ra tổn thương, nhưng thấy nàng như vậy, tôi ngẩn ra, cũng không suy nghĩ nhiều, trả lời liền:
- Người này tính tình giống cha, hơi cổ quái, nhưng không đến nỗi không nói đạo lý, trại chủ các ngươi cũng đã nói muốn tìm cô bé trả lại cho lão gia tử, dù sao vẫn không thể bỏ mặc, cứ dẫn vào là được, nếu có ngộ nhỡ gì, trái lại ta coi như có thể kiềm chế được cô bé, yên tâm.
Nhận được lời cam đoan, Đông Duẩn mới kêu thu hồi phòng ngự mở cổng chính, ra lệnh nữ binh bày tư thế chào đón, Thiết San Hô từ ngoài tiến vào, vừa đi vừa cười nói:
- Ơ, sao lại khách khí rồi? Là ai cho mặt mũi vậy nhỉ, không sợ ta lai lịch bất minh làm xằng làm bậy nữa?
Cô bé nghênh ngang đi được nửa đường, cũng đang nói được một nửa, rốt cục nhìn thấy tôi đứng bên này, nụ cười hư tình giả ý trên mặt chợt biến mất, đổi thành vẻ mặt tự nhiên rất nhiều, bước vài bước qua đây, trước tiên nói:
- Thì ra là ngươi ở đây, ta nói sao thái độ mấy người đó thay đổi nhanh như vậy...
Nói đến đây dường như nhớ tới gì đó, bỗng nhiên thoáng một cái trốn bên cạnh tôi, điệu bộ như đang tránh né cái gì, dè dặt ló đầu ra nhìn đám người phía trước, nói:
- Đúng rồi, người cha mà đâu đâu cũng nhận con gái nuôi kia không ở đây chứ? Cước trình của ông ấy nhanh hơn ta, người sau vượt người trước không hẳn là không có khả năng... Ngươi cũng đừng gạt ta...
Lời định nói, đều bị nuốt xuống bởi một câu của Thiết San Hô, hiểu rõ ý tứ hàm súc khác trong lời nói của cô bé, tôi thầm giật mình, lập tức hỏi ngược lại:
- Sao? Ngươi đã gặp Thiết lão gia tử?
Phải biết rằng, sau khi lão gia tử nhận Luyện nhi làm con gái nuôi đã lập tức xuất phát đi tìm kiếm phổ, cho nên trong chốn giang hồ hầu như không ai biết việc này, huống chi là Thiết San Hô phiêu bạc khắp nơi, hiện giờ cô bé có thể nói khẳng định như vậy, lại còn lo lắng tốc độ cước trình gì đó, chỉ cần nắm chút tình huống là sẽ thấy rõ ràng.
- Ta đúng là từ kinh thành tới đây, ngươi nói xem?
Có vẻ cô bé vẫn lo lắng, thuận miệng đáp một câu, tiếp tục nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có gì, mới chậm rãi đi ra từ bóng râm, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Không có cũng tốt, ta đã nghĩ bên kia nhiều việc, cha sẽ không nhanh chóng thoát thân được mới đúng, ai..., trong lòng ông ấy, quả nhiên rất nhiều việc còn quan trọng hơn ta...
Đoạn trước là yên lòng, đến đoạn sau giọng điệu đã thay đổi chút ý vị, có phần hối hận, tôi nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, muốn truy hỏi, nhưng trong lòng lại xuất hiện rất nhiều lời muốn nói, nhất thời không biết hỏi từ đâu, cuối cùng bỏ qua thói quen dứt khoát đi thẳng vào đề, tôi ngẫm nghĩ, tìm một câu chuyện không liên can làm lời dạo đầu, nói:
- Một nhóm cha ngươi ở kinh thành thế nào rồi? Ngươi đã gặp, đã biết tâm tư của lão gia tử, vì sao còn phải tránh né ông ấy? Còn nữa, vị người nhà khác đi cùng ngươi đâu? Sao không thấy bà ấy?
Vốn chỉ là tùy tiện tìm đề tài, cảm thấy nói như vậy sẽ không có vấn đề gì, nào biết, tâm tình người trước mắt đang không tệ chỉ vì câu này mà đột nhiên biến sắc:
- Đừng nhắc đến nàng với ta!
Thiết San Hô giận tím mặt, giọng nói cũng thấp xuống, căm giận nói:
- Người nhà cái gì? Ta đã là người không có người thân rồi, một người cũng không có, hết thảy cũng không cần có!
Chú ý nhìn kỹ, lúc nói lời này, nét mặt của cô bé không biết là oán giận hay là suy sụp, hoặc là, ở khoảng giữa hai cái.
Lưu ý điểm này, tôi do dự, tiếp tục tùy tiện đặt câu hỏi cũng không ổn, người này lưu lạc giang hồ hơn nửa năm, tôi không biết nàng gặp chuyện gì, thoạt nhìn tính cách tựa hồ cũng không thay đổi mấy, chỉ là có lẽ đã xảy ra gì đó, tâm tình hơi không ổn định, biểu tình buông lỏng lúc thấy tôi đã biến mất, thay vào đó là càng khó coi hơn.
Lúc này Đông Duẩn và vài quản sự khác đi qua, trước tiên khách sáo với Thiết San Hô một hồi, rồi lại mời cô bé vào trong nói chuyện. Tính khí Thiết San Hô xác thật tương tự lão gia tử, cho dù trước đó xảy ra chuyện gì không vui, nhưng người khác kính mình một thước mình nhất định đáp lễ một trượng, vài người trong trại xem cô bé là khách mà bồi lễ, cô bé cũng cố gắng nặn ra nụ cười, chỉ là cười gượng gạo, có phần khó coi.
Chuyện về sau vô cùng thuận lợi, các nữ binh trong trại đều biết đây là con gái của nghĩa phụ trại chủ, tính tình đơn thuần, mọi người lập tức đối đãi đặc biệt kính nể không thôi, có nghĩ nhiều lắm cũng không dám lắm lời suồng sã. Mà mục đích Thiết San Hô đến đây, đúng là tìm nơi nương tựa, có điều cô bé nói thẳng, chỉ làm thực khách góp sức hỗ trợ, tạm thời không nhập bọn.
Việc này vốn không khó, làm theo quy củ là được rồi. Mặc dù tôi không quen thuộc công việc trong sơn trại lắm, nhưng cũng biết cái này nên làm thế nào. Bình thường chớ nói gì người hầu thực khách, ngay cả đặc biệt có người xin vào ở cũng sẽ không đáp ứng ngay, cần phải bố trí ở một chỗ đãi khách trước trại, khảo sát một đoạn thời gian, trong đoạn thời gian này không thể bước vào sau trại nửa bước, để phòng ngừa vạn nhất (ngộ nhỡ).
Chỉ là lúc này đây, không biết do cố kỵ thân phận của Thiết San Hô hay là cái khác, nhóm người Đông Duẩn chẳng những gật đầu, đồng thời còn lập tức sắp xếp cô bé vào ở sau trại.
Tôi vốn khó hiểu, mãi cho đến khi đi theo đến gian phòng mới tạm thời coi như hiểu ra. Nhóm người Đông Duẩn chọn một gian nhà gỗ sạch sẽ thanh nhã, sống ở đây thật sự không tệ, song đi lại hơi phiền toái, bởi vì chỗ này cách vài điểm tụ tập chính đều rất xa, trái lại càng gần với biển cây phía sau rừng trúc.
Đối với sự sắp xếp này, Thiết San Hô không để ý nhiều lắm, đẩy cửa sổ ngắm cảnh cũng có vẻ hơi thích, tôi nhìn cô bé một chút, lại quay đầu nhìn quản sự một chút, Đông Duẩn đối diện không hề né tránh ánh mắt chút nào.
Nếu trước đó vẫn còn nghi ngơ, nhìn ánh mắt kia đã lập tức xác định.
Quả nhiên... đã cam đoan, thì phải chịu trách nhiệm trông nom à?
Ở khía cạnh nào đó, có được thủ hạ tận tâm lại lão luyện như vậy, tôi lại cảm thấy may mắn thay Luyện nhi, cho nên cho dù bị tính kế một chút cũng không quá để bụng.
Vả lại, cách gần một chút, vừa vặn dễ đi tìm Thiết San Hô nói chuyện.
Lúc vào trại trốn bên cạnh tôi, đoạn đối thoại kia, vì âm thanh nhỏ lại, những nữ binh lại cách khá xa, nên người trong trại không hề biết đối phương đến từ kinh thành, càng không biết cô bé có tin tức của nhóm lão gia tử và Luyện nhi. Đối với việc này, tôi cũng không cố tình giấu giếm, đương nhiên, cũng sẽ không cố ý nhắc đến.
Nếu gọi đây là trả thù cho cái tính kế nho nhỏ kia, cũng không quá đáng.
Hôm ấy, một đám nữ tử trong trại ở phòng Thiết San Hô ân cần hỏi han bắt chuyện một hồi, sau đó đều lục tục rời đi, nhờ vào khoảng cách hơi gần, tôi rời đi trước có thể ngồi chơi ngắm cảnh bên biển cây, đến khi thấy người cuối cùng rời khỏi, mới chậm rãi xách đồ ăn nhẹ trở lại. Sau khi mạch lạc dặn dò Thiết San Hô cần chú ý nhân tình trong trại một chút, chuyển đề tài, hỏi thăm cô bé tình hình ở kinh thành.
- Ngươi thật đúng là có thể gác lại, ngay từ đầu ta thấy ngươi chậm chạp không nhắc tới chuyện này, còn tưởng ngươi không quan tâm chứ. - Nghe tôi cuối cùng cũng hỏi, San Hô vỗ tay cười ha hả, cười xong rồi ngồi vào chỗ của mình, thờ ơ vuốt ve ngọc tiêu cầm trên tay, nói:
- Nhưng tại sao ngươi phải đợi mọi người đi rồi mới đến hỏi? Mà vì sao lại muốn ta chỉ nói cho ngươi? Ngọc La Sát là trại chủ của sơn trại này mà? Vì sao phải giấu giếm như vậy?
- Muốn ngươi giấu giếm chỗ nào?
Thấy nàng nghi vấn, tôi thản nhiên giang tay ra, cười khổ nói:
- Ngươi không thiếu kinh nghiệm giang hồ, hôm nay cũng nên nhìn ra được, trong sơn trại này, chúng ta chẳng qua chỉ là dùng thân phận thân hữu của trại chủ mới có thể ở lại, ngươi không được tín nhiệm, ta cũng không hơn ngươi bao nhiêu, có chút tin tức, nhất là lỡ như tin tức không tốt lắm, ngươi nói với ta thì không sao, nếu muốn nói với người trong trại, vẫn là nên lưu tâm một chút, xem thời điểm trường hợp tốt chút, không phải sao?
Nghe được lời ấy, Thiết San Hô ngồi trên ghế chống cằm ngẫm nghĩ, ngọc tiêu xoay tới xoay lui giữa ngón tay từ chậm dần rồi dừng lại, cô bé gật đầu, cười nói với tôi:
- Có lý, cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, so với đám người kia thì ta tin ngươi hơn, nhưng mà nói tiếp, thật ra ta cũng không biết nhiều lắm, trước đó ở kinh thành ta gặp chút chuyện, đúng lúc gặp cha được cứu giúp, sau đó không ở chung bao lâu lại tách ra, nếu nói về chuyện nghĩa tỷ tiện nghi, cũng chỉ biết là tỷ ấy đã tìm được kiếm phổ gây sự kia, còn cùng người giang hồ khác cứu được một vị quan tốt trong triều đình, có điều sau đó tỷ ấy và Võ Đan bất hòa, hình như muốn ước đấu với Bạch Thạch đạo nhân một trong Ngũ lão, cái này không biết có được tính là tin tức không tốt lắm không?
Nghĩa tỷ tiện nghi trong miệng Thiết San Hô, dĩ nhiên chính là Luyện nhi, xưng hô như thế có lẽ cô bé vẫn không cam lòng, chỉ là hiện tại tôi không có tâm tư so đo nhiều lắm, tâm tình nhấp nhô theo những lời vừa rồi. Khi nghe được tin đã lấy về kiếm phổ, trong lòng thoáng buông lỏng, hơn cả an ủi là có chút khó tin; còn chưa ổn định trở lại, đang nghi hoặc việc cứu quan, kế tiếp nghe được hai chữ Võ Đan rốt cục không thể ngồi yên, đứng lên đi mấy bước, lo lắng hỏi:
- Võ Đan? Nàng gặp môn đồ Võ Đan ở kinh thành? Vậy... là chỉ có một Bạch Thạch đạo nhân, hay là, còn có những người khác?
- Không chỉ một đâu! Tuy ta chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng Ngũ lão Võ Đan thân phận cao nhất, hẳn là có một đống đồ tử đồ tôn đi theo, trước đây cha từng nói qua, đạo sĩ lỗ mũi trâu đa số là sĩ diện thích giả vờ chính đáng.
Thiết San Hô thuận miệng đáp, thờ ơ ném miếng bánh ngọt vào miệng thưởng thức, dường như không nhận ra tâm tình của tôi.
Cô bé đã nói chưa từng tận mắt thấy, vậy lời kế tiếp cũng không cần hỏi nữa, thong thả đi đến cạnh cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Những ngày qua, không phải là không nghĩ tới khả năng kia, liên quan tới khả năng nàng và hắn sẽ gặp nhau, những lúc ấy chỉ an ủi bản thân mình sẽ không đến mức trùng hợp như vậy nhỉ, dù sao lúc này vừa mới vạn dặm xa xôi chạy về Trung Nguyên không được bao lâu...
Hiện tại xem ra, bản thân tôi đã quên cái gọi là vô xảo bất thành thư (không trùng hợp không thành sách), mà đây vốn dĩ chính là một cố sự trong sách.